Chương 32 : Thượng Đế Đi Nghỉ
Tất cả chỉ xảy ra trong giây lát. Hiệu Tích vừa vặn đi đến cổng, hắn lập tức dừng bước, nhanh chóng lùi lại phía sau. Trí Mân đúng lúc đó bước đến bên cạnh Hiệu Tích. Theo kinh nghiệm né tránh có được khi đi chôm chỉa, cậu không hề nghĩ ngợi liền đổ người về phía trước. Hiệu Tích và Trí Mân trong một giây người ngả về đằng sau, người tiến lên đằng trước. Khi hai thân hình giao nhau, Hiệu Tích đã lui về phía sau Trí Mân , còn Trí Mân lao người về phía trước Hiệu Tích.
"Pằng", một tiếng súng nổ. Thân hình Trí Mân vừa vặn chắn trước người Hiệu Tích. Cậu hơi ngã về phía sau rồi lại dúi ra đằng trước. Ánh mắt Hiệu Tích lóe lên một tia kinh ngạc như không thể tin nổi. Hắn liền giơ tay kéo Trí Mân vào lòng rồi nhanh chóng lùi về khu vực an toàn phía sau cánh cổng lớn.
Trí Mân bị Hiệu Tích đưa ra sau cánh cổng, cậu nằm gọn trong lòng Hiệu Tích. Trí Mân mở to mắt nhìn Hiệu Tích, phát hiện thần sắc hắn lộ vẻ đầy kinh ngạc. Một cơn đau ở ngực đột nhiên dội đến, Trí Mân cúi đầu nhìn xuống, máu ở ngực cậu tuôn trào, ướt đẫm cả áo sơmi. Trí Mân bất giác nhíu mày nhìn Hiệu Tích. Lúc này hắn dồn mọi sự chú ý lên người cậu. Trời ạ, sao cậu đen đủi thế không biết. Cậu chỉ muốn...tránh đạn thôi mà.
Hiệu Tích tiếp tục nhìn Trí Mân bằng ánh mắt kỳ lạ, cậu dần thiếp đi trong lòng hắn. Hiệu Tích bế thốc Trí Mân hét lớn với Chính Quốc đang chạy tới: "Bảo Hắc Ưng gọi người, nhanh lên". Hắn bế Trí Mân chạy như bay ra ngoài, bất chấp bên ngoài có nguy hiểm hay không. Hiệu Tích nhanh chóng ngồi xe phóng đi mất.
Trong ngôi biệt thự, bác sỹ riêng của Trịnh Hiệu Tích là Kim Thạc Trân vô cùng bận rộn cứu chữa Trí Mân đang bị hôn mê bất tỉnh. Bàn tay run rẩy của anh ta cố gắng giữ chặt cái kẹp, mồ hôi trên trán anh ta túa ra như tắm, chảy từng giọt xuống mặt. Hiệu Tích đứng bên cạnh thấy vậy, vừa lau mồ hôi cho Thạc Trân vừa cau mày nói: "Bình tĩnh".
Thạc Trân nhăn mặt. Không phải anh ta không muốn bình tĩnh, cũng không phải anh ta muốn run rẩy. Chỉ tại người đàn ông đứng bên giường nồng nặc mùi sát khí, lại nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt máu tanh mùi địa ngục, khiến anh ta không thể bình tĩnh nổi. Khủng khiếp quá, chưa bao giờ Thạc Trân chứng kiến Hiệu Tích đáng sợ như thế này.
" Cậu ta sống thì anh được sống. Cậu ấy chết, tôi sẽ cho anh cùng xuống suối vàng làm bạn với cậu ấy". Nghe giọng nói băng giá của Hiệu Tích, Thạc Trân đột nhiên lạnh toát sống lưng.
Xung quanh Hiệu Tích tỏa ra không khí chết chóc đáng sợ. Kẻ ra tay ban nãy đã bị đám Nam Tuấn tiêu diệt. Lần này, Hiệu Tích thật sự phẫn nộ. Hắn ra một lệnh hủy diệt hiếm thấy kể từ khi hắn lên nắm quyền Trịnh Gia. Hắn điều động người từ châu Mỹ qua với quy mô lớn. Trịnh Hiệu Tích đưa ra lệnh hủy diệt đám người thuộc giới ma túy Đông Nam Á trên phạm vi toàn thế giới. Lần này, hắn bắt bọn chúng phải trả giá đắt.
Nhìn Trí Mân vẫn đang mê man trên giường, đôi chân mày Hiệu Tích càng nhíu chặt hơn. Hắn đứng dậy bước đến bên Trí Mân , như muốn nhìn cậu rõ hơn. Người con trai này cứu hắn? Cậu đã bất chấp tín mạng xông đến cứu hắn? Cả đời này chưa có người xa lạ nào dùng thân mình cứu hắn. Hắn hoàn toàn không nhìn nhầm. Đúng là người con trai này đã lao ra che chắn người hắn, đỡ trọn viên đạn bắn về phía hắn lúc đó.
"Lão đại, chúng tôi đã tìm ra kẻ đứng đằng sau đám người hôm nay. Tôi đã ra lệnh không để sót một ai, Lão đại..."
Nam Tuấn đi vào với dáng vẻ vội vã. Anh ta chưa kịp nói hết câu, Hiệu Tích liền quay người đi ra ngoài, cất giọng lạnh lùng: "Chết? Không dễ dàng như vậy".Nam Tuấn và Hắc Ưng còn ở trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Lần này, Lão đại thật sự nổi giận nên mới đích thân ra tay. Nam Tuấn bất giác liếc nhìn Trí Mân nằm trên giường rồi quay người đi theo Hiệu Tích.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một ngày một đêm qua đi trong chớp mắt. Chỉ một ngày một đêm, khu vực Đông Nam Á xảy ra thay đổi kinh thiên động địa. Từ trước đến nay không ai dám động thủ với Trịnh Gia. Vì Trịnh Gia là gia tộc lớn tạo dựng thế lực trong cả trăm năm. Bàn tay họ có thể vươn đến khắp mọi nơi trên thế giới, không có bất cứ thế lực mới nào đủ sức đối kháng Trịnh Gia.
Trịnh Gia, gia tộc buôn bán vũ khí lâu đời ở Âu Mỹ giống như con sư tử đang ngủ say. Khi bị kích động, nó sẽ phẫn nộ lao vào kẻ thù của nó, giương móng vuốt sắc nhọn. Lúc này, kẻ thù của nó hối hận cũng đã muộn. Bởi vì hành động ngu xuẩn của chúng đã hủy diệt mọi thứ chúng có trong tay.
Khác với sự náo loạn ở bên ngoài, bầu không khí trong ngôi biệt thự ở ngoại ô vô cùng yên tĩnh.
Đau, ngực đau quá. Trí Mân tỉnh dậy từ cơn hôn mê, từ từ mở mắt. Đập vào mắt cậu là đôi mắt thăm thẳm của Trịnh Hiệu Tích, khiến Trí Mân hơi sững người.
Hiệu Tích đang ngồi trên giường. Thấy Trí Mân tỉnh lại, đáy mắt hắn lóe lên một tia vui mừng. Mặc dù vậy, gương mặt hắn vẫn lạnh nhạt thản nhiên. Hắn cầm cốc nước ở bên cạnh đưa tới miệng Trí Mân : "Uống nước".
Trí Mân nhíu mày nhìn Hiệu Tích. Môi khô quá, cậu không kịp để tâm đến vẻ mặt của Hiệu Tích, quay đầu uống nước. Đau quá, việc động đậy người khiến vết thương trên ngực đau đến mức Trí Mân thở hổn hển.
Thấy vậy, Hiệu Tích dịch lên đầu giường, nhẹ nhàng đỡ Trí Mân ngồi dậy, để cậu tựa người vào ngực hắn. Sau đó, hắn cầm cốc nước đưa lên miệng Trí Mân. Trí Mân vội uống lấy uống để.
"Uống từ từ thôi". Trịnh Hiệu Tích còn chưa nói dứt câu, Trí Mân bị sắc nước, cậu ho từng tràng dài. Hiệu Tích đỡ Trí Mân ngồi thẳng, rồi hắn vỗ vỗ vào lưng Trí Mân giúp cậu thông khí.
Cơn ho của Trí Mân động đến vết thương trên ngực, đau đến mức mặt cậu tái mét. Hiệu Tích lại đập mạnh vào lưng Trí Mân, khiến cậu cảm thấy trước ngực sau lưng đều rất đau. Cậu lập tức giữ chặt cánh tay Hiệu Tích : "Anh đừng vỗ nữa. Đừng vỗ nữa, đau quá".
Nhìn gương mặt tái mét của Trí Mân, Hiệu Tích liền dừng lại, nắm tay Trí Mân và kéo cậu vào lòng. Trí Mân ngồi dựa người trong lòng Hiệu Tích, cố gắng điều tiết hơi thở.
Nhìn bộ dạng yếu ớt của người con trai ở trong lòng, Hiệu Tích lặng lẽ giơ tay lau mồ hôi trên mặt Trí Mân. Viên đạn cách nội tạng của Trí Mân khoảng 2cm. Đối với những người như Tề Mặc, vết thương này chẳng là gì nhưng với một chàng trai như Trí Mân, vết thương không phải nhẹ.
"Lão đại, đến giờ thay thuốc rồi". Thạc Trân cầm hộp thuốc đi vào. Chứng kiến cảnh Hiệu Tích ôm Trí Mân, sắc mặt anh ta không hề thay đổi. Bộ dạng chết chóc của Hiệu Tích vẫn hiện rõ mồn một trong trí óc anh ta. Anh ta tuyệt đối không dám nhiều lời.
"Bỏ thuốc xuống đó rồi đi ra ngoài". Hiệu Tích lạnh lùng ra lệnh.
Thạc Trân nhíu mày "bỏ thuốc, đi ra ngoài?". Vậy ai sẽ bôi thuốc cho người con trai đó, lẽ nào lão đại đích thân làm? Thạc Trân lập tức cứng đờ mồm miệng. Anh ta không nói một lời nào, đặt hộp thuốc bên cạnh Hiệu Tích rồi quay người đi ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro