Chương 42 : Thoát Thân

Trí Mân lao vào người Hiệu Tích hét lớn: "Lái xe đi". Từ trước đến nay cậu luôn tính toán chuẩn xác thời gian khi đánh gục người khác. Hôm nay ra tay với hai người đàn ông ở phòng theo dõi camera cũng không ngoại lệ. Bây giờ là lúc họ tỉnh lại, vì vậy Trí Mân muốn giữ bình tĩnh cũng không được.

Cửa xe vừa đóng, Nam Tuấn đứng ngoài nghe thấy tiếng người đàn ông hét qua loa phát thanh. Anh ta vừa lên xe vừa giơ ra hiệu.

Ánh chớp lửa lóe lên trong chốc lát. Người của Hiệu Tíc và thuộc hạ của Phong Tế đồng thời nổ súng. Phong Tế vẫn còn đứng ở cửa lúc này mới có phản ứng, nụ cười giả dối trên môi ông ta tắt ngấm. Phóng Tế rút súng hét lớn với Tề Mặc: "Trịnh Hiệu Tích, anh giỏi lắm. Lam Bang sẽ không tha cho anh".

Phong Tế còn chưa kịp nổ súng, Chính Quốc rút súng nhanh như tia chớp bắn về phía Phong Tế, khiến ông ta im bặt.

Súng nổ ở khắp mọi nơi. Trí Mân tựa người vào Hiệu Tích nghe tiếng súng ở bên ngoài, cậu cảm thấy trong người rất khó chịu. Bây giờ tự nhiên Trí Mân nhạy cảm với tiếng súng, cứ nghe thấy là ngực cậu đau nhức. Vết thương của cậu quả thực chưa khỏi hoàn toàn, Trí Mân hét lớn: "Lái xe đi, nghe rõ chưa. Sao vẫn còn chưa nổ máy?"

"Mẹ kiếp, xe bị nổ lốp rồi. Cậu rốt cuộc đã gây ra chuyện gì hả?". Nam Tuấn nghiến răng kèn kẹt. Việc Trí Mân mất dạng và người của Phong Tế báo động qua loa phát thanh đã làm hỏng kế hoạch của bọn họ. Chàng trai Trí Mân này không biết lại giở trò gì?

Nam Tuấn là người thay Trí Mân lái xe vào lúc này. Lái xe bốn bánh đối với anh ta không thành vấn đề, nhưng ba bánh thì hơi khó. Nam Tuấn liền né người sang Chính Quốc ngồi bên cạnh, cất giọng lạnh lùng: "Cậu lái đi". Chính Quốc đồng thời nổ súng ra bên ngoài để tạo đường thoát thân.

"Shit, tránh ra". Trí Mân chửi thề một câu rồi từ đùi Hiệu Tích lấy đà dướn người nhảy vào ghế đằng trước. Còn chưa kịp đặt mông xuống ghế, cậu đạp vội vào bộ ly hợp. Nam Tuấn nhảy ra đằng sau ngồi xuống bên cạnh Hiệu Tích.

Trí Mân nhấn ga, bắt đầu thể hiện bản lĩnh của Vua tốc độ. Cậu rồ ga hết cỡ, tay nắm chặt bàn lái, ba bánh xe quay điên cuồng. Chiếc xe Cadillac vừa to vừa nặng. Mặc dù vậy, Trí Mân điều chỉnh trọng lực chiếc xe dồn về bên phải, vận dụng kỹ thuật di chuyển, tiếp lực, xe chỉ dùng ba bánh vẫn có thể lao nhanh về phía trước.

Nam Tuấn và Chính Quốc không khỏi trầm trò tán thưởng: "Kỹ thuật giỏi quá".

Trí Mân đáp lạnh lùng: "Phí lời. Các anh không biết năm đó tôi luyện tập thế nào đâu". Chiếc xe Cadillac dần rời khỏi khu vực đạn lửa nguy hiểm, ba người thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi không biết cậu tập luyện thế nào, tôi cũng không muốn biết cậu luyện tập kiểu gì. Tôi chỉ biết, Phác Trí Mân, cậu đã chống lại mệnh lệnh của tôi". Một giọng nói tức giận vang lên ở phía sau, Trí Mân bỗng chốc thấy đầu óc quay cuồng.

"Tề lão đại, chuyện đó...".

"Ầm..." Trí Mân chưa nói dứt câu, khu Lưu Cư ở phía sau vọng đến đến nổ rất lớn, khỏi lửa bốc đầy trời. Trí Mân cứng lưỡi, vụ nổ này quá sức tưởng tượng của cậu. Không biết Hiệu Tích dùng thứ gì mà trắng trợn như vậy.

Lúc này, chiếc Cadillac của Hiệu Tích chính thức hỏng hẳn. Trí Mân lái xe ba bánh đi đến tận đây là giỏi lắm rồi. Trước kia, cậu chưa từng lái xe ô tô ba bánh bao giờ. Nhưng vì sinh tồn, vì muốn thoát thân, chưa thử cũng phải lái. Còn bây giờ, cậu đạp ga kiểu gì chiếc xe cũng không nhúc nhích. Trí Mân buông thõng tay, quay người nhìn Hiệu Tích: "Tôi hết cách rồi". Xe hỏng cậu làm thế nào được, cậu có phải là thần thánh đâu.

Hiệu Tích còn chưa lên tiếng, một chiếc Ferrari phóng như bay đến. Trí Mân nhìn thấy người lái xe là Thạc Trân, cậu liền quên phắt Hiệu Tích, mở cửa xuống xe đi nhanh đến chiếc Ferrari.

Thạc Trân cười híp mắt với Trí Mân : "Cậu muốn chết hả?"

Trí Mân lập tức nhớ ra Hiệu Tích vẫn còn ngồi trên chiếc xe hỏng. Chỉ vì lo thoát thân mà cậu quên béng mất ông chủ. Trời ạ, có phải cậu muốn chết đến mức hồ đồ rồi không. Đầu óc Trí Mân chưa kịp nghĩ ngợi, chân tay cậu phản ứng cực nhanh. Cậu bay người về chiếc xe hỏng, mở cửa cho Hiệu Tích. Đối diện với gương mặt vô cùng khó coi của Hiệu Tích, Trí Mân chỉ còn biết cười hì hì.

"Rất tốt". Hiệu Tích cất giọng lạnh lùng pha lẫn nộ khí, khiến Trí Mân thấy lạnh toát sống lưng.

Cậu liền nắm lấy cánh tay Hiệu Tích, đỡ hắn bước xuống xe. Trí Mân cười giả lả: "Là lỗi của tôi, lỗi của tôi".

Nhìn gương mặt tươi cười lấy lòng của Trí Mân, Hiệu Tích hắng giọng: "Cậu sai ở điểm nào?"

Trí Mân cười nói: "Tôi quên mất mọi việc cũng phải lão đại là trên hết". Vừa nói cậu vừa bám chặt cánh tay Hiệu Tích đi về chiếc Ferrari của Thạc Trân. Mới đi hai bước, Trí Mân đột nhiên nhớ ra Hiệu Tích không đụng chạm người lạ. Cậu lập tức buông tay, nhìn Hiệu Tích bằng ánh mắt khó hiểu.

Hiệu Tích ngồi lên xe Ferrari, đưa tay nắm chặt cánh tay Trí Mân rồi kéo mạnh vào trong xe. Trí Mân bị bàn tay cứng như thép của Hiệu Tích lôi vào trong xe, quỳ dưới chân hắn. Vừa rồi ngực cậu chạm mạnh vào đầu gối Hiệu Tích nên bắt đầu đau nhức. Tuy nhiên, Trí Mân hoảng đến mức không dám động đậy.

Hiệu Tích không lên tiếng, Trí Mân cũng không dám mở miệng. Cậu quỳ úp người vào đùi Hiệu Tích, cảm thấy bàn tay Hiệu Tích đang giữ chặt lưng cậu vuốt từ từ lên phía cổ. Bàn tay hắn không phải dịu dàng, cũng không tàn nhẫn mà toát ra mùi nguy hiểm, đến mức Trí Mân có cảm giác dựng tóc gáy.

Trí Mân hiểu rõ. Hiệu Tích bắt cậu tự nhận lỗi, cơ hội chỉ có một lần. Hiệu Tích có thể cho cậu một cơ hội, Trí Mân không biết nên tỏ ra biết ơn hắn hay bộ dạng nào khác.

"Trịnh lão đại! Chuyện là thế này...Tôi không phải không nghe lệnh anh, mà tôi đi tìm chứng cứ giúp anh. Anh động đến địa bàn của Lam Bang...thì khó ăn nói với giới hắc đạo. Tuy anh không sợ, nhưng phá bỏ quy tắc thì không hay lắm...Đây là tôi nghĩ cho anh mà thôi".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro