Chương 57 : Đồng Minh Hoành Tráng (III)
Màn đêm nhanh chóng qua đi, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp bốn phương. Ánh nắng chiếu trên mặt biển lấp lánh, khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.
Hải phận quốc tế, ba con tàu loại hình lớn rẽ sóng tiến về Australia. Mỗi con tàu nặng hàng trăm tấn, dáng vẻ nặng nề như không thể nặng hơn, giống như sắp bị chìm xuống biển đến nơi. Bên cạnh ba con tàu này là mấy chiếc tàu chở dầu bình thường. Tuy nhiên, đối với những người trong nghề như Hiệu Tích, chúng tuyệt đối không phải là tàu chở dầu thông thường. Tầu chở dầu chỉ là vỏ bề ngoài, còn bên trong chúng chính là quân hạm (tàu của quân đội).
Đám Hiệu Tích ở trong một chiếc quân hạm do Bộ trưởng quốc phòng cung cấp, theo dõi hệ thống định vị toàn cầu của Bộ quốc phòng. Các thông số và hình ảnh dần hiện trên màn hình rõ mồn một, từ tốc độ, phương hướng, khoảng cách...
"Chắc là mấy con tàu đó". Thái Hanh chăm chú nhìn màn hình, gật đầu lên tiếng. Tin tức Bộ quốc phòng cung cấp nhất định không sai.
Hiệu Tích gõ nhẹ ngón tay lên bàn điều khiển ở phòng thuyền trưởng. Nhìn mấy con tàu trên màn hình, hắn cau mày nói: "Đừng quên những lời của Feiyusi"
Thái Hanh im lặng một lát: "Tôi biết. Có điều, chúng ta phải quan sát thêm mới có thể kết luận. Chúng ta không có nhiều thời gian. Vấn đề danh dự là tử huyệt của chúng ta, chúng ta không thể để bị mất mặt".
Hiệu Tích trầm ngâm vài giây rồi gật đầu: "Cử người đi lục soát".
Hiệu Tích lập tức quay đầu truyền đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ. Nam Tuấn dẫn đầu đám người của Thái Hanh lên một chiếc tàu ngầm trang bị hiện đại do Bộ quốc phòng vừa điều đến. Chiếc tàu ngầm lặn xuống dưới mặt nước lao về phía ba chiếc tàu lớn khả nghi.
Hiệu Tích và Thái Hanh đứng trong phòng thuyền trưởng, chăm chú theo dõi cảnh thuộc hạ của bọn họ trên tàu ngầm lặng lẽ xâm nhập vào ba chiếc tàu lớn. Họ không rời mắt khỏi màn hình, gương mặt lộ vẻ thận trọng chưa từng có.
Người mua lô vũ khí chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Do lô hàng của Hiệu Tích được bán đi Trung Đông, căn bản không cần dùng đến quân hạm. Vì vậy, lô hàng không thể nào nằm trên quân hạm. Ba chiếc tàu lớn nhất định do Feiyusi chuẩn bị để chở hàng. Nhìn qua cũng có thể thấy, trị giá số hàng trên tàu không chỉ là con số 40 tỷ mà có thể lớn hơn nhiều. Lô vũ khí có trị giá lớn như vậy, đến bộ quốc phòng của đất nước này còn chưa từng đặt mua bao giờ. Có thể suy đoán, đối phương không hề đơn giản. Cộng thêm những lời nói từ Feiyusi, vụ mua bán của bà ta càng trở nên nguy hiểm hơn.
"Feiyusi đã đến Australia rồi". Thái Hanh lên tiếng.
Hiệu Tích không thay đổi sắc mặt khi nghe Thái Hanh thông báo. Feiyusi không phải đồ ngốc. Một khi phát hiện con chíp biến mất, bà ta có thể suy đoán bị mất ở nơi nào, rơi vào tay ai. Feiyusi vội đến Australia không phải chuyện lạ. Do Feiyusi không có máy bay quân dụng như Hiệu Tích và Thái Hanh, bà ta tới muộn hơn hai người bọn họ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Hãy giám sát Feiyusi. Bà ta chẳng là gì cả, nhưng người hợp tác với bà ta không phải nhân vật đơn giản". Hiệu Tích nói lạnh lùng.
Thái Hanh gật đầu: "Tôi đã cử người giám sát ngay từ đầu rồi".
Feiyusi và Thái Hanh có thế lực ngang hàng trong nội bộ Mafia. Thái Hanh hợp tác với Hiệu Tích nhiều năm. Feiyusi cũng không vừa, tìm một đối tác không nhỏ. Feiyusi và Thái Hanh đều không phải là nhà sản xuất vũ khí, mà chỉ phụ trách giao dịch tiêu thụ.
"Lão đại, mọi người đã lên tàu". Từ chiếc tàu ngầm, Nam Tuấn lên tiếng bẩm báo.
Hiệu Tích gật đầu: "Hãy tiến hành giám sát, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào".
"Vâng, thưa lão đại. Nam Tuấn hiểu rõ".
Nam Tuấn là người từ trước đến nay làm việc vô cùng cẩn trọng, lại có Lập Hộ ở bên cạnh, Hiệu Tích tương đối tin tưởng năng lực của hai người. Hắn cất giọng đều đều: "Lấy cho tôi một ly trà".
Không nghe thấy tiếng trả lời, Hiệu Tích cau mày vừa định quay lại, một ly trà nóng đưa đến trước mặt hắn. Hiệu Tích cầm lên uống một ngụm: "Ai pha?". Vừa nói, hắn vừa quay người về phía sau.
Một thuộc hạ của Thái Hanh đứng sau Hiệu Tích cúi đầu đáp: "Là thuộc hạ".
Hiệu Tích đảo mắt quanh phòng thuyền trưởng: "Trí Mân đâu?"
"Thuộc hạ không biết ạ. Thuộc hạ không thấy cậu ấy". Anh chàng thuộc hạ vừa nói vừa đứng sang bên cạnh Thái Hanh.
Thái Hanh mở miệng hỏi, mắt vẫn không rời khỏi màn hình: "Chuyện gì vậy? Trí Mân chẳng phải đi theo anh sao?"
Thần sắc của Hiệu Tích càng trở nên lạnh lẽo, hắn cất cao giọng: "Đi gọi Chính Quốc đến đây cho tôi".
"Lão đại, tìm tôi có việc gì?" Chính Quốc ở khoang sau phụ trách quan sát mặt biển và tình hình dưới đáy biển. Nghe nói Hiệu Tích tìm anh ta, anh ta liền vội vàng chạy lên phòng thuyền trưởng.
"Trí Mân đâu rồi?" Hiệu Tích tối sầm mặt hỏi Chính Quốc. Từ lúc đi khỏi khu biệt thự, Trí Mân luôn ở bên cạnh hắn. Khi lên tàu Hiệu Tích còn nhìn thấy cậu. Sau đó, do mải theo dõi tin tức trên màn hình, Hiệu Tích không để ý đến Trí Mân, giờ mới phát hiện cậu đã biến mất. Hiệu Tích biết Trí Mân tuyệt đối không có bản lĩnh bỏ trốn, vậy cậu đang ở đâu?
Chính Quốc vội lên tiếng: "Trí Mân bị say sóng, nên tôi để cậu ấy ra khoang sau nghỉ ngơi rồi ạ". Ban đầu Chính Quốc không biết Trí Mân bị say sóng. Nhưng lúc chuẩn bị tách tàu, anh ta nhìn thấy gương mặt tái mét của Trí Mân, mới biết trong người Trí Mân khó chịu. Lúc đó, Hiệu Tích đang tập trung tinh thần quan sát tình hình nên Chính Quốc mới không báo cáo.
Nghe Chính Quốc nói vậy, gương mặt Hiệu Tích hơi giãn ra. Hắn ra lệnh Chính Quốc : "Đưa cậu ta lên đây".
dò, một người thuộc hạ biết tính Hiệu Tích chạy ngay xuống khoang dưới tìm Trí Mân.
"Báo cáo lão đại, không thấy đâu ạ. Trong khoang không có một ai, trên tàu cũng không tìm thấy người". Một lát sau, người vừa chạy đi quay lại bẩm báo.
Hiệu Tích nghe xong sắc mặt khó coi đến mức đáng sợ. Chính Quốc liền gọi người phụ trách đến hỏi: "Anh điều hết người ở khoang sau lên tàu ngầm rồi à?"
Đối diện với gương mặt đáng sợ của Hiệu Tích và Chính Quốc, người phụ trách bất giác run rẩy: "Tôi điều đi hết rồi ạ. Tôi..."
"Shit! Trịnh, mau xem đi". Người phụ trách còn chưa nói dứt lời, Thái Hanh đột nhiên chửi thề.
Cùng lúc đó, Nam Tuấn trên chiếc tàu ngầm gửi tin đến: "Lão đại, rốt cuộc trên đó cử bao nhiêu người xuống đây. Tại sao bây giờ lại thừa ra một người?"
Trí Mân nhanh chóng quay người nhìn lên màn hình. Dưới đáy biển, có một thân hình đeo đồ lặn biển cố gắng leo lên một trong ba con tàu lớn. Nhìn động tác vụng về của người đó, nếu không có bình dưỡng khí và máy đẩy, không biết người đó sẽ bị chìm từ lúc nào. Người đó bám lấy đáy tàu như con giun đất, động tác chậm chạp đến mức rốt ruột, bộ dạng thảm thương không thể tả nổi.
Lúc này, gương mặt Hiệu Tích chỉ còn đọng lại sự phẫn nộ. Ly trà trong tay hắn bị bóp vỡ tan tành. Hiệu Tích ném mạnh mảnh vỡ sang một bên, cất giọng đầy giận dữ với Thái Hanh: "Nơi này giao cho anh". Vừa nói, hắn vừa sải bước rộng về phía khoang dưới. Thân hình quen thuộc ở trên màn hình vừa rồi, ngoài Trí Mân ra còn ai?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro