Chap 1
Taehyung không biết phải làm gì. Cậu chưa bao giờ ở trong một tình huống như thế này, nơi mà tất cả sự tích cực thường trực trong huyết quản dường như đã tìm thấy một lối thoát, khiến cậu chóng mặt và bối rối. Âm thanh của những người trò chuyện cùng tiếng kèn xe hơi vang lên, cậu cố gắng xoa mi tâm mình như lúc mọi người làm khi họ hoảng loạn.
Cậu bị đẩy mạnh sang một bên bởi một người đàn ông văn phòng giận dữ, cau có và nhanh chóng rít lên 'Đi đứng cho đàng hoàng', Taehyung vội vã rời đi cùng chiếc vali nhỏ ở một tay và một chiếc điện thoại di động.
Taehyung bị lạc. Cậu đang ở một thành phố mới, nơi cậu cảm thấy như một thế giới mới và cũng có cảm giác như đang bơi trong biển những công dân giận dữ và không thân thiện, một trong những khoảnh khắc mà cậu chưa bao giờ thấy. Tiến về ngôi nhà mới của mình trong yên bình, điện thoại cầm trên tay, cười thầm sự thất bại khủng khiếp khi tìm cửa hàng tạp hóa.
Lúc đầu Taehyung định là tìm thứ gì đó có thể ăn vào bữa tối, ramen là món cậu thích vì cậu không thể nấu ăn và Taehyung biết sẽ mệt mỏi sau khi cố gắng kìm nén mọi thứ. Từ lúc điện thoại / GPS của cậu tắt ngủm, có vẻ như điều duy nhất cậu nhận được là 'Tránh đường!' từ một người phụ nữ trông mệt mỏi và ngón tay giữa của một người lái xe taxi không muốn đợi cậu băng qua đường.
Cậu không quen với điều này. Cậu thường vẫy tay với chủ của các cửa hàng ở quê vì cậu quen họ và được giảm giá cũng như được cho vài thứ miễn phí. Cậu quen biết những đứa trẻ hàng xóm và giúp đỡ chúng khi chúng cần ý tưởng cho những trò chơi. Cậu không phải là một chàng trai thành phố, và cậu vui mừng vì điều đó. Taehyung không thể hình dung mình lớn lên với xung quanh là những người có vốn từ vựng thô tục, nếp nhăn từ việc cau có định hình trên khuôn mặt của họ thường xuyên. Cậu không biết mình sẽ làm điều đó như thế nào trong thời gian ở trường đại học, và nếu không phải vì cha mẹ muốn Taehyung có bằng kế toán, cậu có thể sẽ mở một cửa hàng nhỏ của mình ở quê nhà.
Cậu muốn nhờ ai đó giúp đỡ, nhưng dường như không ai muốn. Rất nhiều người trong số họ trừng mắt nhìn cậu đứng ngơ ngoài đường. Taehyung nghĩ sẽ có ai đó hỏi cậu có ổn không, vì cậu có vẻ như đang đứng trên bờ vực thẳm đầy nước mắt, nhưng sau khoảng hai mươi phút suy ngẫm trên vỉa hè, cậu bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình phải tự đi hỏi người ta.
Nhưng mà hỏi ai? Ai sẽ lắng nghe mình khi mình nói về tình huống hiện tại và cố gắng an ủi cho sự lo lắng của mình? Hầu hết mọi người chỉ cười vào chàng trai tội nghiệp này.
Có một thứ đập vào mắt cậu. Đó là khi cậu nghĩ rằng mình có thể cảm thấy đồng tử giãn ra. Lối thoát cho sự tích cực từ từ khép lại khi băng qua đường.
Có một quán cà phê. Nó thu hút sự chú ý của cậu như thể có tiếng nhạc lớn phát ra phía trước và pháo hoa bắn lên bầu trời từ mái nhà. Không thể kiềm chế cảm giác vui mừng trào dâng trong lồng ngực. Ở giữa biển người, Taehyung đọc dòng chữ 'Mocha Mocha!' và cảm thấy môi mình nhếch lên thành một nụ cười. Phông chữ và từ ngữ khiến cậu tưởng tượng nó sẽ ở trang đầu của một quyển manga shoujo, chỉ bằng các chữ cái tiếng Anh.
Khi đến gần hơn, Taehyung bắt đầu cảm thấy tự tin với nơi mà cậu lựa chọn để nhờ giúp đỡ. Cậu không nghĩ ai đó có 'Mocha Mocha!' được viết trên đồng phục sẽ hành xử thô lỗ với cậu. Mặc dù vậy, sự nghi ngờ nhỏ nhoi đó vẫn còn trong bụng, bởi vì cậu thậm chí còn không biết có phải mọi người đều thô lỗ như những người hôm nay cậu gặp hay không. Tuy nhiên, cậu muốn đi đến đó với cảm giác tích cực, bởi vì cậu quen thuộc với những cảm giác như thế này và cuối cùng chúng đã giúp Taehyung vượt qua mọi thứ cần phải đối mặt.
Cậu với tay chạm lên tay nắm cửa và kéo nó ra. Khi bước vào trong, một lần nữa, cảm giác như mình vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Như một thị trấn nhỏ yên bình mà cậu yêu hơn bất cứ điều gì.
Các bức tường được sơn màu tím, những tấm bảng và vài chi tiết có màu trắng. Menu được viết trên bảng phấn được gắn vào tường trên quầy trước, âm thanh của một loại nhạc cụ vang lên dịu dàng và lời thì thầm của những người yên tĩnh đáng kính khiến cậu gần như thở phào nhẹ nhõm. Làm thế nào một quán cà phê tuyệt như vậy có thể được đặt trong một thành phố bận rộn, khắc nghiệt như thế này?
Cậu muốn ở lại đây, có thể hỏi liệu cậu có thể tham gia các tiết học ngay tại cái bàn trong góc hay không. Cậu không muốn trở ra ngoài và nghĩ rằng mình sẽ phải lại vướn vào những việc nào đó, khiến cậu cảm thấy lo lắng
Vẫn không biết phải hỏi làm sao. Ở đây yên tĩnh thật nhưng cũng không có nghĩa là các nhân viên có thời gian dành cho cậu. Cậu ghét phải xâm phạm vào cuộc trò chuyện của ai đó và cậu thực sự ghét hoạt động giao tiếp xã hội từ lúc còn ở quê nhà. Hoạt động xã hội duy nhất mà Taehyung thực hiện là bày cho trẻ em cách chơi trò nhảy lò cò và hỏi những người cao niên sở hữu cửa hàng bánh và trái cây là họ bán gì. Ở trường cũng chẳng có bạn bè. Taehyung là đứa trẻ ngồi với một cuốn sách trong tay và không bao giờ chú ý đến bất cứ cái gì khác. Luôn ở trong thế giới nhỏ bé của riêng mình và cậu nghĩ rằng, bây giờ cậu đang rất khó khăn vì thật khó để giả vờ thế giới của mình là hoàn hảo mặc dù thật sự nó không phải thế.
"Xin chào?"
"Ah?" Cậu ngước lên, hai má trở nên ửng hồng vì vừa bị cuốn vào những suy nghĩ lúng túng về việc mình thấy khó khăn, trong khi mọi người đều cho việc này rất bình thường.
Khi Taehyung nhìn lên, gần như thở gấp khi nhìn người trước mặt. Đó không phải là một cô gái xinh đẹp, hay một người bạn, người thân đã mất từ lâu.
Chỉ là một người lạ. Nhưng trời ơi, nụ cười kéo dài trên đôi môi của người này khiến Taehyung tự hỏi liệu thực sự có những cơn lốc ngẫu nhiên trên hành tinh này đã đưa cậu đến hành tinh khác. Anh chàng này có nụ cười khiến bất cứ ai nhìn vào cảm thấy như có những điều tốt đẹp nhất trên thế giới, bất kể nó tệ đến mức nào.
"Cậu cần gì?" Người nhân viên hỏi, lông mày anh nhướn lên theo cách khiến anh có vẻ gần như phấn khích muốn biết.
Với đôi chân run rẩy, cậu bước đến quầy trước, cảm thấy mình như một con nai, vấp ngã rất nhiều lần để đi đến chỗ người nhân viên.
"Xin-xin chào," Taehyung khẽ nói, nhìn xuống tờ giấy được đặt trên quầy liệt kê tất cả các giao dịch hàng tuần. Cậu thậm chí còn đọc vài câu mặc dù đó không phải là lí do cậu đến đây, mà chỉ là do quá lo lắng.
"Chào! Tôi là Hoseok! Không cần phải ngại đâu." Anh nói và cười rạng rỡ
"Tôi- tôi là Taehyung" Taehyung không thường xuyên phải giới thiệu bản thân và tại thời điểm này, cậu thật sự tự hào rằng có thể phát âm chính xác tên của mình.
"Cậu ổn chứ?" Hoseok hỏi, nghe ít vui vẻ nhưng lại quan tâm nhiều hơn.
"V-vâng... tôi nghĩ vậy..." Taehyung muốn tự đấm mình vì không thể thốt ra những câu hoàn chỉnh, nhưng việc Hoseok dường như không nổi giận khiến cậu bớt căng thẳng hơn, "Tôi thật ra..." Taehyung thực sự dừng lại để cười, một phần vì cảm thấy ngu ngốc và một phần vì cậu biết rằng Hoseok có thể cũng nghĩ mình ngu ngốc.
"Tôi bị lạc"
"Bị lạc!?" Hoseok hít một hơi sâu, Taehyung lại nhìn lên và muốn ôm anh chàng này vì sự quan tâm của anh, "Điều đó chẳng tốt tí nào" anh nói trong khi lắc đầu. Anh xem đồng hồ đeo tay trước khi ngước nhìn Taehyung và mỉm cười. "Tôi sẽ nghỉ trưa ngay bây giờ và chỉ đường cho cậu"
"Ấy, anh không cần dùng giờ nghỉ trưa để giúp tôi." Taehyung nói trong khi chạy ngón tay dọc theo mép giấy trên bàn. Cậu cảm thấy tệ, nhưng Hoseok lại lắc đầu.
"Không, nghiêm túc, không sao đâu! Dù sao cũng không có gì khác để làm!"
Taehyung cảm thấy quá ngại ngùng khi tranh luận thêm, nhưng trước khi cậu có thể làm gì thì Hoseok đã đi gọi người khác đến quầy tính tiền. Anh đi đến chỗ lấy đồ và vẫy Taehyung. Taehyung theo sau và Hoseok nhìn xung quanh rồi lại gần hơn một chút.
"Tôi không thường làm thế nhưng ý tôi là cậu trông giống như cần thứ gì đó. Cậu có thể gọi món, tôi sẽ làm!"
Taehyung lại đỏ mặt. Không thể tin được có một người mà thậm chí không biết mình lại đối xử tốt với mình. Cậu bắt đầu tin rằng có lẽ người này không có thật. Muốn tự nhéo mình để xem có đang mơ không, nhưng có lẽ trông cậu đã đủ lạ lùng rồi.
"Dù rất tuyệt nhưng anh không cần phải làm thế." Taehyung khẽ nói.
"Nhưng tôi muốn! Trông cậu có vẻ đau khổ và mệt mỏi," Hoseok trả lời và đó là điều Taehyung không cần phải chối cãi, vì đó là sự thật mà.
"Tôi không biết phải chọn gì, tôi không nghĩ mình đã từng uống cà phê trước đây," cậu nói, gần như co rúm lại vì cách mà Hoseok hợp với bầu không khí này tốt đến mức khiến Taehyung cảm thấy như mình sắp được dạy đi vào một quán cà phê và không biết sự khác biệt giữa Macchiato và Latte.
"Cậu nên thử một ly Cappuccino! Đó là món ưa thích của tôi từ trước đến giờ."
"Đ-được" Taehyung đồng ý. Dù cậu không biết Cappuccino là gì, nhưng vẻ mặt của niềm vui thuần khiết mà Hoseok thể hiện khi anh gợi ý cho Taehyung khiến cậu cảm thấy như có vẻ cũng không tệ lắm.
Hoseok lại bắn nụ cười vàng về phía Taehyung một lần nữa trước khi lấy hai cái cốc và làm việc. Hoseok có vẻ say mê khi anh đo các thành phần khác nhau và Taehyung thật sự kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ biết xem ai đó chuẩn bị cà phê sẽ thú vị, nhưng thật đáng ngạc nhiên. Đồ uống bắt đầu trông quen thuộc với Taehyung khi Hoseok hoàn thành nó, và khi anh thêm một thiết kế trông có vẻ nghệ thuật lên trên bề mặt, Taehyung biết rằng cậu chắc chắn đã nhìn thấy thứ gì đó như thế này trước đây. Làm thế nào Hoseok tạo ra một nghệ thuật bằng sữa, cậu không biết, nhưng cậu muốn tìm hiểu vào một ngày nào đó.
"Đến đây, chúng ta ngồi ở cái bàn này đằng kia," Hoseok nói trong khi chỉ vào một góc. Taehyung gật đầu và Hoseok mang đồ uống qua trước khi ngồi đối diện cậu. Anh đưa đồ uống của Taehyung cho cậu và quan sát cậu một lát. Taehyung nhìn xuống cái cốc rồi quay lại nhìn Hoseok.
"Tôi không muốn làm hỏng cái này," Taehyung khẽ nói, làm cho Hoseok cười. Nụ cười của anh chắc chắn tạo ra sự kết hợp sáng nhất trên khuôn mặt anh. Anh có một tiếng cười dễ lây lan và nó làm cho tiếng cười của Taehyung ít nhút nhác hơn và nhiều sự thoải mái hơn. Tiếng cười của Hoseok nghe hơi buồn cười, đôi khi anh sẽ gần như ré lên và rồi nhanh chóng hít vào, điều đó chỉ khiến Taehyung muốn cười to hơn.
"Ah, đừng lo lắng! Sẽ tệ hơn nếu cà phê bị lãng phí" Hoseok gật đầu.
Taehyung gật đầu và nhấc cái cốc lên. Cậu đưa nó lên môi và nghiêng cốc về phía miệng, để cho môi kiểm tra độ nóng của thức uống. Nó đủ tốt để nhấm nháp một chút và thật mừng vì chỉ mới uống một ngụm nhỏ. Sự đắng của cà phê sẽ khiến cậu nghẹt thở hoặc thở dốc nếu uống nhiều hơn. Cậu biết nó không mạnh đến thế, nhưng Taehyung chủ yếu uống nước lọc hoặc soda. Cậu chưa bao giờ uống cái gì mạnh hơn cả. Điều tồi tệ hơn là Hoseok đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hy vọng, như thể anh sẽ buồn nếu Taehyung không thích nó. Taehyung đặt cốc xuống khi cậu đưa lưỡi lướt qua môi trên để loại bỏ bọt trước và mỉm cười với người kia.
"Cậu thích không?" Hoseok hỏi với sự phấn khích. Taehyung không thể nói không, nên chỉ gật đầu. Ít nhất cần phải nói dối theo cách này. Nhưng cậu không ghét nó. Cậu nghĩ rằng đó chỉ là một thứ gì đó cần thời gian để làm quen,
"Chúa ơi! Tôi sống vì Cappuccinos!" Anh cười rạng rỡ trước khi nhấc cốc và uống một ngụm lớn. Taehyung gần như co rúm người lại, cậu không biết sao mà anh có thể nuốt vị đắng một cách dễ dàng như vậy.
"Có phải trên mặt ly là bột sô cô la không?" cậu nói trong khi chỉ xuống đồ uống của mình và cố gắng giữ chiến lược 'không thực sự nói dối' bằng cách chỉ vào phần mà cậu thích.
"Đúng! Nó kết nối mọi thứ lại với nhau rất độc đáo," Hoseok gật đầu trong khi trượt một ngón tay qua mép cốc nơi có ít bọt dính ở đó để lau nó đi.
"Ừm, sao cậu lại bị lạc? Cậu đang tìm gì?"
Taehyung nhận ra rằng cậu gần như quên mất việc mình bị lạc, vì vậy phải mất một phút để quay trở lại tâm trí và lục lại mớ thông tin. Cậu cố gắng nhớ lại tên của cửa hàng tạp hóa và thậm chí trường đại học của mình, nhưng không thể nhớ dù chỉ một cái tên.
"Hôm nay tôi đến trường đại học của tôi và tôi đang tìm cửa hàng tạp hóa?" Taehyung nói, hy vọng có lẽ Hoseok đủ quen thuộc với khu vực này để biết cậu muốn tìm nơi nào. Có lẽ sẽ khiến cho Hoseok phải cố gắng chỉ đường cho người mà không biết bất cứ cái gì liên quan tới nơi muốn đến.
"Cửa hàng tạp hóa, Taehyung, ở phía đối diện thị trấn," anh nói, có vẻ hơi lo lắng về việc Taehyung không đúng. Một nụ cười sau đó kéo lên khóe môi anh, "Hẳn là em mới đến thành phố này," Hoseok nói thêm.
"Thật ra là thành phố đầu tiên." Taehyung nói, đỏ mặt khi phát hiện ra rằng mình đã sai. Cậu nghĩ mang bản đồ theo mình là việc rất xấu hổ, nhưng có lẽ sẽ đỡ hơn tình huống này.
"Thật sao? Wow, thật tệ khi cậu đến đây trước. Ở đây có một chút áp đảo so với các thành phố khác,"
Taehyung gần như muốn khóc thét cùng với sự đồng ý, bởi vì tất cả mọi người trừ Hoseok dường như có thứ gì khó chịu dính ở trên mông, nhưng cậu quyết định giữ trong lòng và gật đầu.
"V-vâng, Nó có một chút... khác biệt," Taehyung nói.
"Ah, đừng sợ khi muốn mắng nó. Hầu hết những người mới đến đều như thế. Tôi đã sống ở thành phố cả đời và đôi vẫn tôi bị sốc với cách mọi người hành xử." Hoseok cười khúc khích.
"Tại sao?" Taehyung hỏi, làm cho Hoseok nhún vai.
"Tôi đoán mọi người chỉ không biết cách đối phó với sự tức giận, buồn bã và những thứ khác," anh nói trước khi uống một ngụm. Taehyung nhìn chằm chằm vào ly cà phê của Hoseok khi anh đặt nó trở lại bàn và Hoseok sẽ biết cậu nói dối nếu cậu không uống một ngụm nữa. Cậu cầm cốc lên, hy vọng có thể sẽ quen với nó ở ngụm thứ hai.
...Đương nhiên là không, nhưng Taehyung đủ mạnh mẽ để che giấu phản ứng.
"Vâng, có vẻ là như vậy", Taehyung nói. Cậu ước những lời nói sẽ mang sự đắng nghét ra khỏi lưỡi của mình.
"Cậu học trường đại học nào?" anh hỏi Taehyung, người chỉ đơn giản nhún vai và nhìn xuống bàn. Hoseok lại cười khúc khích, "Ôi trời, hôm nay cậu đã đến đó đúng không?"
"Vâng," Taehyung khẽ nói.
"Ah, tốt, cậu đã đến trường đại học màu xanh hay màu nâu?" anh hỏi. Taehyung nghĩ rằng anh sẽ vô cùng tức giận nếu cậu không thể nhớ được ngay cả màu sắc, nhưng cậu dễ dàng biết rằng nó màu nâu. Cậu nhớ cảm giác như hơi khó chịu của nó
"Cái màu nâu." Taehyung gật đầu, cảm thấy tự hào một chút khi có thể trả lời đúng.
"Chết tiệt, tôi thì học ở cái màu xanh,"
Taehyung gần như buồn vì điều này. Cậu hình dung cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hoseok trong hội trường. Cậu nghĩ rằng trường nào có Hoseok đều sẽ là ngôi trường hạnh phúc. Có lẽ cũng sẽ có một người như Hoseok trong trường của cậu.
"Nó ở trên cùng một con đường với trường của tôi đúng không?" Taehyung hỏi.
"Ừm! Gần nhau lắm, tôi quen vài người trong trường cậu và cảm thấy như tôi đi học cùng họ vậy đó. Có những bữa tiệc dành cho sinh viên của hai trường nữa." Hoseok giải thích, Taehyung cảm thấy bớt khó chịu hơn một chút.
"À, tôi hiểu rồi."
Taehyung chưa bao tham gia vào một bữa tiệc nào, từ những câu chuyện và bộ phim trước đó liên quan đến các bữa tiệc ở trường đại học, cậu thật sự không muốn tham gia. Taehyung không nghĩ cái gì đó từ một bữa tiệc mang lại sẽ là điều mà cậu muốn, tùy thuộc vào sự lựa chọn thực phẩm ở đó. Cậu không muốn bị nhồi nhét giữa những người đầy mồ hôi, không muốn đầu mình giật đùng đùng trong âm nhạc. Điều cuối cùng cậu không muốn là thức dậy với cơn đau đầu khủng khiếp, nghe bảo là nó tệ lắm.
"Ừm, đôi khi giống trên các bộ phim truyền hình, đặc biệt là các vụ hẹn hò bê bối," anh cười khúc khích trước khi uống cà phê lần nữa, "Nhưng đừng lo lắng, cậu sẽ biết ai cần phải tránh xa sớm, và miễn cậu cẩn thận thì sẽ ổn thôi."
"Tránh xa?"
"Ý tôi là giống như có một vài cô gái... và vài chàng trai... nếu cậu xoay theo hướng đó thì..." Hoseok nói, nhận được một cái lắc đầu nhanh chóng đáp lại từ Taehyung.
"Aha, tôi không nghĩ vậy," anh lẩm bẩm, cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu chưa bao giờ làm cái việc đó, nhưng cậu cho rằng Hoseok chỉ là người cởi mở.
Hoseok cười khúc khích, "Được rồi, có một vài cô gái loại đó... sẽ phù hợp với bất cứ ai họ có thể, và ý tôi là... điều đó khá rõ ràng là họ có vấn đề. Những người có vấn đề khác sẽ nói dối, đó là những tiêu cực cơ bản nhất trong thời gian diễn ra."
"Ôi, nghe có vẻ rắc rối," Taehyung nói, nhận được tiếng cười và cái gật đầu từ Hoseok. Anh gõ ngón tay lên mặt bàn trước khi nhìn ra cửa sổ.
"Dù vậy cũng đừng lo lắng, nếu cậu gặp đúng người, ngay cả những người trên đường phố cũng sẽ không phải là gánh nặng. Sau đó, khi cậu bước ra ngoài, thành phố sẽ trở nên vui vẻ. Đừng khóa ấn tượng đầu tiên của cậu về thành phố, có khi lại là một nơi tuyệt vời thì sao."
Taehyung không biết liệu mình có thể cảm thấy thoải mái với thành phố không, nhưng dường như Hoseok không phải kiểu người nói dối. Anh dường như không phải là một trong những người có vấn đề mà họ đang thảo luận.
"Chờ tôi một chút," Hoseok nói trước khi đứng dậy và biến mất sau quầy trước. Taehyung nhìn chằm chằm vào đồ uống của mình và quyết định uống một ngụm lớn hơn, Hoseok đã biến mất để cậu tự do làm bất kì biểu cảm khuôn mặt nào mình muốn.
Sau khi vật lộn qua một ngụm cà phê khác, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cái bể bơi đông đúc này, sự giận dữ của những người cậu vừa bơi qua để đến đây. Taehyung thực sự không biết làm thế nào mà Hoseok có thể xoay sở, hoặc làm thế nào điều này có thể trở nên tuyệt vời. Cậu không biết làm sao mà Hoseok có thể tránh được ảnh hưởng khó chịu từ những người này gây ra. Hoseok nói rằng anh đã sống ở đây cả đời, nhưng làm thế nào anh ấy thân thiện vậy được nhỉ? Có lẽ gia đình anh cũng thân thiện. Taehyung tự hỏi sẽ thế nào khi cậu gặp họ. Nụ cười của anh di truyền từ mẹ hay bổ nhỉ? Anh có anh chị em nào không?
Taehyung tự hỏi tại sao mình lại nghĩ vậy. Cậu vừa mới gặp người này; có lẽ thật kỳ lạ khi tự hỏi những điều như vậy về gia đình và cuộc sống cá nhân của anh.
Hoseok trở lại với một cây bút và một mảnh giấy. Taehyung biết anh sẽ viết ra và chỉ đường cho cậu. Taehyung ước gì Hoseok không biết cậu sẽ đi đâu vì cậu chỉ muốn ngồi với anh một lúc lâu nữa, ngay cả khi phải ép cà phê xuống cổ họng. Hoseok an ủi cậu, và nếu Taehyung không bao giờ gặp lại anh sau lần này, cậu sẽ luôn nhớ đến Hoseok vì anh đã tốt với Taehyung như thế nào, Taehyung nghĩ có lẽ anh là người duy nhất còn giữ sự tôn trọng ở thành phố này.
"Được rồi," Hoseok nói khi ngồi xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ trước khi nói, "Vậy cậu có cần chỉ đường quay lại, sau đó đến cửa hàng tạp hóa không?"
"V-vâng, nếu thế thì tốt quá."
"Ok. chúng ta sẽ mocha* những hướng đi" anh cười rạng rỡ. Nếu không phải vì cách mà Hoseok vui vẻ như thế nào sau khi anh chơi chữ, Taehyung có lẽ đã co rúm lại, và có thể ném ly cà phê của cậu đi. Cách Hoseok cười với chính mình sau đó và bắt đầu viết ra các hướng với nội dung thuần túy khiến Taehyung chỉ biết cười.
*ở đây Hoseok chơi chữ 'mocha' thay cho 'make', sau khi tìm tòi suy nghĩ mình kết luận được như vậy, nếu bạn nào có phát hiện khác thì hãy cmt cho mình biết nhé. Loại coffee puns này mình thấy khá là vui và lãng mạn nữa.
-
Taehyung về nhà và đặt cái túi nhựa từ cửa hàng tạp hóa lên bàn. Cuối cùng cũng mua được ramen và một vài thanh sô cô la vì cậu biết rằng mình xứng đáng để có nó, sau những chuyện nhảm nhí mà cậu đã phải trải qua vào hôm nay.
Cậu cắm dây sạc vào điện thoại sau khi cau có với nó vì đã tắt ngủm trong khoảng thời gian tồi tệ như vậy. Taehyung thốt ra một tiếng rên lớn trong khi cởi giày. Cậu chưa bao giờ bị đau chân như thế này, muốn những viên gạch lạnh lẽo trong căn bếp có thể xoa dịu bàn chân mình. Thầm muốn cảm ơn từng viên gạch một cách chân thành vì cảm giác thoải mái khi lê bước đến tủ lạnh để lấy nước, tựa lưng vào tủ.
Ngôi nhà của cậu có mùi như xà phòng bằng bìa cứng và chanh, và giống như sơn, mặc dù nó thực sự không giống như có ai đã sơn ngôi nhà này trong vài năm nay. Cha cậu nghĩ rằng có một ngôi nhà trong khuôn viên trường trong ký túc xá sẽ đẹp hơn, nhưng Taehyung không chắc là mình có thể đồng ý hay không. Các bức tường sơn màu trắng, nhưng chúng có một vệt màu tối từ sự bẩn thỉu của những sinh viên trước. Cậu biết rằng sẽ rất giận bản thân mình nếu không dọn dẹp trước, nhưng khi nghĩ đến cái sàn nhà này bẩn như thế nào thì có động lực thúc đẩy đi lấy đồ lau dọn chứ không phải là những thanh sô cô la còn lại.
Khi lấy được đồ để loại bỏ mọi khả năng đáng kinh tởm của những mầm bệnh không xác định bám trên sàn nhà mà cậu sẽ đi lại trong một năm. Taehyung quỳ xuống lau dọn.
"Chúa ơi," Taehyung khóc khi nhìn vào sự dơ bẩn của đáy miếng bọt biển, suýt nữa phun ra đống sô cô la. Cậu ném miếng bọt biển vào bồn rửa và chộp lấy cái khác; Bây giờ Taehyung đang thở hổn hển, từ năng lượng mà cậu dồn vào đây, và từ việc cậu đói đến mức nào. Cậu bỏ bê góc cuối cùng của nhà bếp, tự hứa với mình rằng sẽ dọn vào ngày mai. Taehyung tháo găng ta và rửa tay thật kỹ. Cậu cầm lấy gói ramen và một cái nồi trước khi đổ đầy nước và nhìn nó sôi từ từ.
Cảm giác như đã lâu rồi mới thấy bong bóng, nhưng nhiệm vụ của cậu kết thúc bữa tối trước khi cậu ngất xỉu bị đẩy lùi xa hơn khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Cậu biết rằng không nên ngó lơ nó, có thể mẹ hoặc cha gọi. Mẹ của cậu có lẽ sẽ rơi vào một sự hoảng loạn và gọi cảnh sát đi tìm cậu, và cha có thể sẽ giảng cho cậu nghe. Mì gói và pho mát quan trọng hơn gia đình của con sao? là một cái gì đó cậu nghĩ rằng cha mình sẽ nói.
"A lô?" Taehyung nói sau khi đưa điện thoại lên tai.
"Taehyung! Con yêu, mẹ đã cố gọi cho con."
"Xin lỗi mẹ, điện thoại con hết pin" cậu nói trong khi lấy một cái nĩa ra khỏi hộp đựng đồ của nhà bếp. Taehyung đi đến cái nồi và quan sát, nó vẫn đang do dự đun sôi. Giống như cái nồi đang cố tình làm vậy bởi vì cậu đói đến mức nực cười.
"Mẹ đã rất lo lắng. Mẹ nghĩ có lẽ con bị lạc hoặc bị bắt bởi một băng nhóm rồi." bà nói thêm, khiến Taehyung cười thầm.
"Vâng đúng vậy ạ." Taehyung xấu hổ khi 'cậu bé-bây-giờ-đã-là-người-lớn' thông minh của mẹ vừa bị lạc.
"Con bị một băng nhóm kéo đi?" Bà gần như hét lên, "Kim Taehyung tốt hơn là con nên trở về nhà ngay bây giờ! Và đừng có bất kì hình xăm nào!"
Taehyung ngạc nhiên, "Không! Mẹ ơi, bình tĩnh. Ý con là con bị lạc đường!"
Bà thở phào nhẹ nhõm, mất một chút thời gian để lấy lại nhịp thở trong khi lẩm bẩm những điều mờ nhạt như 'Chúa ơi Taehyung không làm tôi sợ như thế' trước khi bà nói, "Con tôi bị lạc! Con có ổn không? Con có đang ở nhà không?"
"Mẹ. Con không còn là một đứa trẻ nữa, con mười chín rồi.", Taehyung giận dữ trước khi dùng bàn tay còn lại xé phần trên của gói ramen, "Con về nhà rồi, có người chỉ đường cho con."
"Con hỏi đường! Tốt lắm con yêu. Ai đã giúp con thế? Có phải là một cô gái trẻ đáng yêu? Mẹ có thể gặp cô ấy không?" Bà huyên thuyên khiến Taehyung đảo mắt và cười khẽ.
Mẹ cậu luôn ở khắp mọi nơi, hỏi ba đến năm câu hỏi cùng một lúc. Mẹ làm cậu xấu hổ khá thường xuyên. Đôi khi mẹ quên rằng Taehyung không còn là cậu bé nhỏ của mình nữa, nhưng Taehyung vẫn yêu mẹ, ngay cả trong thời gian giờ tôi đã lớn và tôi muốn được ở một mình. Cậu vẫn biết rằng cậu muốn sống một mình, có thể cho mẹ thấy những cái véo má cậu không còn thích hợp nữa, dù vậy Taehyung vẫn sẽ luôn gọi về và đi thăm mẹ.
"Không, không phải một cô gái đâu mẹ. Có một chàng trai trong quán cà phê đã giúp đỡ con. Anh ấy cũng học đại học và biết rõ thành phố này một cách đáng ngạc nhiên."
"Ah, có lẽ con nên làm bạn với cậu ấy. Cậu ấy có thể rất tốt khi ở gần, rất hữu ích mặc dù cậu ấy không biết con là ai."
Taehyung tự hỏi liệu đôi khi cậu và mẹ có một bộ não giống hệt nhau không, bởi vì cậu cũng muốn như vậy. Cả đường về nhà, những suy nghĩ về việc có Hoseok như một người bạn bao trùm tâm trí Taehyung. Khi đi qua những nơi bán kem và cửa hàng quần áo, cậu không thể không tự hỏi việc đi đến những nơi này cùng Hoseok sẽ như thế nào. Cậu thực sự không biết gì về Hoseok, ngoài thực tế là anh dường như có thêm một liều serotonin trong cơ thể mình và rất hài lòng với công việc barista hiện tại. Taehyung thích nó. Cậu thích cách Hoseok không sợ đưa ra những cách chơi chữ táo bạo và anh không để những người không có serotonin ở gần mình. Cậu muốn một người bạn như thế.
*Serotonin: chất dẫn truyền thần kinh điều chỉnh tâm trạng, sự thèm ăn, giấc ngủ, co cơ và một số chức năng thuộc về nhận thức. Có thể gọi nó là chất gây cảm giác, hưng phấn.
"Con không biết. Anh ấy không học chung trường với con." Taehyung nói, cố nghĩ ra điều gì khiến Taehyung không quay lại 'Mocha Mocha' và hỏi Hoseok rằng anh có thể làm bạn với cậu không.
Taehyung nghĩ rằng có thể dễ dàng kết bạn hơn khi cậu có cơ hội vào lớp, người có thể giúp cậu làm việc và học cùng cậu. Thực sự không muốn cô đơn ở trường.
"Trường cậu ấy không ở gần trường con à?"
"Con sẽ làm quen thêm nhiều bạn, mẹ đừng lo lắng nhé." Taehyung cười rạng rỡ.
-
Dù vậy Taehyung đã không làm được. Cậu ở đây, hai tuần trôi qua, cảm thấy cô đơn. Không ai nói chuyện với cậu, hiện giờ cậu thực sự tự ngoại hình của mình khiến mọi người sợ hãi hay sao. Cậu đã làm việc chăm chỉ để giữ thái độ tích cực, nhưng thật khó khi những người duy nhất cậu nói chuyện gần đây là mẹ - qua điện thoại hoặc với chính cậu. Cậu cảm thấy như mình đã coi những đứa trẻ hàng xóm lúc xưa là điều hiển nhiên, cậu nhớ khi nói với bọn nó cách chơi trò chơi mới, nhớ khi giúp những người phụ nữ làm việc trong tiệm bánh, đặt bánh mì và bánh ngọt lên kệ cao. Cậu nhớ những điều đó nhiều đến nỗi thực sự muốn bỏ học và trở về nhà, nhưng cậu không thể, Taehyung biết rằng mình không thể.
Vậy, chàng trai vụng về của thị trấn nhỏ này làm gì bây giờ? Bị mắc kẹt trong thành phố lớn, ăn bữa ăn của một người bao gồm mì ăn liền và có thể là bánh bao nếu cảm thấy đủ động lực để làm.
Taehyung không biết liệu có phải mình được thúc đẩy, hay thật ra là cậu nhớ cảm giác đó, hoặc ít nhất là có thể nhìn thấy hạnh phúc. Nhưng dù là lí do gì thì Taehyung đang trên đường đến Mocha Mocha.
Hoseok nói rằng anh sẽ giúp Taehyung bất cứ lúc nào. Taehyung không biết anh có ý giúp đỡ như thế này không, nhưng Taehyung vào thời điểm này không ngại ngồi xuống và nói với anh rằng cậu cô đơn một cách lố bịch, cậu thực sự chỉ cần ngồi xuống và nói chuyện với ai đó trước khi phát điên. Cậu sẽ chịu đựng danh sách chơi chữ bằng cà phê của Hoseok, chỉ để cùng ai đó trò chuyện.
Dù vậy Taehyung có một kế hoạch. Cậu sẽ không tỏ ra tuyệt vọng, chỉ đơn giản là sẽ cảm ơn Hoseok vì đã giúp cậu vài tuần trước, điều đó có hại gì không?
Cậu cố trấn an mình rằng cậu trông không giống một con lợn và đang làm điều đúng đắn khi mở cửa quán cà phê, nhưng một lần nữa, cậu lại loạng choạng đi đến quầy trước. Mùi cà phê và bánh ngọt nồng nặc, cuộc trò chuyện nhẹ nhàng của một vài phụ nữ và thậm chí một vài cặp đôi khiến Taehyung cảm thấy rất quen thuộc. Nhìn hai người phụ nữ trông già hơn mà cậu nghĩ rằng đã nhìn thấy vào lần trước, tự hỏi họ đã đến đây bao nhiêu lần rồi. Có lẽ nó giống như một thói quen của họ. Taehyung cảm thấy như thể cậu không kết bạn, xuất hiện trong quán cà phê này với đôi mắt dán trên tấm thảm sàn màu đen cũng sẽ trở thành thói quen.
Cậu nhìn thấy Hoseok, ở quầy tính tiền. Tóc mái màu nâu sẫm của anh rủ xuống và che đi đôi mắt khi anh cầm vài hóa đơn có giá trị khác nhau trong tay. Hoseok đang nhìn xuống, Taehyung muốn lui ra và giả vờ như cậu không đi bộ trong hai mươi lăm phút để đến gặp anh, nhưng đã quá muộn.
"Taehyung?"
-
Hôm nay rất khác, Hoseok làm cho cậu một loại thức uống mà không hỏi trước. Anh cũng nói với Taehyung rằng anh đã có một khoảng thời gian rất tuyệt. Taehyung rất biết ơn vì điều đó, cậusẽ ghét phải quay đầu lại và rời đi. Họ ngồi xuống cùng một bàn, cùng một lần nữa, Taehyung đang ở đây, nhìn xuống nét vẽ không đẹp hơn lần đầu tiên cậu nhận được đồ uống từ Hoseok.
"Sao lại đến đây thế? Chỉ để nói xin chào?"
"Tôi chỉ muốn cảm ơn anh." Taehyung nói, đi cùng với kế hoạch của mình. Cậu có vẻ hơi tuyệt vọng với những lời tiếp theo, "Anh thực sự đã giúp tôi, và nếu không có sự giúp đỡ đó, tôi có lẽ vẫn sẽ đứng ngơ ngác trên đường phố," nhưng cậu không quan tâm khi đôi mắt đen nhưng sáng ngời của cậu lóe lên để nhìn anh.
Một cái gì đó trong biểu hiện của Hoseok khiến họ chỉ nhìn chằm chằm vào nhau trong im lặng một lúc. Nụ cười của Hoseok mờ dần, đôi môi của anh hé ra, như thể anh có chút ngạc nhiên. Mắt anh bắt đầu sáng lên, với thứ gì đó mà Taehyung không thể thực sự đặt ngón tay lên, nhưng có vẻ như nó làm cho Hoseok cảm thấy thoải mái. Taehyung vui mừng vì những lời nói mà cậu cảm thấy như thì thầm với chính mình thực sự đã tác động đến Hoseok, hoặc ít nhất là trông giống như đã tác động đến Hoseok.
Sau khi nhận ra sự im lặng khác thường, Hoseok nhìn xuống và mỉm cười với đồ uống của mình. Anh khẽ cười khúc khích và gật đầu một lần sau khi nhìn Taehyung lần nữa.
"Tôi rất vui... vì điều đó đã có ích", anh nói, đôi môi anh không thể kiềm chế sự căng ra khi nụ cười của anh ngày càng rộng, lộ ra những hàm răng trắng không thể tin được. "Mọi thứ thế nào?"
"Mọi thứ đều ổn, tôi đã biết những con đường xung quanh trường," Taehyung nói, cảm thấy tất cả những năng lượng tích tụ thường sẽ được dành để nói chuyện với mọi người đang từ từ giải phóng. Nó làm cho cậu có thể thở lại, tại thời điểm này, cậu rất biết ơn rằng vị đắng của cà phê không làm phiền mình quá nhiều.
"Đó là tất cả sao?" anh hỏi, "Không có gì khác xảy ra?"
"K-Không, ý anh là gì?"
"Có gặp kẻ xấu nào không? Hay kết bạn với bạn cùng phòng?" Hoseok hỏi, làm Taehyung nhìn xuống bàn.
Taehyung không biết tại sao cậu không mong đợi Hoseok quan tâm và hỏi mình nhiều câu như vậy. Taehyung cảm thấy hơi bối rối vì không thực sự nghĩ về những gì họ sẽ nói. Cậu tự hỏi anh đang nghĩ gì, rằng họ sẽ tạo ra một chuỗi âm thanh gì đó ngẫu nhiên? Bây giờ cậu cảm thấy thật ngu ngốc, vì cuối cùng sẽ phải nói thẳng với Hoseok rằng mình thực sự không có bạn bè và cậu vấp ngã ở đây, vâng, cảm ơn, nhưng cũng vì cậu cô đơn trong đau đớn và xem hành xử lịch thiệp của Hoseok vào hai vài tuần trước có thể bắt đầu một tình bạn.
"Tôi không có bạn cùng phòng," Taehyung nói, "Tôi nghĩ rằng tôi đáng ra phải có, nhưng tôi sống trong căn hộ trong khuôn viên trường... nên có lẽ là không..."
"Hẳn là rất cô đơn sau giờ học... Tôi đang ở trong một townhouse và ngạc nhiên vì không có thêm một cái nào nữa. Ít nhất chúng ta có bạn bè đến đúng không?" Anh nửa cười khúc khích, như thể anh mong Taehyung cũng hiểu và cười với anh. Taehyung muốn, nhưng cậu không thể.
"Vâng" Giọng điệu của cậu kéo bầu không khí xuống, khiến cậu phải nhanh chóng cứu vãn, "Đôi khi có thể trở nên cô đơn!"
Hoseok nhìn cậu một lúc và rồi tiếp tục nở nụ cười. Khuôn mặt anh bắt đầu co giật một chút, giống như lúc cứ cười và chờ người thợ chụp ảnh chụp cho xong tấm hình.
"Taehyung," anh nói, nhẹ nhàng hơn một chút.
"Hửm?" Taehyung cao giọng một cách vui vẻ, vào cuối tiếng cười cùng với lông mày nhướn lên của cậu. Cái nhìn hoài nghi của Hoseok không thay đổi.
"Cậu đã kết bạn chưa?" Hoseok hỏi, giống như một người mẹ. Nụ cười gượng ép của Taehyung mờ dần dưới sự kiểm soát của cậu. Cậu không hiểu tại sao cảm thấy thật xấu hổ, cậu chưa bao giờ có thể nói rằng 'đúng vậy'. Taehyung nghĩ rằng đó là vì Hoseok dường như có rất nhiều bạn bè. Anh xây dựng tình bạn rất dễ dàng, nhưng bằng cách nào đó, Taehyung không thể làm được. Cậu không thể nói xin chào, và mọi người chọn không nói xin chào với cậu. Đó chỉ là một vòng luẩn quẩn của sự im lặng và mất hy vọng từ Taehyung.
"À vâng." Taehyung nói, nhưng sau một cái nhìn im lặng khác từ Hoseok, đôi vai cậu buông xuống, khiến cậu trông nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Cậu không muốn thể hiện cảm xúc của mình, nhưng những rung cảm từ Hoseok đã thuyết phục Taehyung rằng nếu cậu giữ cảm xúc trong tay với hai cánh tay vươn ra về phía Hoseok, Hoseok sẽ đưa chúng ra khỏi Taehyung và đẩy những tiêu cực đó đi chổ khác.
"Này," Hoseok nói, "Không sao đâu", anh nói thêm, bắt lấy những cảm xúc này từ tay Taehyung, "Đôi khi kết bạn rất khó khăn, điều đó hoàn toàn ổn. Tôi luôn ở đây, cậu luôn có thể đến đây, ngay cả khi chỉ ngồi cùng bàn với tôi trong im lặng, để tôi cho cậu số điện thoại, có thể gọi bất cứ khi nào cậu cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà của một người đó" anh cười khúc khích, loại bỏ phần còn lại của những tiêu cực bên trong những cảm xúc lẫn lộn tolớn của Taehyung.
"Anh-Anh có chắc không?" Taehyung hỏi. Cậu nghĩ có lẽ Hoseok cảm thấy bắt buộc phải làm vậy. Taehyung nghĩ rằng anh có thể làm rất nhiều cho những người mà anh không thực sự muốn.
"Tất nhiên, tôi là người bạn đầu tiên của cậu ở thành phố!" Anh cười rạng rỡ, lấy khăn ăn từ dưới cốc cà phê của Taehyung và rút bút từ trong túi tạp dề ra.
Khi khăn ăn bị đẩy trở lại, cảm giác như tâm trạng tồi tệ cũng đã trượt đi mất. Taehyung thậm chí không nhận ra mình đang cười cho đến khi đôi má bắt đầu đau. Cậu đọc dãy số vài lần. Thật không thể tin được điều này đã xảy ra.
Cậu vừa kết bạn.
Cậu đọc dòng chữ nhỏ bên dưới khi nghe thấy Hoseok cười thầm, 'Nếu cậu muốn gọi, bằng tất cả... các hạt đậu, cậu có thể !!! ^^"
Taehyung ngước lên nhìn Hoseok, đôi môi anh mím lại cố nhịn cười. Taehyung muốn nói với Hoseok rằng đó là một điều cực kỳ tồi tệ; Vì vậy, có thể việc chơi chữ là một trong những điều cực kỳ tốt. Có vẻ như sự bối rối nên hình thành bên trong Hoseok vì đã sử dụng một cách chơi chữ làm phiền Taehyung. Taehyung cuối cùng cũng không bận tâm lắm, vì cậu có thể nói chuyện với ai đó và có thể gọi người kia là bạn mình.
-
Khi Taehyung về nhà, cậu bắt đầu làm bánh bao vì hôm nay có động lực. Đôi má phát đau vì cười, nhưng cậu không biết mình có thể dừng lại hay không, ngay cả khi cậu muốn. Cảm thấy ngớ ngẩn thật, mười chín tuổi và rất khó tính với một người bạn mới. Cứ như mới học lớp hai ý. Nếu mẹ mà nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ véo má cậu và gọi cậu là 'cậu bé'. Điều đó không ngăn Taehyung mỉm cười. Thành phố giận dữ này cũng không thể làm cậu ngừng vui vẻ. Hoseok khiến Taehyung hạnh phúc theo cách mà cậu chưa bao giờ cảm thấy trước đây. Mặc dù Taehyung có gia đình, nhưng mãi đến giờ mới thực sự nhận ra rằng mình luôn cảm thấy cô đơn. Thế giới nhỏ bé hoàn hảo của cậu làm cho có vẻ như mọi thứ đều ổn. Những giấc mơ và nỗ lực của Taehyung mờ mịt như những đám mây. Dù vậy, bây giờ, cậu nhìn thấy một bầu trời rất trong xanh và rõ ràng.
Taehyung rất vui vì đó là Hoseok, vì cả cậu và mẹ đều đồng ý rằng anh có vẻ như là một người thích hợp để ở bên. Taehyung tin rằng Hoseok có thể khiến mình tốt hơn. Hoseok có thể lấy đi địa ngục đó và biến chúng thành sự tự tin, cậu có thể cảm nhận được điều đó. Chuyện cố gắng để quay lại quán cà phê và tán gẫu với ai đó, là một điều có vẻ đáng sợ và không thực tế vào hai tuần trước. Taehyung cũng nghĩ rằng cậu dễ dàng bị thuyết phục bởi Hoseok, theo cách có vẻ đáng sợ nhưng không phải vì Taehyung không cần phải biết Hoseok có lèo lái cậu hay không. Đây là điều đầu tiên Taehyung tự tin và nếu cậu sai, cậu chắc chắn sẽ nghi ngờ mọi khía cạnh của tất cả những gì đang tồn tại.
Cậu ở đây, mỉm cười như một nhóc học sinh lớp hai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro