Chap 51 - "Những ngày Seoul dịu dàng"
Sau buổi gặp hôm ấy, chẳng ai trong chúng tôi nói gì nhiều.
Tâm trạng mỗi người đều chất chứa quá nhiều cảm xúc, chẳng thể gói gọn bằng vài câu xã giao hay một cái ôm vội.
Chúng tôi chia tay nhau trước quán cà phê, chỉ hẹn một câu đơn giản:
"Ngày mai... gặp lại nhé."
⸻
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong căn homestay nhỏ mà chị Mi thuê cho cả hai. Ánh nắng Seoul tháng Tư lặng lẽ trườn qua ô cửa sổ, ấm áp mà dịu dàng lạ lùng.
Chị Mi đang ngồi ngoài ban công, tay ôm tách cà phê, ánh mắt lơ đãng nhìn bầu trời.
Tôi bước ra, ngồi xuống cạnh chị, nhẹ giọng:
"Chị ngủ được không?"
Chị khẽ lắc đầu, mỉm cười:
"Không. Nhưng thấy lòng nhẹ hơn nhiều."
Tôi im lặng, cũng không ngủ được. Cả đêm qua, tôi cứ nghĩ về ánh mắt của Hoshi khi anh nói:
"Anh sẽ đợi."
⸻
Buổi chiều, Wonwoo nhắn tin rủ chúng tôi đi dạo.
Anh còn cẩn thận gửi địa chỉ, chọn một con đường nhỏ ít người qua lại, tránh ánh mắt tò mò của fan hay phóng viên.
Lúc gặp lại, Wonwoo vẫn lặng lẽ, dáng vẻ có chút gầy đi so với trước kia. Hoshi đi cùng, anh khẽ cười khi thấy tôi, nụ cười ngượng nghịu như thể không biết bắt đầu lại từ đâu.
Chúng tôi đi dọc bờ sông Hàn, bước chậm rãi, chẳng ai nói gì vội vàng. Câu chuyện cứ thế được mở ra từ những điều nhỏ nhất - công việc, cuộc sống, những ngày đã trôi qua mà không có nhau.
Hoshi đi bên tôi, lâu lâu lại liếc nhìn rồi lén thở dài:
"Em biết không... những lúc mệt mỏi nhất, anh vẫn hay tưởng tượng... Nếu như ngày mai mở mắt ra, có thể nhìn thấy em ngay cạnh."
Tôi không dám trả lời. Chỉ lặng lẽ siết chặt tay trong túi áo, giữ lại nhịp tim đang đập nhanh không kiểm soát.
Phía trước, chị Mi và Wonwoo đi song song. Từ xa, tôi thấy Wonwoo nói gì đó, rất khẽ, rồi chị Mi gật đầu, ánh mắt đỏ hoe nhưng môi lại nở nụ cười nhẹ bẫng.
Bốn người, bốn nỗi lòng.
Nhưng hôm nay, ít nhất... chúng tôi đã có thể đi bên nhau một lần nữa.
⸻
Tối hôm ấy, sau khi tạm biệt, tôi nhận được tin nhắn từ Hoshi:
"Ngày mai, em rảnh không?
Anh muốn đưa em đi đến một nơi."
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn ấy rất lâu.
Trước khi trả lời, chị Mi bước vào phòng, cười hỏi:
"Đi đâu vậy?"
Tôi ngước lên, khẽ đáp:
"Chưa biết... Nhưng có lẽ, là nơi bắt đầu cho mọi thứ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro