Chap 56 - Buổi họp báo: "Chúng tôi xin nói một lần duy nhất"
Ngày họp báo hôm ấy, toàn bộ giới truyền thông Hàn Quốc như nín thở.
Đã rất lâu rồi, kể từ khi scandal tình ái mơ hồ ấy nổ ra hai năm trước, người ta vẫn luôn chờ đợi một câu trả lời rõ ràng.
Và hôm nay, Wonwoo và Hoshi - hai người đàn ông vốn trầm lặng, kín đáo nhất nhóm - đã chọn tự mình bước ra ánh sáng.
Không có chúng tôi ngồi bên cạnh.
Chúng tôi đã trở về Việt Nam, lặng lẽ dõi theo qua màn hình điện thoại.
Bởi hai anh không muốn lôi kéo chúng tôi vào thế giới đầy áp lực ấy, không muốn biến chúng tôi thành chủ đề soi mói giữa hàng triệu con mắt tò mò.
Sân khấu họp báo hôm đó đơn giản.
Không backdrop cầu kỳ, không hiệu ứng hào nhoáng.
Chỉ có một chiếc bàn dài, hai micro, và hai người đàn ông ngoài 30 tuổi - trưởng thành, trầm ổn nhưng ánh mắt vẫn chất chứa vô vàn cảm xúc.
Wonwoo mở lời trước, giọng anh chậm rãi, trầm ấm nhưng vững vàng:
"Xin chào tất cả mọi người.
Hôm nay, chúng tôi đứng ở đây... không phải với tư cách là idol Seventeen, mà là với tư cách là những người đàn ông, những con người bình thường... có quyền được yêu và được bảo vệ tình yêu của mình."
Hoshi ngồi bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu:
"Trong suốt hơn 10 năm làm nghệ sĩ, chúng tôi luôn cố gắng đem lại niềm vui, sự an ủi cho người hâm mộ. Nhưng có lẽ chúng tôi đã quên mất... bản thân mình cũng là con người, cũng biết cô đơn, cũng biết yêu."
Wonwoo siết chặt micro:
"Hai năm qua, chúng tôi đã im lặng.
Chúng tôi không phủ nhận, cũng không lên tiếng.
Không phải vì chúng tôi coi thường các bạn.
Mà vì... chúng tôi không biết liệu thế giới này có chấp nhận hai người phụ nữ mà chúng tôi yêu thương hay không."
Hoshi tiếp lời, giọng nghẹn lại:
"Chúng tôi yêu họ - những cô gái ngoài ngành giải trí, những người không có ánh đèn sân khấu, không có danh tiếng, chỉ có trái tim và tình cảm dành cho chúng tôi, dù chúng tôi là ai."
Anh dừng lại một chút, mắt nhìn thẳng vào ống kính:
"Chúng tôi chưa từng có ý định giấu giếm vì cảm thấy họ không xứng đáng.
Mà là vì, chúng tôi sợ chính ánh hào quang này sẽ làm tổn thương họ."
Wonwoo cười nhẹ, ánh mắt thấp thoáng nét buồn:
"Nhưng chúng tôi đã sai.
Chúng tôi không thể sống trọn vẹn nếu cứ phải giấu đi những người quan trọng nhất cuộc đời mình."
Không khí trong phòng họp báo lặng đi khi Wonwoo cúi đầu thật sâu:
"Họ đã đi cùng chúng tôi qua những ngày tháng tăm tối nhất, đã chịu đựng những tổn thương mà không một ai trong ngành này có thể thấu hiểu.
Và hôm nay, chúng tôi xin được nói một lần duy nhất -
Họ không phải scandal.
Họ là người mà chúng tôi muốn bảo vệ đến hết cuộc đời."
Hoshi cũng cúi đầu:
"Chúng tôi không mong các bạn đồng ý ngay.
Chúng tôi chỉ hy vọng... các bạn hiểu rằng, chúng tôi chưa từng muốn làm tổn thương bất kỳ ai.
Chúng tôi chỉ đang sống đúng với trái tim mình."
Kết thúc buổi họp báo, cả hai rời đi trong ánh đèn flash và hàng trăm câu hỏi vội vã từ báo chí.
Nhưng lần này, họ không trốn tránh.
Lần này, họ chọn đối mặt - vì chính họ, vì chúng tôi, và vì tất cả những người đã yêu thương họ suốt 10 năm qua.
Tại Việt Nam, tối hôm ấy, tôi và chị Mi ngồi lặng im trong phòng khách nhỏ.
Điện thoại trong tay vẫn còn mở livestream buổi họp báo vừa kết thúc.
Nước mắt tôi rơi lúc nào không hay, còn chị Mi chỉ lặng lẽ mỉm cười, khẽ thì thầm:
"Lần này, họ thật sự đã bảo vệ được chúng ta rồi."
Trên mạng xã hội, mọi nơi đều tràn ngập hashtag mới:
#WonwooHoshi_Cảm_Ơn_Đã_Nói_Sự_Thật
#Chúng_Tôi_Ủng_Hộ_Anh
#Tình_Yêu_Của_4_Người_Họ
Và trong trái tim tôi lúc này, chỉ có một câu hỏi duy nhất vang vọng:
"Nếu có thể bắt đầu lại... em có đồng ý không?"
Lần này, tôi biết chắc câu trả lời của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro