Bức ảnh (NSFW).
~
Em đã từng mơ về một cuộc sống tầm thường, khi không một ai trên thế giới này phải đắm chìm trong khổ đau nữa.
Bởi khi ánh sáng của đèn phòng tắm in những vệt bóng méo mó trên nền gạch ẩm. Và trong làn nước đã nguội lạnh, nơi hai thân thể trần trụi đang ngâm mình sát vào nhau, dính bết bởi bọt xà phòng tan loãng. Thế giới của Hoshina, bình dị thu nhỏ lại trong vòng tay rộng lớn của chính anh.
Em tựa lưng ngồi đó, đầu gục hẳn về một bên, mái tóc ướt mềm bết vào xương quai xanh run rẩy, đẹp tựa một mảnh kí ức không thể quên.
Người em mềm oặt, ngập ngụa trong hơi nước và mùi cơ thể với làn da tái đi vì lạnh, nhưng vẫn tỏa ra chút hơi ấm cuối cùng từ những cơn co rút âm ỉ nơi bụng dưới.
Mắt em mở hé, nhìn không rõ hình dạng, chỉ còn một màn sương mịt mờ trong đầu, chơi vơi giữa thực và ảo. Cả thế giới với em lúc này, tồn tại mỗi tiếng nước rì rầm, tiếng tim đập lạc nhịp...và hơi thở nóng như lửa đang phả vào gáy mình.
Hoshina ngồi đằng sau, tay quấn hờ quanh eo em như đang giữ một món đồ quý giá mong manh. Anh từ tốn múc nước, đổ lên bờ vai em, từng dòng chảy lạnh lẽo trườn qua bầu ngực mềm nhũn rồi lăn xuống bụng dưới, rửa trôi phần nào những vệt trắng còn đọng lại.
Nước lã trộn lẫn xà phòng trôi xuống, tạo thành vệt mỏng như tơ, mang theo chút dư vị nhục cảm ngọt ngào còn sót lại trong khe nhỏ của cơ thể em. Đầu ngón tay ai đó khẽ xoa nhẹ, kỳ cọ làn da em, chóng vánh như sợ rằng, chỉ cần mạnh tay thêm một chút thôi, em sẽ tan vào trong lòng mình mà biến mất.
Trong đầu Hoshina, những suy nghĩ u ám đang cuộn xoáy thành từng dòng. Đã bao lâu rồi, anh đã phải kìm nén thứ khao khát chẳng mấy lành mạnh này.
Nỗi ám ảnh đối với một người mình chưa một lần đặt sau bản thân, là quá lớn để Hoshina có thể vượt qua chính mình.
Bao nhiêu lần ngồi sau bàn làm việc, nhìn em đứng nghiêm trước mặt, dáng người nhỏ bé run nhẹ dưới lớp quân phục, mà từng ngón tay dưới mặt bàn đều phải tự bấu vào đùi để ngăn bản thân không lao tới. Kể cả những đêm đen đặc nghẹt, khi anh gối tay lên trán, nhìn trần nhà trống trơn mà trong đầu chỉ hiện ra mỗi hình ảnh của em.
Hoshina từng nghĩ mình có thể bảo vệ em bằng những quy tắc và ranh giới mình vạch ra. Nhưng những lời thề thốt đó đều nát vụn ngay giây phút em nức nở bật lên tiếng khóc đầu tiên bên dưới cơ thể mình.
Mọi thứ như sụp đổ khoảnh khắc anh đẩy vào và cảm nhận được thành trong của em đang co rút, nghẹn ngào đón lấy. Dù tâm trí em có kháng cự, dù ánh mắt em còn đong đầy sợ hãi. Cơ thể em đã thuộc về Hoshina.
Bàn tay đang tắm táp chậm rãi cũng bắt đầu mất kiểm soát. Anh cúi thấp đầu, áp cằm lên hõm cổ em, hơi thở ấm sực thổi xuống làn da ướt lạnh. Một nụ hôn đầu tiên, nhẹ nhàng và điềm tĩnh, đặt lên bờ vai trần, rồi trượt lên gáy, chạm nhẹ vào vành tai đỏ ửng.
Anh nghe thấy em rên khe khẽ, một tiếng rên không lời bật ra từ sâu trong cổ họng mềm nhũn. Cả cơ thể em hơi giật nhẹ trong tay mình, như phản ứng trong vô thức khi bị một luồng điện nhỏ chích vào.
Ánh mắt tím trượt dọc gương mặt nhỏ, uống vào đôi má em ửng hồng vì hơi nước, hàng mi ướt sũng run run, cùng đôi môi hé mở như đợi một lời thì thầm không bao giờ tới. Một dạng biểu cảm yếu ớt, đáng yêu đến mức có thể đánh thức bản năng thô bạo nhất bên trong bất cứ ai.
Anh mò lên phía trước, áp tay lên bầu ngực trần mềm nhũn, nhè nhẹ xoa bóp, đầu ngón tay miết qua đỉnh nhô đã lạnh cứng vì nước, khiến em khẽ thở hắt ra một tiếng mỏng tang. Không dừng lại ở đó, tay kia của Hoshina trượt xuống bụng dưới của em, vuốt dọc theo vết lõm mềm mại giữa rốn và hạ thể. Từng động tác thuần thục, vẽ thành hình lên cơ thể đã hoàn toàn rã rời trong vòng tay.
Em khẽ run, một tiếng rên tắc nghẹn bật ra từ cổ họng khô khốc, ngón tay bấu lấy thành bồn theo bản năng. Thân thể em, không còn chút sức lực nào để chống cự khoảnh khắc bàn tay bên dưới lướt qua lớp da căng mịn ẩm ướt, tiếp tục trượt sâu hơn.
Hoshina cúi đầu, hơi thở nóng hổi phả lên gáy em, rải theo đó là những nụ hôn ướt át, liếm nhẹ trên lớp da ẩm hơi nước. Đầu ngón giữa trượt sát khe thịt sưng đỏ, ấn mạnh qua lớp da mỏng manh, day thành những vòng tròn chậm rãi, đầy khiêu khích.
Một giọt nước mắt mỏng trượt khỏi khoé mắt em, toàn bộ cơ thể đã bị bào mòn đến trống rỗng, chỉ còn sót lại những cơn co giật đứt đoạn cùng thứ khoái cảm tội lỗi không thể cưỡng lại, đang bung tỏa từng chút một.
"Vừa nãy còn gào khóc dưới tôi mà giờ lại ướt đến mức này nữa rồi sao..."
Anh rì rầm ngay bên tai, giọng trầm đục tựa gió cào qua mỏm đá cứng cáp, tay siết nhẹ lấy ngực em, bóp sâu vào bầu vú mềm mại, đồng thời ngón tay còn lại lùa thẳng vào khe ướt nhão nhoẹt, chọc sâu vào bên trong bằng một cú ấn gọn ghẽ.
Thân dưới em nảy lên, sống lưng cong lại theo phản xạ, tiếng nước bắn lên theo chuyển động chấn động cả bồn tắm nhỏ. Hoshina không dừng lại ở đó, ngón tay anh khéo léo ngoáy sâu hơn, quét dọc thành bên trong đang mềm rũ và cảm nhận từng cú co bóp yếu ớt quấn riết lấy mình như nài xin, như mời gọi.
"Aa...không-không..."
Em há miệng thở gấp, tiếng rên mềm oặt đứt quãng vang vọng trong không khí nồng nặc mùi nước và da thịt. Bụng dưới co thắt, thân thể giãy giụa yếu ớt trong tay anh giống một con thú nhỏ bị vắt cạn sức lực mà chẳng thể chống cự.
Hoshina siết chặt vòng tay quanh người em hơn, ghì sát em vào lồng ngực ướt sũng của mình rồi nghiến răng, áp trán vào gáy em.
"Em vẫn còn ra được nữa mà, phải không..."
Tay anh khéo léo day mạnh hơn một vòng, cảm nhận cơ thể em giật nhẹ dưới sự điều khiển của mình.
"Ra thêm lần nữa nhé?"
Lúc này đã cúi đầu sát cổ em, hơi thở Hoshina, nóng hổi lùa vào từng kẽ ướt đẫm trên da, đầu lưỡi không ngừng liếm chậm từ hõm vai lên tới vành tai trong khi bàn tay to lớn liên tục ép sâu vào giữa hai chân em.
Ngón cái anh day mạnh lên đỉnh hạt đã cương cứng, cùng lúc ngón giữa và áp út thọc xoáy mạnh vào bên trong, nghiền nát từng lớp thịt mềm ướt đang siết chặt.
Bụng dưới em thắt nghẹn, một cơn rung giật từ tử cung kéo dọc lên cổ họng, khiến một tiếng nấc bật ra. Bàn tay em trượt khỏi thành bồn, đập mạnh xuống nước, toàn thân cong lên trong tay đối phương với đôi vai run lẩy bẩy từng đợt như sắp tan vỡ.
"Aa...ahn..."
"Nào." Giọng anh chìm xuống, bỗng biến thành mệnh lệnh, đẩy hông em sát hơn vào bàn tay đang khuấy loạn dưới làn nước.
Một cú móc mạnh hơn nữa, sâu, tròn, dứt khoát. Khiến thân thể em co rúm lại, đầu rũ xuống, ngón chân co quắp vì sức ép dồn tụ nơi bụng dưới. Trong khoảnh khắc đó, như một sợi dây căng đứt trong não, một dòng nước ấm bật ra từ giữa hai chân em, phun thẳng vào bồn nước lạnh đang gợn sóng.
"Á...!"
Tiếng nước bắn lên xè xè, trộn lẫn vào tiếng rên nghẹn ngào của chính em. Dâm thủy phun ra thành từng dòng mờ trắng, trước lúc hòa tan vào bồn nước thơm mùi xà phòng.
"Phải rồi, giỏi lắm, vẫn còn biết nghe lời tôi đó chứ." Anh cười lớn, điệu cười giòn tan vào bầu không khí ám muội, trước khi tiếp tục nói.
"Sớm thôi, rồi cơ thể em rồi sẽ tự tìm tới tôi." Bàn tay Hoshina siết chặt lấy eo em, cơn run nhẹ lan từ lòng bàn tay anh truyền thẳng xuống hạ bộ đang cương cứng tới mức giật thình thịch.
Thân thể em mềm oặt, run rẩy và ướt nhẹp giống mèo nhỏ bị bỏ rơi bên lề đường. Trước mắt Hoshina giờ đây, em không chỉ là một cơ thể, mà còn là một lỗ nhỏ mềm yếu vừa bị ép đến cực hạn, ngoan ngoãn dang rộng dưới sức ảnh hưởng của anh.
Hoshina kéo em dậy, tay ghì chặt eo, dễ dàng nhấc em khỏi mặt nước như nhấc một món đồ mềm nhũn. Em thở gấp, đầu gục xuống bờ vai trần run rẩy, bất lực thả mặc thân thể trôi theo lực kéo.
Anh đẩy người em về phía trước, lưng em cong lại theo quán tính, và trong giây lát, bàn tay nhỏ mềm ướt của em chạm vào thành bồn lạnh buốt, bám lấy, tựa kẻ sắp chết đuối bấu lấy một mảnh gỗ mục giữa biển đêm đen.
Chân em trượt nhẹ trong bồn nước trơn tru, nhưng Hoshina đã nhanh tay giữ chặt hông em, ấn chặt em vào thành bồn, mông em đẩy cao vừa vặn ngang với hông anh. Một tay anh siết lấy, tay còn lại nắm lấy phần thân nóng rực của mình, dí sát vào khe đỏ đã sưng tấy của em - nơi vừa được anh đưa lên đỉnh, giờ vẫn còn rịn nước, hé mở yếu ớt mời gọi.
"Đáng yêu thế này..." Hoshina lầm bầm, giọng anh trầm thấp, nặng nề sắc dục.
"Chỉ có thể nhét sâu vào thôi."
Không đợi thêm một giây, anh đẩy mạnh hông về phía trước.
Đầu khấc căng tròn ép mạnh vào mép ngoài mềm rũ, lướt một đường trơn trượt qua mép thịt ướt, rồi lấn sâu vào lỗ nhỏ co giật, mở rộng từng chút một dưới sức ép nặng nề.
"Ư-ưh...ha...aah..." Em nấc nghẹn, hai cánh tay run rẩy bấu lấy thành bồn, mười đầu ngón tay trắng bệch vì gồng lên chịu đựng.
Hoshina rên khẽ trong cổ, cắm ngập thêm một chút nữa, cảm nhận bên trong mềm nóng quấn lấy anh từng tấc, từng nhịp co thắt như nuốt chặt. Cả cơ thể Hoshina đổ đè lên em với ngực áp lên lưng, hơi thở nặng nề sao thô ráp, phả lên làn da lạnh buốt của em như ngọn lửa.
Chỉ mới đâm vào nửa chừng, anh đã sắp phát điên. Cơ thể nữ nhân trong tay mình, cái khe nhỏ bé của em mềm mịn và ướt át, ôm chặt lấy anh đến phát đau.
Hoshina nghiến răng sau một khoảng nghỉ ngơi ngắn ngủi. Trước khi siết eo em mạnh hơn, kéo hông em ngược về phía mình, rồi đẩy sâu thêm một khúc. Tay anh một giây cũng không hề buông lỏng, ngón tay cấu vào da em đến in thành vệt. Trong lúc em còn đang định thần lại, anh ấn mạnh hông về trước, đè ép toàn bộ cơ thể em vào thành bồn lạnh buốt, bắt em nhận lấy từng tấc thịt căng cứng đang chôn sâu trong người.
"Rút ra...rút ra đi. Tôi...chịu không nổi...!" Em xoay đầu về sau, một tay ấn vào bụng đối phương hòng đẩy ra.
Nhưng Hoshina cắn răng, rút ra gần hết chiều dài, chỉ để đầu khấc căng bóng còn mắc lại ngay lối vào. Rồi anh không báo trước, thúc mạnh toàn bộ trở lại, lút sâu vào tận cùng trong một cú dập thô bạo đến mức khiến em bật nảy người, chỉ kịp bất ngờ kêu lên.
"Đừng...đừng mà...aah!"
Anh lặp lại, đâm sâu, rút ra, thúc vào, mỗi lần như muốn ép cho bên trong em quấn chặt lấy mình hơn, như muốn dạy dỗ cho thứ khe nhỏ run rẩy kia, phải nhớ kỹ hình dáng mình từng phân một.
"Em biết không? Em mà càng nói không là tôi lại càng không muốn dừng đấy." Người ấy cười trong họng, ranh mãnh cạ nanh lên bả vai đỏ ửng của em giữa những cái va đập.
Mặt nước trong bồn văng tung tóe mỗi khi hông anh chạm mạnh vào mông em, tiếng lụp bụp ướt át vang vọng đều đặn trong không gian kín, đẩy căn phòng chìm ngập trong thứ nhịp điệu dâm đãng không gì che giấu nổi.
"Aah...aah...Ư-ưh...!" Em chỉ có thể rên rỉ đứt quãng, bàn tay trượt trên thành bồn cố bám lại nhưng vẫn bị dồn về phía trước từng nhịp.
Mỗi cú thúc của anh ngày càng thô bạo, đến mức sống lưng em căng cứng, đến mức thành bụng phồng lên mỗi khi bị đẩy sâu tới tận tử cung. Nỗi đau và khoái cảm, dường như hòa tan vào nhau đến mức chẳng còn phân biệt nổi nữa.
"Giữ chặt lấy-" Anh rít qua kẽ răng, bàn tay to lớn ép mạnh eo em vào hông mình, thúc thêm một cú mạnh tới mức em bật ra tiếng khóc. "Giữ chặt lấy tôi...bằng chính cái thân thể dâm đãng này."
Đầu lưỡi xa lạ liếm ngược từ vai lên tới gáy em, lướt qua từng tấc da ướt đẫm nước và mồ hôi. Bàn tay anh to lớn mò tới đỉnh hạt đỏ ửng phía trước, day mạnh từng vòng, đồng bộ với nhịp hông dập thẳng tới tận gốc mỗi lần rút ra rồi thúc vào. Lực ma sát làm em nức nở bật khóc, tiếng rên lạc giọng vỡ toang trong cổ họng, hai tay trượt trên thành bồn trơn tru, bấu víu như sắp gãy rời.
"Đừng làm vậy mà...tôi không-không muốn nữa!" Em khóc lóc van xin giữa những tiếng rên, cơ thể dường như đã bị anh vắt kiệt tới mức không còn đứng vững nữa.
"Ngoan, em làm được mà." Hoshina rên khẽ, hơi thở đập thẳng vào cổ em nóng rực.
"Nốt lần này thôi nhé, anh hứa đó." Giọng anh như thôi miên, vừa ra lệnh vừa dỗ dành, thúc sâu thêm từng cú mạnh bạo, ép bụng em căng trướng dưới sức nặng không ngừng.
Cơn co thắt kéo tới đột ngột lúc anh day hột le manh hơn. Cả người em bỗng cong gập lại, lưng oằn lên theo phản xạ, bụng dưới siết nghẹn như muốn nổ tung. Em thét thành tiếng, một tiếng nấc ngân cao, rồi dâm thủy lần nữa, phun mạnh khỏi khe thịt co rút, bắn tóe nước, làm ướt đẫm cả đùi trong và thành bồn.
Em cứ thế mà ra một cách không tự chủ. Mặc dù đã ra rất nhiều lần dưới bàn tay của đội phó, cơ thể em vẫn lạ lẫm vô cùng với cái cảm giác đầy đau đớn này. Và nó chỉ càng tệ hơn khi Hoshina không ngừng lấn tới.
"Mẹ kiếp..." Hoshina gầm nhẹ, giọng anh lạc đi vì bị âm hộ quấn siết.
Anh đẩy hông sát hơn, nghiền ép thằng nhỏ tới tận tử cung, cắm vào không chừa một khoảng trống, hơi thở gấp gáp vỡ thành tiếng rên trầm đục từ sâu trong ngực.
Bị khoái cảm quấn riết, anh thúc mạnh thêm vài cú cuối cùng, nghiền sâu từng tấc một, dập hông nặng nề như muốn đóng ấn vĩnh viễn vào trong thân thể đang khóc rên dưới mình.
Trong cơn say, em cảm nhận được phần thân dày nóng đang phình căng bên trong. Bằng một chút ý thức mỏng manh cuối cùng còn đọng lại, em giằng co tuyệt vọng với cơn khoái cảm đang chồng chất như bão lũ.
"Đừng...đừng bắn vào trong...xin anh...!" Giọng em khản đặc, vừa khóc vừa bật thành tiếng. Em không muốn có em bé. Sự nghiệp của em sẽ tiêu tan mất...
Nhưng Hoshina chỉ rên khẽ trong cổ họng - một tiếng gầm đặc sệt dục vọng, không hề có lấy một chút ý định buông tha. Và ngay lúc em bật lên một tiếng nấc khác, sống lưng căng cứng theo từng cú dập nghiền nát, anh đã ở đó.
Tinh dịch nóng đặc phun thẳng vào tử cung vừa bị bức ép đến co rút, từng đợt từng đợt mạnh mẽ trào sâu vào trong, tràn ngập, lấp kín mọi khoảng trống đang khát khô.
Hoshina đè trọn thân người nặng nề lên em, hơi thở nóng bỏng phả dọc sống lưng run rẩy, tiếng rên trầm đục bật ra từ cổ họng anh như tiếng thú hoang gầm gừ trong cơn mê đắm. Tay anh ghì chặt eo em, không cho lùi, bắt em nhận trọn từng dòng bắn sâu đậm đặc nhất.
Tinh dịch sớm đã tràn ngược ra ngoài âm hộ đỏ sưng, loang thành từng sợi trắng đục, hòa vào lớp nước lạnh bên dưới thành bồn.
Hoshina vẫn ghì chặt em trong lòng, ngực trần dán sát vào lưng em mềm mại. Từng đợt thở hổn hển phả thẳng lên bả vai trần ướt đẫm của em, nóng rực như thiêu đốt. Cả cơ thể anh như run lên từng nhịp, sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút, bản thân sẽ lại đẩy em vào một vòng lặp bất tận của sự thèm thuồng và khát khao chiếm hữu.
Tinh dịch nóng hổi vẫn còn rỉ ra từ nơi kết nối sâu nhất giữa hai người. Đội phó nhẹ nhàng đưa tay vuốt dọc eo em. Rồi, như bị kéo bởi một cơn đói khát chưa nguôi, anh luồn tay lên, đỡ lấy cằm em, ép nhẹ, buộc em ngẩng đầu.
Không cho em kháng cự, Hoshina nghiêng người, một tay giữ chắc eo, tay còn lại xoay mặt em lại. Ngay khoảnh khắc đôi mắt ướt nhòe mờ mịt của em lấp ló dưới làn tóc bết nước, anh đổ người xuống, chiếm lấy môi em bằng một nụ hôn sâu đến tàn nhẫn.
Lưỡi mềm lùa vào ngay lập tức, quấn lấy hơi thở rời rạc của em, liếm mút, càn quét từng góc trong khoang miệng. Hơi thở hai người hòa vào nhau, nặng mùi tình dục nóng ẩm. Môi dán chặt môi, lưỡi quấn lấy lưỡi, anh nuốt lấy từng tiếng rên mà em thở ra trong sự mê mẩn không đáy.
Gã trai hôn em, trìu mến như thể thế giới chỉ còn lại hai người họ...
Ánh nắng trưa phủ một lớp nhợt nhạt lên sân thượng trơ trọi, lặng thinh. Bầu trời trông chán chường đến mức, gió cũng lười thổi.
Narumi ngồi thả người trên băng ghế, lưng dựa vào thành đá lạnh, điện thoại nằm lật úp trên đầu gối. Cậu chẳng mấy khi ra ngoài giờ này, nhưng vì một lý do nửa đùa nửa thật nào đó, bước chân cứ dẫn lên đây.
Mấy tin nhắn nội bộ vẫn còn đó, lặng thinh chất dài ra như thể giễu cợt. Đội trưởng gõ nhẹ ngón trỏ lên mép điện thoại, ánh mắt khô cạn lướt qua màn hình rồi tắt đi.
Vẫn không có gì cả. Lần nào cũng thế.
Đã gần hai tháng kể từ ngày trung đội trưởng rời đi.
Cạnh bên, có cô gái đang bày bento lên đùi, lặng lẽ ăn từng đũa nhỏ như một thói quen cẩn thận. Cô ngồi yên, giữ lấy thế giới riêng cho mình, chẳng đòi hỏi Narumi phải chú ý, cũng chẳng dám chạm vào khoảng trống mơ hồ đang xoáy bên trong cậu.
Narumi nghiêng đầu, để mái tóc lòa xòa che nửa ánh nhìn.
Cậu không ghét cô ấy. Thậm chí, trong buổi trưa nhạt nhòa thế này, sự im lặng của Misaki còn dễ chịu hơn những tiếng trò chuyện huyên náo ngoài kia.
Cậu nghĩ, mình đã quá quen với những ngày mà có người ngồi đối diện mình - một kẻ nói hơi nhiều, cũng hơi lì lợm, lúc nào cũng xách theo thanh Odachi to tướng với đôi mắt long lanh.
Giờ thì, không còn nữa. Và cậu chẳng buồn xác định mình đang trống trải vì cái gì, vì nỗi nhớ hay vì thói quen bỗng bị cắt ngang.
Misaki gắp một miếng tamagoyaki đưa lên miệng, đôi mắt nâu lặng thinh nhìn về phía những nóc nhà thấp dưới chân trời. Một góc nghiêng nhỏ bé, mờ nhạt, dễ dàng tan biến trong ánh nắng.
Narumi luôn nói rằng mình không đọc thư tình. Không cần, không muốn, không dư hơi. Những mảnh giấy nhét vội dưới bàn ăn, những ánh mắt lén lút từ góc sân tập - với cậu, tất cả chỉ là những chiếc lá bay qua, không để lại dấu vết.
Cho đến khi em tới, bước vào vòng an toàn của cậu như bước vào một thế giới nhỏ mà chẳng ai hiểu thấu được.
Cậu từng nghĩ, thế là đủ. Nhưng khi em rời đi, mọi thứ đột ngột trống rỗng, tựa cơn sóng thần vô cảm, quét qua cả căn cứ Ariake.
Không còn tiếng bước chân nhỏ xen lẫn tiếng càu nhàu quen thuộc ngoài hành lang. Không còn ai giằng co với cậu. Cũng không ai năn nỉ cậu phải kéo xác ra khỏi phòng mình.
Tất cả chỉ còn lại căn phòng tối om, bốc chút mùi ẩm mốc của mô hình Gundom chưa ráp và đống đồ thừa đã thiu.
Narumi đã nói dối. Chỉ sau một tuần em rời đi, mọi liên lạc giữa em và cậu dường như ngừng lại hoàn toàn. Nó bỗng khiến cậu nghĩ, em chẳng còn cần đến cậu nữa.
Cậu đã tự dặn lòng mình, rằng em cũng chỉ là một ngọn gió nhỏ bé, thổi qua đời cậu như bao ngọn gió tầm thường khác. Nhưng lại không thể vì vào mỗi buổi tối khi cậu nhìn lên trần nhà thấp thấp, lại cao cao như thể chẳng với tới được, Narumi lại không thể không nghĩ đến em.
Với cậu, em là ngọn gió duy nhất cậu từng đưa thân đón lấy. Bởi vì kể từ ngày em đi, Narumi thấy mình trôi dần về lối sống cũ.
Cậu chìm sâu hơn, tiếp tục quay về với vòng lặp vô nghĩa. Căn phòng bừa bộn, áo quần vứt tứ tung, đồ ăn thừa mốc tới khô cạn, đống game xếp chồng. Narumi chơi hết trận này tới trận khác, lao đầu vào những cuộc chiến ảo vô nghĩa chỉ để quên đi khoảng trống ngày càng loang rộng trong lòng ngực. Những lúc game load màn hình chờ, khi cơn mệt mỏi ập xuống, Narumi lại chậm rãi ngước mắt nhìn ra khung cửa sổ mờ bụi, tự hỏi giờ này em đang làm gì.
Có những lúc cậu muốn gọi điện, nhưng rồi lại thôi vì có lẽ, đối với em, Narumi chẳng quan trọng đến thế.
Và cậu tự nhủ mình đã quen rồi. Đã từng sống như thế, đã từng một mình. Thế mà mỗi khi nhận ra mình thực sự đang một mình, lòng cậu lại nổi lên một nỗi ghét bản thân âm ỉ. Nó khó chịu và dai dẳng, thỉnh thoảng trồi lên khỏi lồng ngực giống một nỗi nhớ không tên gọi.
Hơi ấm của em từng ngày từng ngày, vơi dần khỏi căn phòng này. Nhưng đối với Narumi, nó đã luôn ở đây, ngay trong tim cậu.
Ấy mà, sự bất lực khi nghĩ rằng mình chẳng còn được cần đến nữa, vô tình khiến Narumi tìm đến bức thư đã bị lãng quên trong ngăn bàn.
Tiếng kim loại va vào xác Kaiju vang dội, bụi đất bốc lên mù mịt, mùi thịt cháy khét lẹt quyện trong không khí oi bức. Narumi đứng giữa bãi xác hỗn độn, GS-3305 vác trên vai, áo khoác chiến đấu xộc xệch, lười biếng đảo mắt nhìn quanh.
Xác nhận: an toàn. Một nhiệm vụ nữa kết thúc, nhanh gọn như thường lệ, nhưng không hiểu sao, trong đầu cậu, hình ảnh về một ai đó - mái tóc bết mồ hôi, ánh mắt lì lợm dưới ánh nắng chói chang của sân tập, cứ mãi bám riết, như một vết xước không chịu lành.
Cậu đá văng một mảnh thịt Kaiju còn dính máu ra xa, ngồi phịch xuống tảng đá, rút ra một bịch thạch đào nhét trong túi áo. Khi bật nắp, có cô gái đã đứng đó từ lúc nào.
Tay cổ siết chặt góc áo của bộ suit, ánh mắt do dự nhưng đầy quyết tâm. "Đội trưởng Narumi..."
Cô ngập ngừng, giọng nhỏ đến mức bị gió thổi qua làm méo mó đi một chút, nhưng vẫn đủ để cậu nghe được.
"Cái...cái bức thư lần trước...ý anh sao ạ?"
Narumi liếc cô, ánh mắt nửa như khó chịu nửa như trống rỗng. Một giây trôi qua, rồi hai giây, trước khi cậu ngửa đầu hút nốt ngụm thạch đào, lười nhác vung tay đáp.
"Ờ, muốn sao thì tuỳ cô." Nhẹ tênh, như thể chẳng còn bận tâm bất cứ thứ gì.
Misaki thoáng sững người, rồi gương mặt trắng bệch phút chốc nhuộm đỏ, tay siết chặt hơn vào tay áo, đôi mắt lấp lánh thứ hy vọng nhỏ nhoi chưa kịp che giấu đi.
Còn Narumi, ngay khi ánh mắt cô lấp lánh lên, đã quay mặt đi, như thể không thể chịu nổi khi nhìn lâu vào thứ cảm xúc thật lòng như vậy. Cậu không phải kiểu người đó, nhưng cậu thật sự không biết phải từ chối ra sao.
Bởi trong đầu cậu, ngay cả khi đã vung tay nhận lời, vẫn ích kỉ có mỗi hình ảnh của một người khác.
Cái bóng ấy dù đã xa, nhưng chưa bao giờ thực sự rời khỏi.
Misaki là kiểu người mà nếu cậu gật đầu, sẽ chẳng đòi hỏi gì thêm, cũng chẳng đặt ra bất kỳ kỳ vọng nào. Cô là một cô nàng dễ chịu, nếu không muốn bị nói là dễ dãi. Nhưng cô cũng chẳng ngốc tới mức không nhận ra cảm xúc thật sự của đội trưởng, rằng ánh mắt anh chưa từng thật sự dành cho mình.
Họ hẹn hò mà chẳng thật sự hẹn hò, chỉ đơn giản là vài lần đi bên nhau hay vài lần ngồi lại tâm sự sau mỗi nhiệm vụ khó nhằn, hay thậm chí là cùng nhau ăn trưa vào một buổi hiếm hoi nếu Narumi có hứng. Mối quan hệ này mờ nhạt tới mức, chẳng cần ra sức giấu diếm, cả Đơn vị 1 không một ai nghi ngờ.
Cậu chưa một lần cố gắng, cũng chưa bao giờ quan tâm về sức nặng của mối tình này. Vậy mà Misaki vẫn cứ kiên trì như cố cứu vãn nó. Hay nói đúng hơn là chỉ cần được ở bên đội trưởng, cô chẳng muốn nghĩ về thứ gì khác.
Narumi cầm bịch thạch đào, lắc nhẹ, thứ chất lỏng bên trong kêu lẹp nhẹp. Cậu nhướng mắt nhìn bầu trời trắng đục, rồi ném nó vào thùng rác cách đó vài mét.
Một quỹ đạo đơn giản, chẳng cần nhắm cũng trúng.
"..."
Misaki bỗng dưng trở nên ngập ngừng, tay cô vô thức đan vào nhau, đầu hơi cúi xuống như thể đang đấu tranh điều gì đó. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này...bị giằng xé bởi chính sự ích kỷ trong tim mình.
Một nửa trong cô, một nửa nhỏ nhen và đầy ghen tị, muốn giữ kín bí mật nhỏ. Bởi cô biết, chỉ cần nhắc đến cái tên ấy thôi, biểu cảm hờ hững trên gương mặt đội trưởng chắc chắn sẽ biến đổi, dù ít dù nhiều.
Misaki không ngốc. Cô luôn rõ ràng rằng bản thân chưa bao giờ là người anh thật sự để tâm. Nhưng chính vì sự rõ ràng ấy, cô càng không muốn thừa nhận, rằng một ngày nào đó, khi người ấy trở lại, Narumi sẽ chẳng còn bất cứ lý do gì để tiếp tục ở cạnh cô nữa.
Nhưng rồi, nửa còn lại trong cô lại đau đáu muốn biết, muốn xác nhận. Cô muốn nghe câu trả lời từ chính miệng anh, rằng liệu mối quan hệ nhạt nhòa và mong manh này, rốt cuộc sẽ kéo dài được bao lâu. Có phải mọi nỗ lực của cô đều vô nghĩa từ đầu tới cuối không?
Misaki hít vào thật sâu, cố kiềm lại tiếng thở dài muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng, lý trí chiến thắng trái tim, cô gái nhỏ vẫn quyết định cất tiếng nói.
"Đội trưởng..." Giọng cô thoảng nhẹ như hơi thở, nhưng đã đủ để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh giữa hai người.
"Em nghe được tin từ một người bạn ở Đơn vị 3. Có vẻ như...trung đội trưởng T/b sắp quay trở lại Đơn vị 1 rồi."
Câu nói vừa dứt, cô lập tức cảm nhận rõ nhịp tim mình loạn đi, vừa chút đau đớn, vừa chút hy vọng, lại vừa sợ hãi. Tất cả cảm xúc hỗn loạn ấy đều phụ thuộc vào câu trả lời của người con trai trước mặt cô lúc này.
Quả nhiên, ngay khi cái tên ấy vừa được thốt ra, thần thái đội trưởng Narumi lập tức thay đổi. Đôi mắt vốn đang mơ màng và lãnh đạm bỗng dưng trở nên sắc nét, hoàn toàn tỉnh táo, như thể chỉ một cái tên thôi cũng đủ kéo cậu khỏi trạng thái chán nản thường ngày.
Cậu quay phắt sang nhìn cô, biểu cảm bình thản lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt thăm dò, đầy chăm chú.
"Sao cô biết chuyện này?" Narumi hỏi, giọng thấp hơn bình thường một tông, rõ ràng đang cố che giấu cảm xúc, nhưng ánh mắt kia lại để lộ hết mọi suy nghĩ trong lòng.
Misaki mỉm cười nhẹ, nụ cười đầy chua xót và cay đắng. Quả nhiên, mọi điều cô sợ hãi đều đã thành sự thật. Narumi phản ứng hệt như cô dự đoán, mạnh mẽ và rõ ràng tới mức khiến trái tim cô đau nhói.
Nhưng đến cùng, cô vẫn ép bản thân mình duy trì vẻ dịu dàng ấy, lặng lẽ nhìn thẳng vào đôi mắt đang rối loạn của cậu.
"Bạn em ở Đơn vị 3 nói rằng việc điều động sắp diễn ra trong vài ngày tới. Nhưng chi tiết hơn nữa thì em không rõ."
Narumi im lặng, ánh mắt từ từ rời khỏi cô, lần nữa hướng về bầu trời mờ đục phía xa xăm. Nhưng lần này, ánh nhìn ấy không còn trống rỗng, mà trở nên sâu thẳm, đầy những cảm xúc mà Misaki biết rõ - chúng chưa bao giờ, và sẽ chẳng bao giờ dành cho cô.
Một khoảng lặng ngắn ngủi kéo dài giữa hai người. Misaki chờ đợi trong vô vọng một câu trả lời rõ ràng, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ nhận lại sự im lặng như mọi lần.
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Narumi rung lên khe khẽ, kéo cậu khỏi những dòng suy nghĩ hỗn loạn. Theo phản xạ tự nhiên, cậu lập tức rút nó ra, tim chợt khẽ nảy lên khi nhìn thấy tên người gửi hiện trên màn hình...là em.
Có gì đó trong lòng Narumi bỗng dưng mềm lại, như thể mọi cảm xúc đều dịu đi trong chớp mắt. Cậu mở tin nhắn ra, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng chỉ vài giây sau, toàn thân cậu bỗng đông cứng lại.
Một bức ảnh đập ngay vào mắt cậu.
Trong ảnh là thân hình em đang nằm ngửa trên bàn làm việc tại một văn phòng nào đó, trên người chỉ khoác hờ hững một chiếc áo quân phục giản đơn, chẳng cài lấy một khuy.
Bộ ngực trần lộ rõ, chi chít những dấu vết đỏ sậm đầy dục vọng, những vết răng cắn còn mới rõ ràng đến nhức mắt. Phía dưới thân em thậm chí còn rõ ràng hơn, nơi ấy phủ đầy tinh dịch trắng đục, loang lổ đến mức khiến tim cậu như nghẹt lại.
Narumi cảm thấy đầu óc choáng váng, không thể suy nghĩ thêm bất kỳ điều gì nữa. Ngón tay cậu run lên, màn hình điện thoại như sắp tuột khỏi lòng bàn tay lúc nào không hay. Từng hơi thở của cậu cũng trở nên gấp gáp, hoang mang, xen lẫn cảm giác đau nhói đến khó hiểu.
Misaki ngồi cạnh, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi kỳ lạ trong thái độ của đội trưởng. Cô liếc nhìn màn hình điện thoại, nhưng Narumi đã lập tức úp nhanh nó xuống, ánh mắt trở nên tối sầm, lạnh lẽo một cách đáng sợ.
"Đội trưởng...?" Misaki gọi khẽ, bối rối trước sự im lặng đầy căng thẳng.
Narumi không trả lời. Cậu đứng bật dậy, gần như ngay lập tức quay người bỏ đi, chẳng thèm để ý đến bất cứ điều gì xung quanh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro