CHƯƠNG 11: QUYỀN SỞ HỮU

Căn phòng Hội đồng nhỏ chìm trong bầu không khí ngột ngạt. Những cột đá cao sừng sững bao quanh, ánh nến hắt lên tường những cái bóng nhảy múa kỳ dị. Viserys ngồi trên chiếc ghế cao nhất, gương mặt tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn giữ lại sự uy nghiêm của một vị vua.

Dưới ông, những nhân vật quyền lực nhất vương triều tập trung quanh bàn đá lớn. Bên phải Viserys là Otto Hightower, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại sắc bén như kẻ luôn nắm rõ cục diện trong tay. Bên cạnh ông là Ser Criston Cole trong bộ áo giáp trắng, bàn tay đặt hờ lên chuôi kiếm, như thể chỉ cần một lệnh là sẽ hành động. Jasper Wylde và Maester Orwyle đều có mặt, nét mặt kín kẽ của họ phản chiếu sự cân nhắc kỹ lưỡng về quyết định trọng đại này. Lyman Beesbury—vị thượng thần già nua—ngồi ở cuối bàn, đôi mắt lờ đờ như đang cố gắng theo kịp cuộc thảo luận.

Phía đối diện, ngồi ngay bên trái Viserys, là Alicent, gương mặt bà nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn lộ ra sự lo lắng. Aemond ngồi bên cạnh mẹ mình, một tay đặt trên chuôi kiếm, sống lưng thẳng băng, ánh mắt tím chăm chú quan sát mọi người trong phòng.

Bên kia bàn, Rhaenyra ngồi cùng Daemon. Gương mặt nàng điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lạnh như băng. Bên cạnh nàng, Nyxeria giữ thẳng lưng, dù bàn tay dưới bàn khẽ siết lại vạt áo. Cả Jacaerys và Lucerys đều có mặt, đứng phía sau mẹ họ, đôi mắt cảnh giác.

Những ánh nhìn giao nhau. Căng thẳng len lỏi giữa những lời nói chưa thốt ra.

Viserys là người phá vỡ sự im lặng đầu tiên. Giọng ông khàn nhưng vẫn dứt khoát: "Chúng ta ở đây hôm nay để bàn về cuộc hôn nhân giữa Nyxeria Valeryon và Aemond Targaryen."

Mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người được nhắc đến. Aemond khẽ nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười gần như thách thức.

"Công chúa Nyxeria," Viserys tiếp tục, "theo quyết định của Hội đồng và để đảm bảo sự hòa hợp trong vương tộc, cuộc hôn nhân này đã được định sẵn. Nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về con."

Otto Hightower xen vào, giọng nói không chút cảm xúc:

"Bệ hạ đã phán quyết hai người sẽ đính ước. Nhưng trước khi hôn lễ chính thức diễn ra, công chúa Nyxeria vẫn có toàn quyền từ chối."

"Vậy thì chẳng có gì để bàn cả," Daemon cười nhạt, tựa lưng vào ghế. "Nếu con bé muốn hủy hôn, nó chỉ cần nói một lời."

Aemond nghiêng đầu, ánh mắt tím lạnh lẽo lướt qua gương mặt của nàng. "Còn nếu nàng không muốn hủy thì sao?" Giọng hắn trầm thấp, như một lưỡi dao sắc cứa qua bầu không khí.

Nyxeria nhìn thẳng vào mắt hắn. Không né tránh. "Đó là quyết định của ta."

Alicent liếc nhìn con trai mình rồi lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý:

"Chúng ta đều hiểu rằng cuộc hôn nhân này sẽ củng cố hòa bình giữa hai bên. Nhưng hơn thế nữa, nó sẽ đảm bảo sự an toàn cho công chúa."

Daemon bật cười khẽ. "An toàn? Ta không biết con gái ta lại cần đến sự bảo vệ của các ngươi."

Aemond siết chặt nắm tay. "Thế nếu ta nói rằng ta muốn cuộc hôn nhân này thì sao?" Hắn đứng dậy, từng bước tiến gần hơn đến Nyxeria. "Không phải vì chính trị. Không phải vì hòa bình. Mà vì ta muốn nàng."

Hội đồng nhỏ chìm trong sự im lặng ngột ngạt.

Otto nheo mắt quan sát, nhưng không cắt lời. Jasper Wylde lắng nghe với vẻ thích thú, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay. Ser Criston Cole vẫn im lặng, ánh mắt lướt giữa Aemond và Daemon, như đã lường trước khả năng một cuộc đụng độ có thể xảy ra.

Daemon khoanh tay, ánh mắt nguy hiểm lướt qua Aemond. "Ngươi muốn nó?" Giọng hắn kéo dài từng từ như đang nếm vị của câu nói đó. "Ngươi nghĩ con bé là vật sở hữu sao?"

Aemond không rời mắt khỏi Nyxeria. "Ta không nghĩ thế." Hắn cúi xuống, hơi thở phả nhẹ lên làn da nàng. "Ta biết thế."

Một thoáng im lặng nặng nề bao trùm.

Nyxeria ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt tím ấy, không có sự e dè. Chỉ có một cơn giận dữ bị kìm nén.

"Vậy thì hãy chứng minh đi."

Giọng Rhaenyra cắt ngang bầu không khí căng thẳng.

Nàng đứng dậy, đôi mắt sắc bén quét qua Aemond. "Nếu ngươi thực sự muốn Nyxeria, hãy chứng minh bằng hành động. Không phải bằng lời nói, cũng không phải bằng mệnh lệnh."

Aemond nhướng mày. "Ngươi muốn ta làm gì? Chiến đấu với Daemon sao?"

Daemon bật cười, rút thanh Dark Sister khỏi vỏ, ánh thép sắc lạnh phản chiếu ánh nến. "Ta không ngại đâu."

"Không." Rhaenyra lắc đầu. "Hãy bảo vệ con bé."

Mọi người trong phòng đều sững lại. Aemond cau mày. "Bảo vệ?"

Rhaenyra nhìn thẳng vào hắn. "Nếu ngươi thực sự coi Nyxeria là của ngươi," nàng chậm rãi nói, "thì hãy chứng minh bằng cách bảo vệ nó khỏi kẻ thù của chính ngươi. Hãy giữ nó an toàn. Và nếu ngươi thất bại, cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ diễn ra."

Trong phòng, từng ánh mắt đều hướng về Aemond, chờ đợi phản ứng của hắn.Gương mặt Otto Hightower vô cảm, nhưng ánh mắt lóe lên sự đánh giá. Alicent siết chặt hai tay vào nhau. Jacaerys và Lucerys trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý. Còn Daemon... hắn mỉm cười, như thể rất muốn xem chuyện này sẽ đi đến đâu.

Aemond nhếch môi. Một thử thách sao?

Hắn không cần bất kỳ ai ra lệnh cho mình phải bảo vệ thứ thuộc về hắn. Nhưng nếu đây là cách để khóa chặt Nyxeria bên cạnh hắn... thì hắn sẽ làm.

Aemond cúi đầu, mắt chạm mắt với Nyxeria. Hắn nghiêng đầu, nở một nụ cười chậm rãi. "Ta chấp nhận."

Sự im lặng bao trùm Hội đồng nhỏ sau khi Aemond chấp nhận thử thách của Rhaenyra. Ánh nến bập bùng phản chiếu những biểu cảm khác nhau trên gương mặt từng người. Otto Hightower chắp tay trước ngực, ánh mắt sắc bén đầy suy tính. Alicent khẽ cau mày, như thể muốn can thiệp nhưng biết rằng con trai mình sẽ không lùi bước.

Daemon cười nhạt, gõ nhẹ ngón tay lên chuôi kiếm Dark Sister. Jacaerys và Lucerys trao đổi ánh nhìn kín đáo, trong khi Nyxeria vẫn giữ im lặng, đôi mắt tím sâu thẳm không để lộ cảm xúc.

Viserys nhìn xuống từ ngai cao, giọng khàn nhưng vẫn đầy quyền uy. "Rhaenyra," ông chậm rãi nói, "con đã đặt ra thử thách này, vậy hãy giải thích rõ hơn. Aemond phải bảo vệ Nyxeria khỏi ai?"

Rhaenyra không rời mắt khỏi Aemond. "Khỏi kẻ thù của chính hắn."

Otto Hightower lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng đầy ẩn ý: "Một tuyên bố quá rộng. Kẻ thù của Hoàng tử Aemond có thể là bất kỳ ai—từ những kẻ mưu đồ trong bóng tối đến cả những con rồng của chính chúng ta. Bệ hạ muốn có một thử thách rõ ràng hơn."

Viserys hít một hơi khó nhọc rồi tuyên bố: "Vậy thử thách sẽ là thế này—Aemond, con phải đảm bảo rằng sẽ không có thêm một kẻ nào khác chạm đến Nyxeria. Con sẽ là người bảo vệ duy nhất của nó, và nếu con thất bại..."

Ông liếc nhìn Rhaenyra. "Cuộc hôn nhân này sẽ bị hủy bỏ."

Aemond nhếch môi, ánh mắt sáng lên trong ánh nến. "Vậy thì ta sẽ không thất bại."

Nyxeria vẫn giữ im lặng, nhưng Aemond có thể cảm nhận được nàng đang quan sát hắn, đang cân nhắc điều gì đó.

Daemon chống tay lên bàn, giọng hắn chậm rãi, như đang thử thách Aemond thêm lần nữa. "Vậy nếu kẻ tấn công lần tới là ta thì sao, nhóc con?"

Không khí trong phòng căng như dây cung. Ser Criston Cole đặt tay lên chuôi kiếm, Otto khẽ nheo mắt. Jacaerys nhích người tới trước, còn Alicent khẽ siết mép áo.

Aemond không chớp mắt. Hắn nhìn thẳng vào Daemon, chậm rãi trả lời: "Vậy thì ta sẽ giết ngươi."

Daemon bật cười, một tràng cười trầm thấp đầy thích thú. "Ta rất mong chờ điều đó."

Rhaenyra liếc nhìn cha mình, rồi quay sang con gái. "Con có chấp nhận thử thách này không?"

Lần đầu tiên kể từ khi cuộc thảo luận bắt đầu, Nyxeria cất giọng. "Con chấp nhận."

Hội đồng nhỏ chìm trong im lặng. Cuộc thương lượng đã kết thúc. Viserys thở dài, giọng ông khàn đặc nhưng vẫn có sự quyết đoán của một vị vua: "Vậy thì cuộc hôn nhân này sẽ được quyết định bởi chính số phận."

Aemond nghiêng đầu, nụ cười bí ẩn thoáng hiện trên môi. Nếu số phận là thứ quyết định... vậy thì hắn sẽ tự tay định đoạt nó.

Sau khi quyết định được đưa ra, bầu không khí trong Hội đồng nhỏ vẫn nặng nề, như thể căn phòng vừa trải qua một trận chiến thầm lặng. Không ai nói gì thêm, nhưng ánh mắt của mỗi người đều chứa đựng những suy tính riêng.

Viserys hạ lệnh giải tán cuộc họp. Otto Hightower đứng dậy đầu tiên, gương mặt ông ta không thể hiện cảm xúc gì, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén như đang đánh giá tình hình. Ông ta không nói gì với Aemond mà chỉ lặng lẽ rời đi, Ser Criston Cole theo sau như một cái bóng trung thành.

Alicent tiến đến gần con trai, ánh mắt bà ánh lên sự lo lắng nhưng rồi cũng chỉ siết nhẹ tay hắn trước khi quay đi, dấu vết của một lời cảnh báo không cần nói thành lời. Jasper Wylde và Maester Orwyle nối gót, còn Lyman Beesbury, như thường lệ, lẩm bẩm một điều gì đó không ai quan tâm.

Rhaenyra đứng dậy, liếc nhìn Nyxeria một lúc lâu. "Đi thôi," nàng nói với con gái. Daemon cười nhạt, khoanh tay nhìn Aemond. "Chúc may mắn, nhóc con."

Jacaerys và Lucerys không nói gì, nhưng khi họ lướt qua Aemond, trong ánh mắt của họ chứa đầy sự cảnh giác. Còn Nyxeria... nàng dừng lại trong chốc lát, đôi mắt tím sâu thẳm như muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt hắn. Nhưng rồi nàng quay đi, theo chân mẹ mình.

Aemond không nói gì. Hắn chỉ đứng yên nhìn theo bóng lưng nàng cho đến khi cánh cửa lớn khép lại, nhốt lại trong lòng hắn một cảm giác vừa thỏa mãn vừa thách thức. Cuộc hôn nhân này sẽ diễn ra. Và hắn sẽ chứng minh rằng nàng thuộc về hắn.

Nyxeria trở về phòng sau cuộc họp, tâm trí nàng vẫn còn vương vấn những lời nói trong Hội đồng nhỏ. Cô thay một bộ váy nhẹ hơn rồi mở cửa ban công. Ánh nắng chiều đổ xuống như những sợi vàng lấp lánh, phủ lên làn da nàng một vẻ ấm áp dịu dàng.

Cô ngồi lên bậc dưới thành ban công, lưng dựa vào tường, mắt khép hờ, cảm nhận ánh nắng vuốt ve từng tấc da thịt. Cơn mệt mỏi từ những áp lực suốt buổi sáng dần kéo nàng vào cơn buồn ngủ. Không biết từ khi nào, cô đã thiếp đi.

"Nyx..." Một giọng nói thấp thoáng, thoáng nghe như có chút hoảng hốt. Nhưng tất cả dường như không rõ ràng, giống như một làn sương mờ ảo đang bao phủ tâm trí cô.

Nyx mở bừng mắt, nhắm lại rồi lại mở ra lần nữa. Trước mắt cô là một không gian sáng sủa, đầy ánh nắng. Căn phòng màu vàng nhạt, những tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên những cây xanh tươi tốt bên ngoài. Mùi của không khí trong lành tràn ngập, hương vị quen thuộc của cuộc sống yên bình cô từng biết.

Cô xuống giường mở cửa phòng bước vào phòng khách. Căn phòng trống trơn, không một ai, không một âm thanh. Cửa nhà mở toang, ánh sáng bên ngoài chiếu vào nhưng không có ai trong nhà. Nyx đứng lặng yên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ tràn đến trong lòng cô.

Cô đi ra ngoài, nhìn xung quanh. Con đường vắng lặng, không một bóng người. Căn nhà, cảnh vật... tất cả vẫn bình yên, nhưng một sự trống vắng không thể nào giải thích nổi bỗng nhiên bao trùm lên tâm trí cô. Mọi thứ xung quanh dường như không phải là những gì cô từng biết.

Cô quay lại, bàn tay run rẩy nắm chặt tay nắm cửa. Khi cô nhìn ra ngoài lần nữa, một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo một cảm giác bất an và một hình ảnh mờ ảo trong tâm trí.

"Nyx..." Một giọng nói vang lên, thấp thoáng như từ trong tâm trí, mạnh mẽ nhưng đầy ám ảnh. Cô quay lại, nhưng không có ai.

Cô đứng im, cảm giác rằng điều gì đó không đúng càng lúc càng rõ ràng. Nyx cảm nhận được một cơn lạnh ập đến mạnh mẽ, giống như một cơn bão không thể nào ngừng lại. Những tia nắng vàng vọt yếu ớt biến mất nhanh chóng, nhường chỗ cho một bầu trời tối đen u ám, những đám mây dày đặc như kéo đến từ tận cùng của thế giới. Mặt đất dưới chân cô không còn là đất cứng hay đường phố quen thuộc nữa, mà đã biến thành một lớp tuyết dày trắng xóa, lạnh lẽo, trơn trượt. Cây cối bên đường bỗng nhiên héo úa, những cành cây khô quắt lại, trơ trọi như những bóng ma trong không gian chết. Mọi thứ đang thay đổi một cách đáng sợ.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Cô thở dốc, bước lùi lại, mắt mở lớn nhìn những biến đổi không thể giải thích nổi xung quanh mình. Bầu không khí đột ngột trở nên nặng nề, và một cảm giác nguy hiểm vô hình bao trùm.

Cô quay lưng bỏ chạy, nhưng không biết mình bỏ chạy vì điều gì. Cô chỉ biết có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo phía sau kéo theo nó là băng giá và bóng tối, bóng tối vô cùng vô tận. Xung quanh dần đóng băng hết mọi thứ, tuyết rơi thành từng đống hai bên đường. Cô vừa chạy vừa thở dốc, những hơi thở trắng xoá. Nhưng dù cô có chạy nhanh đến mấy, cô vẫn cảm thấy thứ đó càng ngày càng gần, nó sắp chạm đến cô, cô không dám quay đầu lại nhìn, liều mạng chạy về phía trước.

Một tiếng gầm vang lên, và ngay sau đó, một tiếng rồng rống lên mạnh mẽ, làm rung chuyển không khí. Nyx ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ bay qua, lướt vút qua bầu trời đen tối, thổi ra những luồng lửa sáng rực. Những cột lửa thiêu cháy thứ phía sau cô, đốt cháy tất cả trong tầm nhìn.

Aevarys. Một cảm giác mừng rỡ tràn ngập trong lòng cô, nhưng trước khi cô kịp tận hưởng sự an toàn, một bàn tay lạnh băng lại xuất hiện, bóp mạnh lấy cổ cô, siết chặt đến mức không thể thở nổi.

Cô giật mình, mở bừng mắt.





PS: Từ giờ mình sẽ gọi Nyx là nàng vì tác giả thấy bối cảnh của Westeros thì gọi nàng nghe nó thơ hơn nhiều.

Cảm ơn mọi người đã đón đọc nhé. Câu chuyện của Nyx hứa hẹn sẽ mang đến cho độc giả một hành trình đầy cảm xúc, phiêu lưu và bất ngờ, khi cô phải vượt qua những thử thách gian nan để tìm ra ý nghĩa và mục đích cuộc sống của mình.
Mong mọi người cùng đón đọc nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro