CHƯƠNG 19 BÀN CỜ
King's Landing luôn ồn ào, nhưng sau lễ đính ước, sự im lặng giữa các bức tường của Red Keep lại đáng sợ hơn bao giờ hết. Nyxeria cảm nhận rõ ràng những ánh mắt dõi theo nàng nhiều hơn trước—không chỉ từ những kẻ hầu cận trung thành với phe Xanh, mà còn từ chính gia đình hoàng gia. Nhà Hightower chưa bao giờ nới lỏng sự kiểm soát của mình khỏi thành phố này, nhưng bây giờ, họ bắt đầu hành động mạnh mẽ hơn.
Một buổi chiều muộn, nàng nhận được lời mời từ hoàng hậu, một cuộc gặp gỡ không báo trước. Khi bước vào khu vườn riêng của bà, Nyxeria lập tức cảm thấy áp lực. Mọi thứ được bày biện hoàn hảo: bàn trà bằng bạc, những chiếc chén sứ mỏng manh, hương trà thơm lan tỏa trong không khí, nhưng thứ ngột ngạt nhất chính là sự hiện diện của Alicent.
"Con có vẻ bận rộn gần đây, Nyxeria," Alicent mở lời, ánh mắt bà lướt qua nàng đầy dò xét.
Nyxeria mỉm cười nhẹ, nhấc chén trà lên môi. "Chỉ là làm quen với cuộc sống mới thôi, hoàng hậu."
Alicent quan sát nàng một lúc, rồi chậm rãi đặt chén trà xuống đĩa. "Tốt. Vì con cần quen dần với bổn phận của mình." Bà dừng lại, giọng nói có chút trầm xuống. "Chúng ta đều biết hôn nhân chính trị không phải là lựa chọn của cá nhân. Nhưng nếu con đã đính ước với Aemond, thì tốt nhất con nên chuẩn bị cho tương lai."
Những ngón tay của Nyx siết chặt quanh chén trà, nhưng nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Tương lai gì, thưa hoàng hậu?"
Alicent nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc ánh lên sự sắc sảo. "Một người vợ tốt. Một vương phi tương lai, nếu con đủ khôn ngoan. Và dĩ nhiên, một người mẹ." Bà dừng lại, rồi nhẹ nhàng tiếp lời, nhưng ẩn ý phía sau sắc bén như lưỡi dao. "Con nên sớm có những người thừa kế, để củng cố địa vị của mình."
Nyxeria cảm thấy máu trong người lạnh dần. Cơn giận dâng lên trong nàng, nhưng nàng không thể phản kháng. Không phải bây giờ.
"Ta biết con mạnh mẽ," Alicent tiếp tục, giọng bà gần như ngọt ngào. "Nhưng chính trị không phải là trận chiến dùng kiếm. Nó là một ván cờ, và nếu con không nắm lấy cơ hội, con sẽ bị nuốt chửng. Và chỉ có như vậy hòa bình mới được thiết lập, Nyx."
Nyxeria đặt chén trà xuống, đôi mắt tím ánh lên vẻ sắc lạnh. "Ta hiểu, thưa hoàng hậu."
Alicent mỉm cười. Nhưng nụ cười đó không hề mang lại sự ấm áp.
Nyxeria rời khỏi khu vườn, tâm trí nàng vẫn còn quay cuồng với những lời của Alicent. Nàng bước dọc theo hành lang dài lát đá cẩm thạch, nơi ánh sáng hắt lên những tấm thảm đỏ sẫm trải dài. Hương gỗ cháy nhẹ phảng phất trong không khí, hòa lẫn với mùi ẩm mốc đặc trưng của tòa thành cổ kính.
Bước chân Nyxeria chậm lại khi nàng đến gần một cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn phía dưới. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu lên những mái ngói đỏ của cung điện, tạo ra một cảnh tượng vừa rực rỡ vừa u uất. Cảm giác nặng nề trong lòng nàng càng thêm đè nén.
Nàng không nhận ra Helaena đang đứng ở cuối hành lang, lặng lẽ như một chiếc bóng, cho đến khi công chúa tiến lại gần, đôi mắt mơ màng hướng về phía nàng.
Helaena luôn khác biệt, luôn bị Aegon anh trai mình coi là lập dị và kỳ quặc, có hứng thú với côn trùng và đôi khi nói bằng ngôn ngữ bí ẩn. Đôi mắt xanh trong veo của nàng thường trôi lạc vào những giấc mộng xa vời, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Nàng khoác trên mình chiếc váy lụa màu xanh nhạt, thêu hình những con nhộng đang thành bướm—một sở thích kỳ lạ mà không ai hiểu rõ. Helaena bước đi chậm rãi, như thể từng bước chân nàng đang lần theo một giai điệu chỉ mình nàng nghe thấy.
Khi đến gần, nàng khẽ nghiêng đầu, đôi môi mấp máy như đang trò chuyện với một ai đó vô hình. Nhưng rồi, đột ngột, nàng nắm lấy cổ tay Nyxeria, những ngón tay mảnh mai nhưng lạnh lẽo như sương mai.
"Những cánh chim bay về phía bắc," Helaena lẩm bẩm, ánh mắt vô hồn. "Những đồng vàng nằm sâu trong hang sói....lách cách lách cách....cẩn thận khi rơi xuống."
Nyxeria cứng đờ. Một cơn gió lạnh lướt qua hành lang, dù thời tiết không hề đổi khác.
"Helaena..." nàng thì thầm, nhưng công chúa đã lùi lại, chìm vào thế giới riêng của nàng, như thể chưa từng nói gì.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề, nhưng Nyxeria không có thời gian suy ngẫm thêm. Một hồi chuông vang lên từ tháp cao, báo hiệu thời điểm hoàng hôn buông xuống, kéo theo sự thay đổi trong không khí của Red Keep.
Tại phòng riêng, Alicent và Otto Hightower đang ngồi đối diện nhau, giữa họ là một bàn cờ. Không ai đụng đến quân cờ, nhưng rõ ràng, đây là một ván cờ khác—ván cờ chính trị của họ.
"Chúng ta cần đảm bảo quyền lực của mình trước khi nhà Velaryon và Rhaenyra tiến xa hơn," Otto nói, giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy toan tính. "Helaena và Aegon phải kết hôn. Điều đó sẽ củng cố dòng máu Targaryen và bảo vệ tương lai của chúng ta."
Alicent khẽ gật đầu, mắt bà xa xăm. "Nhưng Aegon sẽ không dễ dàng chấp nhận. Nó chưa bao giờ thực sự quan tâm đến trách nhiệm của mình."
Otto nhấp một ngụm rượu, giọng ông vẫn điềm nhiên nhưng đầy uy lực. "Thằng bé không cần phải chấp nhận. Chỉ cần tuân theo. Nếu Aegon từ chối, nó sẽ trở thành một kẻ vô dụng trong mắt triều đình. Và con biết rõ, một kẻ vô dụng thì chẳng có vị trí nào trên bàn cờ này cả."
Alicent không đáp, nhưng đôi mắt bà ánh lên một tia lo lắng thoáng qua. Một cơn gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ, kéo theo không khí trầm lắng trong căn phòng.
Ở một nơi khác trong Red Keep, không khí lại hoàn toàn trái ngược. Căn phòng rộng lớn với trần cao, những bức tường bằng đá lạnh lẽo được chiếu sáng bởi ánh lửa từ lò sưởi lớn đặt chính giữa. Ngọn lửa bập bùng, đổ bóng nhảy múa lên những tấm thảm đỏ thẫm phủ trên sàn. Xung quanh, giá sách chất đầy những cuộn da dê, nhưng không ai trong phòng thực sự để tâm đến chúng. Aegon rót đầy một cốc rượu rồi ngửa cổ uống cạn. Hắn ngả người trên chiếc ghế dài, khuôn mặt hiện rõ sự chán chường.
"Ta phải kết hôn với Helaena," Aegon lẩm bẩm, ném cái cốc sang một bên. "Con nhóc ấy thật... kỳ quặc. Lúc nào cũng nói những điều không ai hiểu. Ta không thể chịu nổi."
Aemond đứng gần đó, khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh trai mình. "Vậy anh nghĩ mình có thể từ chối sao?, Aegon"
Aegon lườm hắn. "Ngươi nghĩ ta có thể làm gì khác?"
Aemond nhún vai, giọng nói mang theo một chút mỉa mai. "Em đã làm tròn bổn phận của mình. Em đã chấp nhận hôn ước với Nyxeria. Bây giờ đến lượt anh."
Aegon bật cười khan. "Ngươi luôn thích làm kẻ tuân lệnh, phải không?, em trai."
Aemond tiến đến gần, đôi mắt xanh lấp lánh trong ánh đuốc. "Không, Aegon. Ta chỉ biết rằng, nếu muốn tồn tại trong trò chơi này, thì phải biết chấp nhận luật chơi."
Aegon không nói gì thêm, chỉ thở dài mệt mỏi. Nhưng sâu trong đáy mắt hắn, vẫn là sự bất mãn không thể xóa nhòa.
Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đuốc trong Red Keep vẫn cháy rực, ánh sáng vàng cam hắt lên những bức tường đá cổ kính. Cả tòa thành chìm trong một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như thể đang nín thở chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra. Nyxeria ngồi bên cửa sổ phòng mình, đôi mắt tím trầm lặng hướng ra phía xa, nơi bóng tối bao trùm lên thành phố bên dưới.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Nàng quay đầu lại, khẽ cau mày. Hiếm khi có ai đến tìm nàng vào giờ này. "Vào đi."
Cánh cửa mở ra, Elena - nữ hầu thân cận mà mẹ cô để lại. Cô gái trẻ với mái tóc nâu mềm, đôi mắt sắc sảo hơn so với vẻ ngoài nhã nhặn của mình. Dù chỉ là một nữ hầu, nhưng Elena có sự nhạy bén hiếm thấy, luôn tinh ý quan sát mọi động tĩnh trong cung. Chính vì thế, Rhaenyra đã tin tưởng để nàng ở lại bên cạnh Nyxeria, như một cặp mắt thứ hai trong nơi đầy rẫy mưu mô này.
Nữ hầu bước vào, cúi đầu thật thấp. Khuôn mặt cô ta hơi tái đi, như thể vừa nghe thấy điều gì đó quan trọng. Cô ta tiến lại gần, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm. "Thưa công chúa, thần nghe được một tin quan trọng."
Nyxeria khẽ nhíu mày. "Nói đi."
Elena liếc nhìn ra cửa như để đảm bảo không có ai khác nghe thấy, rồi cúi thấp hơn. "Hoàng hậu Alicent và Ngài Otto Hightower đã quyết định. Hôn lễ giữa Thái tử Aegon và Công chúa Helaena sẽ sớm được cử hành."
Nyxeria giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng đang dậy sóng. Hôn lễ này là một bước đi lớn của phe Xanh. Nó không chỉ củng cố quyền lực của họ mà còn đẩy nhanh những sự kiện trong tương lai—những sự kiện nàng đã biết sẽ diễn ra. Nhưng đồng thời, đây cũng có thể là thời cơ mà nàng đã chờ đợi.
"Ngươi chắc chứ?" Nàng hỏi, giọng trầm xuống.
Elena gật đầu. "Hoàng hậu đã tự mình bàn bạc với các lãnh chúa thân tín. Hôn lễ sẽ diễn ra trong vòng vài tuần tới, thưa công chúa"
Nyxeria ngả người ra sau, ánh mắt dần sắc bén hơn. Nếu đây là sự thật, vậy Red Keep sẽ bận rộn lắm đây. Lính gác sẽ tập trung vào việc bảo vệ sự kiện. Các quan khách sẽ ra vào, hỗn loạn và nhộn nhịp. Đây có thể là cơ hội nàng cần—một thời điểm hoàn hảo để rời khỏi nơi này.
Nhưng nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nàng cần chắc chắn hơn.
"Ngươi nghe được tin này từ đâu?" Nyxeria hỏi.
"Các nữ hầu trong khu riêng của hoàng hậu đang bàn tán," Elena đáp. "Bọn họ nói rằng hoàng hậu muốn mọi thứ phải hoàn hảo, và các chuẩn bị đã bắt đầu từ hôm nay."
Nyxeria im lặng trong giây lát. Nàng cảm nhận được sự khẩn trương trong bầu không khí. Nếu Alicent đã ra lệnh chuẩn bị, có nghĩa là thời gian của nàng đang cạn dần.
Elena liếc nhìn nàng, do dự trong giây lát, rồi lên tiếng. "Thưa công chúa... nếu người thực sự có ý định gì đó, xin hãy cẩn thận."
Nyxeria quay sang nhìn cô ta. Đôi mắt nàng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng rồi nàng khẽ gật đầu. "Ta hiểu, khi thời điểm đến ta sẽ báo với cô. Cảm ơn đã nói tin này cho ta, Elena."
Nữ hầu cúi chào, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Nyxeria một mình với những suy nghĩ của mình.
Nàng đứng dậy, bước đến bàn, nơi tấm bản đồ những lối đi bí mật mà Jace đã đưa cho nàng vẫn còn nằm đó. Ngón tay nàng lướt nhẹ trên mặt giấy thô ráp, lần theo những đường hầm cổ xưa ẩn sâu bên dưới Pháo đài Đỏ.
Thời điểm đã đến. Từ giờ phút này, nàng chỉ còn một cơ hội.
Kết thúc Chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro