Chương 22 HÀNH TRÌNH BẮT ĐẦU

Khi Ser Arryk cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa đá, một khe hở tối tăm hiện ra. Ánh sáng mặt trời chói chang của buổi trưa tràn vào, làm dịu đi bóng tối ẩm ướt bên trong. Không khí nóng nực của ngày hè ùa vào, mang theo mùi cỏ cháy và hơi đất khô cằn.

"Nhanh lên, điện hạ," Ser Arryk giục, và nàng không chần chừ bước qua cánh cửa.

Khung cảnh hiện ra trước mắt Nyxeria không phải là những con phố đông đúc hay những tòa nhà cao lớn của King's Landing. Thay vào đó, họ đang ở một khu vực vắng vẻ, có lẽ là phía sau những bức tường thành. Những bụi cây rậm rạp và những tảng đá lớn tạo thành một bức màn tự nhiên che chắn cho lối thoát. Xa xa, nàng có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào vào bờ sông Blackwater, như một lời nhắc nhở rằng tự do chỉ còn cách vài bước chân.

"Chúng ta đang ở đâu?" Nyxeria khẽ hỏi, giọng vẫn còn chút lo lắng.

"Phía sau Hố Rồng, thưa điện hạ. Từ đây, thần sẽ dẫn người đến bờ sông Blackwater. Người hộ tống của Điện hạ đang chờ sẵn ở đó, cùng với thuyền và đồ tiếp tế." Ser Arryk giải thích, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn xung quanh. "Buổi sáng nay thành phố chắc chắn rất náo loạn vì lễ cưới, nhưng có lẽ bây giờ mọi người đã tản bớt. Dù vậy, chúng ta vẫn phải cẩn thận."

Họ nhanh chóng di chuyển qua khu vực vắng vẻ, Ser Arryk luôn đi trước dò đường. Bước chân Nyxeria lướt nhẹ trên mặt đất, lòng bàn tay nàng siết chặt mép áo choàng. Không khí ngột ngạt nhưng trong nàng là một dòng cảm xúc dâng trào: hồi hộp, phấn khích, nhưng cũng tràn đầy cảnh giác.

Chẳng mấy chốc, tiếng sóng vỗ rì rào ngày càng rõ hơn, báo hiệu họ đã đến gần bờ sông Blackwater. Khi băng qua những bụi cây cuối cùng, Nyxeria nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu gần đó. Hai bóng người đứng chờ trên thuyền, tay đặt hờ lên vũ khí, ánh mắt sắc bén dò xét xung quanh.

"Điện hạ," Ser Arryk khẽ nói, "Đó là những người sẽ giúp chúng ta rời khỏi King's Landing."

Khi họ bước lên thuyền, một người đàn ông cao lớn với mái tóc muối tiêu và vẻ mặt từng trải cúi chào Nyxeria. Hắn mặc một chiếc áo giáp da cũ kỹ, trên ngực thêu hình con hải mã của nhà Velaryon.

"Điện hạ," hắn nói, giọng khàn khàn nhưng đầy kính trọng. "Thần là Ser Vaegor Velaryon. Thần rất vinh dự được phục vụ Điện hạ." Hắn chỉ tay về phía Lady Myra Blackwood, người có mái tóc nâu dài, dày và thẳng, được buộc gọn sau lưng. Khuôn mặt cô góc cạnh, với gò má cao và đôi mắt xanh lá cây đậm, sắc sảo như mắt mèo. Cô mặc một bộ đồ da màu xanh thẫm, được gia cố bằng những miếng kim loại nhỏ, và trên lưng đeo một chiếc cung làm từ gỗ trắng cùng một bao tên.

"Còn đây là Lady Myra Blackwood," Ser Vaegor giới thiệu. "Cô ấy là một chiến binh tài giỏi và am hiểu địa hình Westeros. Nếu chúng ta không thể tiếp tục đi bằng đường thủy, cô ấy sẽ dẫn đường cho chúng ta bằng đường bộ."

Nyxeria gật đầu với cả hai người, ánh mắt tím thẫm chứa đựng sự kiên quyết. "Cảm ơn cả hai người. Chúng ta không có nhiều thời gian. Buổi sáng nay chắc hẳn mọi sự đã an bài ở Red Keep. Chúng ta cần phải lên phía bắc." Có lẽ ở đó, ở phương bắc lạnh giá ấy, ta sẽ tìm được con đường trở về nhà, Nyxeria thầm nghĩ.

Ser Vaegor và Lady Myra trao đổi ánh mắt ngạc nhiên, nhưng họ nhanh chóng gật đầu tuân lệnh.

"Như Điện hạ mong muốn," Ser Vaegor nói, nhanh chóng ra lệnh nhổ neo. Con thuyền nhỏ bắt đầu lướt nhẹ trên mặt nước đen nhánh của sông Blackwater, hòa mình vào dòng chảy tấp nập của những chiếc thuyền buôn và thuyền đánh cá khác. Dưới ánh nắng ban trưa, dòng sông trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, và chiếc thuyền nhỏ của họ dễ dàng lẫn vào giữa vô số những con tàu khác, lặng lẽ rời xa King's Landing.

Những âm thanh vọng lại từ thành dường như vẫn còn đâu đó trong không khí, nhưng giờ đây, Nyxeria đang hướng về một tương lai khác, một tương lai mà nàng hy vọng sẽ đưa nàng trở lại cuộc sống bình thường đã mất.

Nyxeria đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía bắc xa xăm. Ánh nắng chói chang của buổi trưa chiếu xuống dòng sông, hắt lên những tia sáng lấp lánh. Trong lòng nàng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn. Nỗi lo lắng cho tương lai, sự bất an về những gì đang chờ đợi, nhưng trên hết là quyết tâm tìm kiếm Aevarys. Nếu những gì mình mơ thấy là thật, nếu Aevarys thật sự có thể giúp mình, thì mọi khó khăn đều không là gì, nàng tự nhủ.

Ser Arryk đứng bên cạnh nàng, ánh mắt lo lắng nhìn về phía chân trời. Lady Myra đang kiểm tra lại các bao tải đồ được chất lên thuyền từ trước. Trong số đó có nhiều bao tải chứa bánh mì lúa mạch đen cứng, loại bánh mì này có thể để được nhiều ngày mà không bị hỏng. Họ cũng mang theo một lượng lớn thịt вяленое (thịt khô), chủ yếu là thịt bò và thịt nai, được tẩm ướp kỹ càng để tránh bị ôi thiu. Một vài túi da chứa đầy các loại hạt khô như hạnh nhân, óc chó và hạt dẻ, cung cấp năng lượng cho những chặng đường dài.

Không thể thiếu là những khối phô mai cứng, được bọc kỹ trong vải thô để giữ độ tươi. Họ cũng mang theo một vài vại nhỏ đựng cá trích muối và dưa chuột muối, những món ăn mặn này không chỉ giúp bữa ăn thêm hương vị mà còn cung cấp thêm muối cho cơ thể.

Để đảm bảo nguồn nước uống, họ có một vài bầu da lớn chứa đầy nước ngọt lấy từ những con suối bí mật gần Hố Rồng. Ngoài ra, còn có một vài bình nhỏ đựng rượu táo và một loại rượu mạch nha nhẹ, vừa để giải khát vừa có thể giúp họ giữ ấm trong những đêm lạnh giá trên sông.

Tất cả những thứ này được sắp xếp gọn gàng trên thuyền, đảm bảo không chiếm quá nhiều không gian nhưng vẫn đủ để họ duy trì sức lực trong những ngày đầu của cuộc hành trình

Ser Vaegor vững tay lái, con thuyền rẽ nước đi về phía thượng nguồn, dần khuất sau những con tàu lớn hơn trên sông Blackwater.

Con thuyền nhỏ lướt đi êm ả trên dòng Blackwater, nhẹ nhàng rẽ nước giữa vô số những tàu thuyền khác. Ánh nắng ban trưa gay gắt chiếu xuống mặt sông, tạo nên những vệt sáng lấp lánh như dát vàng. Gió nhẹ thổi từ hướng nam, mang theo hơi ẩm và mùi tanh nồng đặc trưng của dòng sông lớn. Nyxeria đứng ở mũi thuyền, mái tóc đen khẽ bay trong gió, đôi mắt tím thẫm không rời khỏi phương bắc xa xăm, nơi chân trời như hòa lẫn vào những đám mây trắng xốp, tựa như những ngọn núi tuyết lơ lửng giữa không trung.

Đã gần hết một ngày kể từ khi họ bí mật rời khỏi King's Landing. Mỗi khi nhìn về phía nam, nơi những ngọn tháp quen thuộc của Red Keep dần khuất sau những khúc quanh của dòng sông, Nyxeria không khỏi lo lắng nghĩ đến thời điểm sự vắng mặt của mình bị phát hiện. Buổi sáng nay, cả thành phố còn chìm trong không khí hân hoan của lễ cưới giữa Aegon và Helaena. Nhưng khi đêm xuống, hoặc có lẽ ngay trong buổi chiều tà, những người hầu cận sẽ nhận ra sự biến mất của nàng. Liệu họ sẽ phản ứng thế nào? Chắc chắn sẽ có một cuộc truy lùng ráo riết.

Bất chợt, một nỗi lo lắng khác ập đến với Nyxeria. Nàng tự hỏi liệu mẹ nàng trong thế giới này, Rhaenyra, có đang lo lắng cho nàng không. Ý nghĩ về Jace, người anh trai luôn mạnh mẽ và bảo bọc nàng, càng khiến nàng thêm day dứt. Nàng hy vọng lá thư quạ từ Stoney Sept sẽ sớm đến được Dragonstone, xoa dịu phần nào nỗi bất an trong lòng họ. Nhưng đó sẽ là chuyện của tương lai, hiện tại, họ vẫn đang lênh đênh trên dòng Blackwater, và Stoney Sept vẫn còn là một điểm đến ở phía trước.

Bầu trời phương nam đang dần tắt nắng, nhuộm một vệt cam nhạt lên nền trời, thứ ánh sáng yếu ớt cuối ngày hắt xuống mặt sông Blackwater Rush, tạo thành những vệt màu loang lổ. Con thuyền nhỏ trôi im lìm theo dòng nước, khéo léo luồn lách giữa những khúc quanh co và những rặng cây rậm rạp mọc sát bờ. Tiếng chim lội nước kêu rỉ rả từ xa vọng lại, lẫn trong tiếng xào xạc khe khẽ của những sinh vật đêm đang thức giấc trong những ngôi làng nhỏ bé nằm rải rác dọc theo triền sông.

Nyxeria ngồi tựa lưng vào mạn thuyền, chiếc áo choàng đen rộng thùng thình nuốt chửng thân hình mảnh mai của nàng. Mắt nàng không rời khỏi phương bắc, nơi chân trời xa xăm đang dần chìm vào bóng tối. Những ngày trôi qua trong im lặng và sự cảnh giác cao độ. Càng xa rời King's Landing, gánh nặng vô hình trên vai nàng dường như nhẹ bớt, nhưng đồng thời, một nỗi bất an lạnh lẽo lại len lỏi vào tâm trí. Nàng biết mình không có thời gian để tận hưởng chút tự do mong manh này. Một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến nàng rơi vào tay kẻ thù.

Ser Vaegor Velaryon, bàn tay chai sạn nắm chặt lấy mái chèo, điệu nghệ điều khiển con thuyền men theo bóng tối của những rặng liễu rủ xuống mặt nước đen kịt. Ông là một người kiệm lời, nhưng ánh mắt sắc sảo và những động tác dứt khoát cho thấy ông là một thủy thủ dày dạn kinh nghiệm, quen thuộc với những chuyến hải trình dài ngày trên biển cả. Lady Myra Blackwood ngồi im phăng phắc ở mũi thuyền, ngón tay thon dài nhưng rắn chắc không rời khỏi cây cung tên làm từ gỗ weirwood trắng. Đôi mắt xanh lục lạnh lùng của cô quan sát mọi động tĩnh trên bờ, như một con sói đơn độc đang rình mò trong đêm. Ser Arryk vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác thường trực, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn xung quanh, như thể đang dự đoán một cuộc phục kích có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

"Đến đoạn rừng cây rậm rạp phía trước, chúng ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi," Ser Vaegor khẽ nói, giọng hắn trầm khàn như tiếng sóng vỗ. "Nơi đó khuất tầm mắt, an toàn hơn để tránh những kẻ tuần tra của hoàng gia."

Nyxeria khẽ gật đầu, kéo chiếc áo choàng đen sẫm màu trùm kín hơn. Gió từ sông thổi vào mang theo hơi lạnh ẩm ướt, nhưng nàng không run rẩy vì cái lạnh bên ngoài, mà là vì ý thức được sự nguy hiểm vẫn đang rình rập, như một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ.

Bất chợt, từ phía xa vọng lại một tiếng tù và the thé, kéo dài và sắc lạnh như một lời cảnh báo xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Cả bốn người lập tức căng thẳng như dây đàn. Lady Myra nhanh như cắt đặt tay lên dây cung, đôi mắt mèo của cô hướng về phía đông, nơi những đốm lửa nhỏ bập bùng trên bờ sông, tựa như mắt của những con quỷ đói khát.

"Chúng ta bị phát hiện rồi sao?" Nyxeria thì thầm, giọng nàng run rẩy, cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Chưa chắc," Ser Arryk đáp, giọng hắn vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt không rời khỏi bóng tối ven bờ. "Có thể là tín hiệu của bọn buôn lậu hoặc lũ cướp sông. Nhưng dù là ai, chúng ta cũng không thể để chúng chặn đường."

"Nếu là lũ chó săn của Aegon, ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng," Lady Myra lạnh lùng nói, giọng cô đanh lại như thép, và trong đôi mắt xanh lục lóe lên một tia kiên quyết đáng sợ. "Nhưng nếu có cách lách qua mà không đổ máu, ta thích tiếp tục hành trình hơn là phí sức vào một trận chiến vô nghĩa."

Ser Vaegor nhanh chóng đổi hướng con thuyền, lèo lái nó rẽ vào một nhánh sông nhỏ hơn, tối tăm và chằng chịt những cây cối um tùm. Dòng nước ở đây chảy xiết hơn, cuộn trào dữ dội, nhưng cũng đồng nghĩa với việc khó ai có thể lần theo dấu vết của họ. Nyxeria cúi thấp người, cảm nhận từng đợt sóng nhỏ vỗ mạnh vào mạn thuyền khi họ lao nhanh về phía trước, như một chiếc lá khô bị cuốn theo dòng nước lũ.

Những đốm lửa phía xa dần nhạt đi, rồi biến mất hoàn toàn trong bóng đêm dày đặc. Không ai lên tiếng, nhưng tất cả đều cảm nhận được sự căng thẳng vẫn còn bao trùm không gian. Họ vừa tránh được một cuộc chạm trán có thể kết thúc bằng máu và nước mắt. Nyxeria thở ra một hơi dài, cố gắng xoa dịu nhịp tim đang đập loạn xạ. Nàng nhìn lại con đường sông đen kịt mà họ vừa đi qua. Dòng sông vẫn lặng lẽ trôi, nhưng bên dưới vẻ ngoài yên bình ấy, hiểm họa vẫn đang rình rập, ẩn mình trong bóng tối như những con quái vật ngủ quên.

"Chúng ta không thể chủ quan được," Ser Arryk trầm giọng, hắn nhìn Nyxeria với ánh mắt lo lắng. "Có lẽ chúng đã biết có người đang trốn chạy. Không sớm thì muộn, Aemond Nhãn Đơn sẽ biết rằng điện hạ không còn ở Red Keep."

Cái tên Aemond Targaryen vang lên như một lưỡi dao vô hình cứa qua tâm trí Nyxeria, gợi lại hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt thù hận của hắn. Hắn sẽ không bao giờ để nàng trốn thoát dễ dàng. Nhưng Nyxeria siết chặt bàn tay, đôi mắt tím sâu thẳm lóe lên một tia kiên định không gì lay chuyển nổi.

"Chúng ta sẽ tiếp tục tiến về phương bắc. Không có đường lui," nàng nói, giọng nàng đã trở nên kiên quyết, không còn chút run rẩy.

Ser Vaegor khẽ gật đầu, ánh mắt hắn ánh lên vẻ tôn trọng. "Vậy thì chúng ta sẽ đi tiếp. Phương bắc đang chờ đợi chúng ta."

Con thuyền nhỏ tiếp tục lướt đi trong màn đêm đang dần buông xuống, đưa họ ngày càng xa khỏi King's Landing, xa hơn khỏi nanh vuốt của những con rồng đang thống trị bầu trời Westeros. Bóng tối bao trùm lấy họ, nhưng trong lòng mỗi người vẫn cháy lên ngọn lửa hy vọng mong manh.

Kết thúc Chương 22.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro