Chương 23

Khi mặt trời bắt đầu hạ thấp, bầu trời chuyển sang màu cam rực rỡ, pha lẫn chút tím và hồng, phản chiếu xuống dòng sông như một dải lụa đỏ thẫm, óng ánh huyền ảo. Ser Vaegor, với đôi mắt tinh tường của một người đi biển lão luyện, cho thuyền ghé vào một khúc sông yên tĩnh, nép mình dưới bóng của một hàng cây cổ thụ rậm rạp. Những cây sồi và tần bì cao lớn xòe tán lá rộng, tạo nên một mái vòm xanh mát che chở cho họ khỏi ánh nắng gay gắt. Tiếng chim hót líu lo từ trên cao vọng xuống, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, tạo nên một bản nhạc du dương giữa không gian tĩnh lặng của buổi chiều tà.

Lady Myra, với sự nhanh nhẹn của một người con của rừng núi, đã thoăn thoắt nhóm một bếp lửa nhỏ trên bờ. Cô sử dụng những viên đá cuội nhẵn để tạo thành một vòng tròn, bên trong chất đầy những cành khô và lá rụng mà cô đã thu thập dọc đường. Mùi gỗ cháy thơm nồng nhanh chóng lan tỏa trong không khí mát mẻ, quyện với mùi đất ẩm và hương thơm dịu nhẹ của những bông hoa súng trắng đang nở rộ trên mặt nước.

Bữa tối của họ hôm đó là những con cá trắm cỏ béo ngậy mà Ser Vaegor đã tài tình bắt được bằng một chiếc lưới nhỏ. Lady Myra ướp cá với những loại thảo mộc dại mà họ mang theo trên đường, như thì là và lá nguyệt quế, sau đó nướng trên than hồng. Ăn cùng với bánh mì đen và rượu táo. Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, kích thích vị giác của cả bốn người, khiến bụng ai cũng réo lên vì đói.

"Món này thật tuyệt vời, Lady Myra," Nyxeria nói, đôi mắt sáng lên khi thưởng thức miếng cá nóng hổi, thịt cá trắng ngần tan chảy trong miệng. "Cô có tài nấu nướng thật đấy."

Lady Myra khẽ mỉm cười, gò má cao ửng hồng dưới ánh lửa bập bùng. "Ở phương bắc, chúng tôi phải tự lo liệu mọi thứ. Săn bắn, hái lượm và nấu nướng là những kỹ năng cần thiết để sinh tồn qua những mùa đông khắc nghiệt."

Ser Arryk, người thường kiệm lời và luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cũng phải lên tiếng khen ngợi, giọng hắn trầm ấm hơn thường lệ: "Đúng vậy, Lady Myra. Đây là bữa ăn ngon nhất mà tôi từng có trên sông. Tài nghệ của cô có lẽ còn hơn cả đầu bếp của Red Keep."

Ser Vaegor cười lớn, xoa xoa bụng, vẻ mặt vô cùng hài lòng. "Tôi hoàn toàn đồng ý với cậu, Ser Arryk. Tay nghề của Lady Myra quả thật không chê vào đâu được. Tôi đã đi qua bao nhiêu vùng đất, thưởng thức bao nhiêu món ăn, nhưng món cá nướng này quả thực là một tuyệt tác."

Mọi người phá lên cười lớn. Trong khi ăn, Nyxeria quan sát những người bạn đồng hành của mình. Ser Vaegor, với vẻ ngoài mạnh mẽ và giọng nói trầm khàn, ẩn chứa một sự ấm áp và tốt bụng. Ông luôn là người lạc quan và hay kể chuyện vui, giúp xua tan đi bầu không khí căng thẳng. Lady Myra, dù có vẻ ngoài lạnh lùng và kín đáo, lại sở hữu một sự dịu dàng và chu đáo hiếm thấy. Cô luôn âm thầm quan sát và chăm sóc mọi người, từ việc đảm bảo bếp lửa luôn cháy đến việc chuẩn bị những loại thuốc thảo dược cho những vết thương nhỏ. Còn Ser Arryk, người luôn giữ khoảng cách và tỏ ra nghiêm nghị, lại luôn âm thầm quan tâm và bảo vệ nàng. Ánh mắt hắn luôn dõi theo nàng, sẵn sàng can thiệp bất cứ lúc nào nếu có nguy hiểm.

Sau bữa tối, khi ánh lửa bập bùng soi sáng những khuôn mặt đầy quyết tâm, Nyxeria ngước mắt nhìn về phía chân trời, nơi phương bắc mờ mịt trong bóng tối. Stoney Sept chỉ còn cách họ một đoạn ngắn, nhưng nàng biết đó mới chỉ là khởi đầu. Cơn gió lạnh từ xa thổi tới mang theo mùi ẩm ướt của rừng sâu, như một lời nhắc nhở rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng.

"Ta thành thật cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng ta trong chuyến đi này. Có cách nào ta có thể giúp mọi người trong chuyến đi này không?" Nyxeria hỏi, giọng chân thành, ánh mắt nàng ánh lên vẻ lo lắng. "Ta không muốn chỉ là một gánh nặng cho mọi người."

Ser Vaegor suy nghĩ một lát rồi nói, vuốt nhẹ bộ râu muối tiêu của mình: "Điện hạ đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi. Sự hiện diện của Điện hạ đã mang đến cho chúng tôi hy vọng. Và những câu chuyện của Điện hạ về King's Landing, về những con rồng, thật sự rất thú vị, giúp chúng tôi quên đi những mệt mỏi."

Lady Myra gật đầu đồng ý, đôi mắt xanh lá cây nhìn thẳng vào Nyxeria. "Đúng vậy. Và nếu Điện hạ cảm thấy mệt mỏi hay không khỏe, xin đừng ngần ngại nói với chúng tôi. Chúng tôi sẽ thay phiên nhau chèo thuyền và chăm sóc Điện hạ."

Ser Arryk nhìn Nyxeria với ánh mắt kiên định, giọng hắn đầy sự chân thành: "Bảo vệ Điện hạ là lời thề danh dự của tôi. Nhưng nếu Điện hạ muốn góp sức, chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích. Chỉ cần người để mắt đến những dấu hiệu lạ trên bờ sông, đó đã là một sự giúp đỡ lớn lao rồi."

Một thoáng xúc động nghẹn lại trong lòng Nyxeria. Nàng khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi, ánh lên sự chân thành. "Ta hiểu. Ta sẽ cố gắng hết sức mình."

"Chúng ta nên lên đường sớm vào sáng mai," Ser Arryk nói, ánh mắt nghiêm túc. "Stoney Sept là một thị trấn quan trọng, có thể chúng ta sẽ nghe được tin tức từ King's Landing ở đó. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc phải cẩn thận hơn, tránh bị nhận ra."

Nyxeria gật đầu. "Ta hiểu."

Lady Myra thêm vào: "Tôi có vài người quen ở Stoney Sept. Họ có thể giúp chúng ta tìm nơi trú ẩn an toàn."

Ser Vaegor trầm ngâm. "Chỉ cần cẩn trọng, điện hạ. Nếu tin tức về cuộc trốn thoát của người đã đến được đây, phe Xanh chắc chắn sẽ cho người truy đuổi."

Nyxeria siết chặt bàn tay, lòng đầy quyết tâm. "Ta nhất định không để chúng bắt được. Chúng ta cần nghỉ ngơi, ngày mai còn dài lắm."

Không ai phản đối. Sau khi kiểm tra lại vũ khí và lương thực, họ tắt lửa và lần lượt chìm vào giấc ngủ. Nhưng Nyxeria vẫn nằm đó, mắt mở trừng trừng nhìn lên những tán cây đen kịt trên cao. Trong lòng nàng, những lo lắng và hy vọng cứ cuộn trào không dứt.

Liệu Rhaenyra có biết nàng đã trốn thoát không? Jace có đang tìm nàng không? Và Aemond... liệu hắn đã phát hiện sự biến mất của nàng? Câu hỏi này khiến tim nàng thắt lại, bởi nàng biết rõ—hắn sẽ không bao giờ để nàng đi dễ dàng như vậy.

Ở nơi nào đó xa xăm, trong những giấc mơ của nàng, Aevarys vẫn đang gọi. Một tiếng gọi trầm thấp, vang vọng qua những tầng sương mù của ký ức và vận mệnh.

Ngày mai, hành trình sẽ tiếp tục.

Những ngày tiếp theo, Nyxeria cố gắng góp sức vào mọi việc. Nàng học cách nhận biết những loại cây ăn được và những loại cây độc hại từ Lady Myra, giúp Ser Vaegor chèo thuyền vào những lúc thời tiết thuận lợi, lắng nghe những câu chuyện của Ser Arryk về những trận chiến và những hiệp sĩ lừng danh.

Những cuộc trò chuyện như vậy đã giúp họ xích lại gần nhau hơn, vượt qua những rào cản về địa vị và xuất thân. Nyxeria nhận ra rằng dù đến từ những hoàn cảnh khác nhau, họ đều có chung những nỗi sợ hãi, những hy vọng và những ước mơ. Họ cùng nhau chia sẻ những bữa ăn đạm bạc, cùng nhau vượt qua những khó khăn nhỏ nhặt trên đường đi, và dần dần, một tình bạn chân thành đã nảy nở giữa họ.

Cuối cùng, sau nhiều ngày lênh đênh trên sông Blackwater Rush, những dấu hiệu của Stoney Sept hiện ra lờ mờ phía xa như một giấc mơ. Những mái nhà đá xám xịt, phủ đầy rêu phong, chen chúc nhau trên một ngọn đồi thấp, tựa như những chiếc răng nanh của một con quái vật cổ xưa đang ngủ quên. Tiếng chuông nhà thờ, dù ở xa xôi, vẫn có thể nghe thấy, ngân nga trong không khí trong lành, se lạnh của buổi sáng sớm, như một lời chào đón u buồn.

Kết thúc Chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro