Chương 24 Stoney Sept

Dưới ánh sáng nhợt nhạt của buổi hoàng hôn, nhuốm màu tím nhạt lên những đám mây lơ lửng, Nyxeria cùng Ser Vaegor, Ser Arryk và Lady Myra tiến vào Stoney Sept. Thành trấn nhỏ nằm nép mình trên một ngọn đồi thoai thoải, những ngôi nhà bằng đá xám xịt, với đủ mọi kích cỡ và hình dáng, đứng san sát nhau, tạo nên một khung cảnh vừa cổ kính, vừa mang vẻ khắc khổ của những vùng đất cằn cỗi. Con đường đất chính dẫn vào trung tâm thị trấn gồ ghề và lầy lội, hai bên đường là những quán rượu ọp ẹp với ánh đèn dầu leo lét, những tiệm rèn búa nện chan chát vào sắt nóng, và những cửa hàng buôn bán nhỏ bày biện sơ sài những mặt hàng thiết yếu. 

Dân cư nơi đây, những người đàn ông và phụ nữ với khuôn mặt rám nắng và đôi tay chai sạn, dường như đã quá quen với cảnh những đoàn lữ khách lạ mặt ghé qua, nên không ai tỏ ra quá tò mò hay chú ý đến bốn người họ. Tuy vậy, Nyxeria vẫn cẩn thận kéo chiếc mũ trùm đầu bằng len tối màu xuống thấp hơn, cố gắng che đi đôi mắt tím đặc trưng có thể khiến nàng bị nhận ra giữa đám đông.

Ser Vaegor, với dáng vẻ tự tin của một người từng trải, đi trước dẫn đường, hướng về một quán trọ nhỏ nằm khuất ở rìa phía tây của thị trấn, nơi những cây phong già xòe tán lá rộng che phủ gần hết mặt tiền. "Quán Trăng Lưỡi Liềm," ông thì thầm, giọng khàn khàn khi nhìn thấy tấm biển gỗ cũ kỹ, sơn đã bong tróc, treo lủng lẳng trước cửa. Hình vẽ lưỡi liềm mờ nhạt gần như đã biến mất theo thời gian. "Chủ quán ở đây là người đáng tin cậy. Ta nghe nói lão từng có thời gian phục vụ cho một nhánh nhỏ của nhà Velaryon, trước khi chuyển đến đây mở quán."

Họ bước vào bên trong, cánh cửa gỗ nặng nề kêu lên một tiếng cót két khe khẽ. Một làn hơi ấm phả vào mặt, mang theo mùi khói bếp nồng nặc, mùi thịt nướng thơm lừng, và cả mùi rượu mạch nha đặc trưng của những quán trọ rẻ tiền. Quán trọ không đông đúc, chỉ có vài nhóm lữ khách mệt mỏi đang ngồi rải rác quanh những chiếc bàn gỗ thô sơ, mặt bàn đầy những vết dao khắc và vết rượu loang lổ. 

Chủ quán, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm lòa xòa xuống vầng trán nhăn nheo, đang cặm cụi lau những chiếc cốc thủy tinh dày cộp sau quầy bar tối tăm. Khi ánh mắt ông chạm vào Ser Vaegor, đôi mắt nâu sẫm, sâu hun hút của ông thoáng lộ vẻ kinh ngạc khi nhận ra huy hiệu hải mã bạc trên ngực áo Ser Vaegor, nhưng lão nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.

"Chúng tôi cần vài phòng trọ cho đêm nay," Ser Vaegor nói nhỏ, giọng hắn trầm khàn, đồng thời đẩy một chiếc túi da nhỏ chứa những đồng bạc lên mặt quầy gỗ đã sờn cũ.

Chủ quán liếc nhìn chiếc túi, rồi chậm rãi ngước mắt nhìn sang Nyxeria và những người còn lại trong đoàn. Ánh mắt lão dừng lại lâu hơn một chút trên khuôn mặt Nyxeria, nhưng rồi lão gật đầu, nhặt lấy chiếc túi tiền và ra hiệu cho một cô hầu gái trẻ tuổi, với mái tóc đỏ hoe rối bù và chiếc váy bạc màu, dẫn họ lên tầng trên. "Mời các vị đi theo tôi"

Đi theo người hầu gái đằng trước, đoàn của Nyxeria bước lên cầu thang gỗ ọp ẹp dẫn lên tầng hai. Những bậc thang cũ kỹ phát ra những tiếng cọt kẹt rên rỉ dưới mỗi bước chân, như thể chúng đã phải chịu đựng sức nặng của vô số lữ khách trong suốt nhiều năm qua. Tuy vậy, quán trọ Trăng Lưỡi Liềm vẫn mang lại một cảm giác ấm cúng, dù có phần cũ kỹ, hơn hẳn cái không khí ẩm lạnh và đầy sương muối ngoài trời. Dọc theo hành lang hẹp và tối tăm là những ngọn đèn dầu treo lơ lửng trên những chiếc đinh gỉ sét, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, lung linh huyền ảo trong màn đêm đang dần buông xuống.

Căn phòng mà họ được sắp xếp nằm ở cuối hành lang, khuất sau một bức vách gỗ mỏng, tạo cảm giác kín đáo và ít bị chú ý. Cánh cửa gỗ sần sùi, với chiếc khóa bằng sắt đã hoen gỉ, mở ra một không gian không quá rộng nhưng đủ thoải mái cho hai người. Có hai chiếc giường gỗ đơn giản, được trải những tấm khăn trải giường bằng vải lanh thô ráp màu xám nhạt, một chiếc bàn gỗ tròn với mặt bàn đầy vết xước, cùng vài chiếc ghế ba chân đặt gần ô cửa sổ nhỏ nhìn ra khu vườn phía sau quán trọ. Một bếp lò nhỏ bằng đất sét ở góc phòng vẫn còn âm ỉ những tàn than đỏ rực, sưởi ấm cả căn phòng trong đêm gió lạnh.

Ser Vaegor cẩn thận kiểm tra các góc khuất trong phòng, lật tấm nệm rơm trên giường và nhìn sau cánh cửa trước khi quay lại đóng cửa, cài then cài cẩn thận. Lady Myra tiến đến ô cửa sổ, kéo tấm rèm vải dày cộp xuống, chỉ để lại một khe hở nhỏ đủ để cô quan sát những gì đang diễn ra bên ngoài.

Nyxeria ngồi xuống mép giường, cảm nhận sự thô ráp của tấm vải lanh dưới tay. Nàng tháo bỏ chiếc áo choàng dài màu đen, lớp bụi đường bám đầy trên vai, và thở ra một hơi nhẹ nhõm. "Chúng ta sẽ ở đây bao lâu?" nàng khẽ hỏi, giọng nàng vẫn còn chút mệt mỏi sau một ngày dài di chuyển.

"Không quá một ngày," Ser Vaegor đáp, giọng hắn vẫn trầm khàn nhưng đầy vẻ quyết đoán. "Ta sẽ đi tìm ngựa và mua thêm chút lương thực vào sáng mai. Nếu không có gì bất thường xảy ra, chúng ta sẽ rời khỏi Stoney Sept ngay khi mặt trời vừa ló dạng."

Lady Myra nghiêng đầu, đôi mắt xanh lá cây sắc bén như mắt chim ưng không rời khỏi khe hở trên tấm rèm. "Còn tin tức thì sao? Ta muốn biết liệu cuộc truy lùng đã lan xa đến đâu rồi."

Ser Vaegor gật đầu. "Ta cũng nghĩ vậy. Có lẽ sẽ nghe ngóng được điều gì đó từ đám lữ khách ở quán trọ."

Nyxeria cùng Lady Myra quyết định xuống đại sảnh của quán trọ để dùng bữa tối và lặng lẽ quan sát xung quanh. Họ chọn một chiếc bàn khuất trong góc, tránh ánh mắt tò mò của những người khác.

Những ngọn đèn dầu treo lơ lửng trên những xà nhà bằng gỗ đen bóng tỏa ra thứ ánh sáng vàng ấm áp, hắt những chiếc bóng dài và méo mó lên những bức tường đá thô ráp, trát vữa loang lổ. Căn phòng tràn ngập tiếng trò chuyện rì rầm của những người khách trọ, tiếng cười khanh khách thỉnh thoảng vang lên, xen lẫn tiếng ly cốc va chạm lanh canh khi những người phục vụ bận rộn rót rượu. Hầu hết khách trong quán đều là những thương nhân ăn mặc xuề xòa, những lính đánh thuê với vẻ mặt chai sạn và vũ khí lủng lẳng bên hông, hoặc những lữ khách mệt mỏi đến từ những vùng đất xa xôi.

Một cô hầu gái trẻ tuổi, với đôi má ửng hồng và mái tóc tết bím vội vã đặt lên bàn hai chiếc đĩa gỗ đựng bánh táo nướng nóng hổi, thơm lừng mùi quế và đường cháy. Lady Myra gọi thêm một ly rượu mạch nha đậm màu. Nàng cầm chiếc cốc lên, nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng chát lan tỏa trên đầu lưỡi, rồi lặng lẽ quan sát những người xung quanh.

Chính vào lúc đó, khi Nyxeria đang cố gắng xé một miếng bánh táo bằng chiếc dĩa gỗ cùn, nàng nhận ra có hai người đàn ông ngồi ở chiếc bàn kê sát vách, cách họ không xa, đang nói chuyện với nhau. Giọng họ trầm thấp, có phần thì thầm, nhưng vẫn có thể nghe rõ trong không gian yên tĩnh tương đối của góc quán.

"Ngươi có nghe được tin gì chưa?" Một gã đàn ông có mái tóc xám lấm tấm bụi đường, khuôn mặt gầy gò với những nếp nhăn sâu hoắm, nói, giọng hắn đầy vẻ thận trọng và có phần lo lắng. "Công chúa nhà Targaryen đã mất tích. Nghe nói mọi cổng thành của King's Landing đều đã bị đóng chặt và canh gác nghiêm ngặt. Người của Hội Đồng Xanh đang lùng sục khắp nơi, như thể tìm kim đáy bể."

Gã còn lại, một người đàn ông với bộ râu quai nón dày và rậm rạp che gần hết khuôn mặt, hạ chiếc cốc rượu xuống bàn, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò và có phần kinh ngạc. "Thật sao? Làm sao lại có chuyện đó được? Red Keep vốn là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất mà?"

"Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghe nói nàng ta biến mất ngay trong ngày cưới của hoàng tử Aegon. Người ta đồn rằng có kẻ đã giúp nàng bỏ trốn, có thể là gián điệp của Rhaenyra hoặc thậm chí là người của Dorne."

Nyxeria siết chặt chiếc thìa gỗ trong tay đến mức các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Bàn tay nàng vô thức nắm chặt lấy mép váy áo choàng, cố gắng giữ cho vẻ mặt mình thật bình tĩnh và không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Lady Myra liếc nhìn nàng một cái rồi lặng lẽ nghe tiếp cuộc trò chuyện của hai kẻ kia: "Có lẽ chỉ là tin đồn vô căn cứ thôi. Ai mà lại dám liều mạng làm chuyện tày trời như vậy chứ?" Người có bộ râu lên tiếng.

Người đàn ông tóc xám bật cười khẩy, một nụ cười nhăn nhó làm lộ ra vài chiếc răng đã ố vàng. "Tin đồn ư? Ta e là không phải. Hội Đồng Xanh đã treo một phần thưởng lớn, nghe đâu là cả ngàn đồng rồng, cho bất kỳ ai có thể cung cấp manh mối về nơi ẩn náu của nàng ta. Và ngươi có biết điều thú vị nhất là gì không?" Gã nghiêng người về phía đồng bọn, hạ giọng thì thầm, như thể đang tiết lộ một bí mật động trời. "Người ta nói kẻ đang săn lùng nàng ta gắt gao nhất, không ai khác mà chính là Hoàng tử Aemond, cưỡi trên lưng con rồng to lớn nhất lục địa Westeros, Vhagar."

Nyxeria cảm thấy một cơn ớn lạnh buốt giá chạy dọc sống lưng, như một lưỡi dao băng giá lướt qua da thịt nàng.

Aemond...

Nếu Aemond thực sự là người dẫn đầu cuộc truy lùng, cưỡi trên con rồng khổng lồ của hắn, thì nàng sẽ không thể dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của hắn.

Lady Myra nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài nhưng lạnh lẽo của mình lên mu bàn tay Nyxeria, ra hiệu cho nàng giữ bình tĩnh. Sau khi đã nghe đủ những gì cần nghe, nàng uống nốt phần rượu mạch nha trong cốc rồi khẽ nói, giọng cô vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh đáng kinh ngạc. "Chúng ta đi thôi. Đã đủ cho tối nay rồi."

Nyxeria gật đầu, cố gắng nuốt xuống nỗi lo lắng đang nghẹn ứ trong cổ họng và đứng dậy theo Lady Myra. Khi bước lên những bậc thang gỗ ọp ẹp trở lại căn phòng tối tăm trên tầng hai, nàng cảm thấy mỗi bước chân của mình trở nên nặng nề hơn, như thể đang mang trên vai cả ngọn núi.

Cuộc truy lùng đã bắt đầu. Và có vẻ như Aemond sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra nàng, dù cho nàng có trốn chạy đến tận cùng thế giới.

Kết thúc Chương 24.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro