Chương 25 - Ánh Lửa Trong Đêm
Bóng tối dày đặc như nhung bao trùm lấy Stoney Sept, nuốt chửng mọi âm thanh và ánh sáng, chỉ để lại một vài đốm lửa leo lét như những con mắt ma trơi trên sườn đồi phía tây, nơi mặt trời vừa khuất dạng. Bầu trời đêm đen kịt được vắt ngang bởi dải ngân hà mờ ảo, lấp lánh vô số vì sao xa xôi, ánh sáng lạnh lẽo của chúng phản chiếu yếu ớt trên mặt sông Blackwater đang lặng lẽ trôi, như một dải lụa đen được khảm những viên kim cương vụn. Bên trong quán trọ Trăng Lưỡi Liềm, những ngọn đèn dầu đặt trên các bàn gỗ vẫn cố gắng hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt, lay lắt, tiếng cười nói oang oang của những kẻ say rượu vọng lên từ đại sảnh tầng dưới, một thứ âm thanh náo nhiệt tương phản hoàn toàn với sự tĩnh lặng và căng thẳng đang bao trùm căn phòng nhỏ trên tầng hai.
Nyxeria ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ nhỏ hẹp của căn phòng trọ, đôi mắt tím sâu thẳm của nàng nhìn xoáy vào màn đêm vô tận bên ngoài. Bóng tối đã nuốt chửng Stoney Sept, biến những mái nhà đá xám xịt thành những hình thù kỳ dị, chỉ còn sót lại vài ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ các quán trọ và lò rèn, như những con mắt đang dõi theo nàng từ trong bóng tối. Cơn gió đêm se lạnh, mang theo hơi ẩm đặc trưng của vùng Riverlands và mùi đất ẩm mục, lùa qua những khe hở trên khung cửa sổ gỗ ọp ẹp, làm lay động những tấm rèm vải thô ráp, tạo ra những tiếng xào xạc khe khẽ.
Bên dưới, trên những con phố lát đá gồ ghề, cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách chậm rãi và bình thường như nó vốn thế. Những kỵ sĩ mệt mỏi sau một ngày dài hành trình đi ngang qua, tiếng vó ngựa lộp cộp vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Những thương nhân vội vã dọn dẹp những sạp hàng bày biện sơ sài sau một ngày dài buôn bán ế ẩm, tiếng lộc cộc của những thùng gỗ và tiếng mặc cả nhỏ nhẹ vang lên rồi chìm vào bóng tối. Vài kẻ say rượu loạng choạng bước đi trên con đường đất, miệng lẩm bẩm những câu hát vô nghĩa, cố gắng tìm đường về nhà trong cơn chếnh choáng. Nhưng Nyxeria biết, ẩn sau vẻ bình yên giả tạo ấy là một cơn bão ngầm đang dần hình thành, sẵn sàng ập đến bất cứ lúc nào.
Ý nghĩ ấy cứ lởn vởn, ám ảnh trong tâm trí Nyxeria như một bóng ma. Nàng đã từng tưởng tượng đến viễn cảnh Aemond truy đuổi mình, vẽ ra trong đầu những hình ảnh mơ hồ về sự rượt đuổi kinh hoàng. Nhưng giờ đây, sau những gì nàng nghe được dưới đại sảnh, nó không còn là một suy đoán mơ hồ nữa—nó đã trở thành một hiện thực lạnh lẽo và đáng sợ. Hắn đang tìm nàng, với con rồng khổng lồ Vhagar sải cánh trên bầu trời đêm, và đôi mắt lạnh lẽo như thép tôi của hắn đang dõi theo mọi ngóc ngách của Westeros.
Ser Vaegor và Ser Arryk cuối cùng cũng đã quay lại sau khi họ bí mật rời quán trọ để ra ngoài dò la tin tức. Khuôn mặt cả hai đều lộ rõ vẻ lo lắng. Lady Myra, ngồi im lặng trên chiếc ghế đẩu gần bếp lò, đang cẩn thận buộc lại những sợi dây da quanh cổ tay, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống. Ánh mắt sắc bén của cô lấp lánh trong ánh lửa yếu ớt, như đôi mắt của loài diều hâu săn mồi trong đêm tối. Cô là người duy nhất trông vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh bề ngoài, nhưng Nyxeria, bằng một giác quan nhạy bén, có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang ẩn sâu dưới lớp vỏ bình thản đó, giống như một con thú hoang đang gầm gừ trong lồng ngực.
"Có vẻ như quân lính của phe Xanh đã bắt đầu di chuyển," Ser Vaegor lên tiếng đầu tiên, giọng ông trầm và nghiêm trọng hơn thường lệ. Ông cẩn thận trải một tấm bản đồ cũ kỹ lên mặt bàn gỗ sần sùi. "Họ chưa đến Stoney Sept, ít nhất là chưa thấy bóng dáng nào. Nhưng có tin đồn lan truyền khắp thị trấn rằng một nhóm binh lính lớn đã rời khỏi Harrenhal và đang tiến về phía nam với tốc độ nhanh chóng. Không rõ mục tiêu của họ có liên quan đến cuộc truy lùng chúng ta hay không, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm ở lại đây thêm nữa."
Ser Arryk gật đầu, cởi chiếc áo choàng da dày cộp vương đầy bụi đường và đặt thanh kiếm dài của mình xuống bàn, tiếng kim loại chạm vào gỗ vang lên một cách nặng nề trong sự im lặng của căn phòng. "Ngoài ra, ta còn nghe được một chuyện khá thú vị," hắn nói, đôi mắt xám tro nhìn thẳng vào Nyxeria, ánh lên một tia lo lắng. "Một nông dân trên đường đến chợ, đã nhìn thấy một con rồng khổng lồ bay ngang qua khu vực Trident vào đêm qua. Trời tối nên họ không chắc chắn đó có phải là Vhagar hay không, nhưng nếu đúng là hắn..."
Không ai cần phải nói tiếp. Cả bốn người đều hiểu rõ sự nguy hiểm tiềm ẩn trong lời nói bỏ lửng ấy. Nếu Aemond và con rồng của hắn đã đến gần Riverlands, thì thời gian của họ đã gần như cạn kiệt.
Nyxeria siết chặt mép chiếc áo choàng len quanh người, lòng nàng dâng lên một cơn lo lắng khó tả, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. Nàng không thể dừng lại ở đây lâu hơn dù chỉ một khắc. Họ cần phải rời khỏi Stoney Sept ngay trong đêm, trước khi thị trấn nhỏ bé này bị vây chặt bởi quân đội của phe Xanh và bóng đen của Vhagar phủ xuống đầu họ.
"Có hai con đường để chúng ta lựa chọn," Lady Myra thì thầm, ngón tay thon dài nhưng rắn chắc của cô lần theo những đường kẻ mờ nhạt trên tấm bản đồ. "Một là băng qua những đồng cỏ rộng lớn ở phía đông để đến Acorn Hall. Con đường này ngắn nhất và nhanh nhất, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng ta dễ bị phát hiện hơn trên địa hình bằng phẳng. Hai là men theo những cánh rừng rậm rạp ở phía nam rồi vòng lên phía bắc. Con đường này dài hơn và mất nhiều thời gian hơn, nhưng lại kín đáo và an toàn hơn nhiều."
"Chúng ta không có thời gian để đi đường vòng," Ser Arryk lắc đầu kiên quyết, ánh mắt hắn đầy vẻ lo lắng. "Ta đề nghị đi theo hướng Acorn Hall. Nếu có kẻ truy đuổi, chúng ta sẽ dễ dàng cắt đuôi chúng trong những cánh rừng rậm rạp gần đó. Thà đối mặt với nguy hiểm còn hơn là bị bao vây ở đây."
Nyxeria gật đầu, sự lo lắng và quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt của nàng. "Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ, trước khi quân lính của Hội Đồng Xanh kịp bao vây thị trấn này," nàng nói, giọng nàng kiên quyết và không còn chút do dự. "Đi về hướng Crossroads Inn."
Lady Myra gật đầu đồng ý, đôi mắt xanh lục của cô ánh lên vẻ sẵn sàng. Ser Vaegor và Ser Arryk cũng không phản đối, họ đều hiểu rằng đây có lẽ là lựa chọn duy nhất, dù mạo hiểm đến đâu.
Họ nhanh chóng rời khỏi căn phòng trọ, bước xuống cầu thang gỗ ọp ẹp một cách lặng lẽ, cố gắng không gây ra một tiếng động nào. Chủ quán trọ đã được Ser Vaegor trả một khoản tiền hậu hĩnh để giữ im lặng về sự có mặt của họ, nhưng không ai trong số họ dám lơ là cảnh giác. Khi họ thận trọng mở cánh cửa sau của quán trọ và bước ra ngoài, một làn gió lạnh buốt giá thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và hơi sương đêm, khiến Nyxeria rùng mình.
Những con ngựa khỏe mạnh đã được buộc sẵn trong chuồng ngựa nhỏ phía sau quán trọ, đang đứng im lặng chờ đợi họ. Đó là bốn con ngựa chiến dũng mãnh, được Ser Vaegor bí mật mua lại từ một thương nhân địa phương vào đêm qua—chân dài, lông bóng mượt và đôi mắt lanh lợi. Ser Vaegor nhanh chóng tháo dây cương, trao cho từng người. Nyxeria leo lên lưng con ngựa đực màu đen tuyền, cảm nhận được sự căng cứng và sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể con vật khi nó khẽ cựa mình dưới tay nàng.
"Chúng ta sẽ di chuyển trong im lặng tuyệt đối," Lady Myra dặn dò, giọng cô thì thầm nhưng đầy sự nghiêm nghị, đôi mắt xanh lục vẫn không rời khỏi con đường mòn tối tăm phía trước. "Không ai được phép rẽ ngang hay tách khỏi đoàn, trừ khi tình thế bắt buộc."
Nyxeria gật đầu, kéo chiếc mũ trùm đầu bằng len sẫm màu xuống thấp hơn, che đi gần hết khuôn mặt. Họ thúc nhẹ gót chân vào bụng ngựa, những con vật hiểu ý lập tức phi nước kiệu, rời khỏi chuồng ngựa tối tăm, rời khỏi quán trọ Trăng Lưỡi Liềm, rời khỏi Stoney Sept đang chìm trong giấc ngủ say, hòa mình vào màn đêm đen kịt. Phía sau họ, những ánh đèn vàng mờ nhạt của thị trấn dần biến mất, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm và sự tĩnh lặng đáng sợ của đêm khuya.
Bóng dáng bốn người và bốn con ngựa lướt nhanh như những bóng ma qua những cánh đồng trống trải, vượt qua những con đường đất gồ ghề và những bụi cây gai góc dẫn về phía Acorn Hall. Trên bầu trời cao vời vợi, vầng trăng lưỡi liềm mờ ảo chiếu những vệt sáng nhợt nhạt xuống mặt đất, và từ xa vọng lại một tiếng cú kêu cô độc, vang vọng trong đêm tĩnh mịch, như một lời cảnh báo u ám.
Hành trình trốn chạy lại tiếp tục, và với Nyxeria, đây chỉ mới là sự khởi đầu của một cuộc trốn chạy dài và đầy gian nan, một cuộc chạy trốn mà nàng không biết điểm dừng chân cuối cùng sẽ ở đâu.
________________________________________________________________________________________
Aemond đứng giữa đại sảnh đường vắng lặng của Red Keep, ánh sáng yếu ớt, chập chờn từ những ngọn đuốc gắn trên tường đá hắt lên tấm áo choàng đen dài quét đất của hắn, tạo thành những vệt bóng ma quái. Bàn tay hắn siết chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch quanh chuôi thanh Hắc Kiếm, ánh mắt đơn độc của hắn một lần nữa lướt qua những hàng ghế trống trải trong chính điện—nơi mà chỉ mới vài ngày trước còn rộn rã tiếng cười nói, những lời chúc tụng vang vọng, và rực rỡ ánh sáng của hàng trăm ngọn nến, hắt lên những tấm thảm thêu hình rồng uy nghi.
Hắn nhớ rất rõ cái ngày diễn ra lễ cưới của Aegon và Helaena, một ngày lẽ ra phải là biểu tượng cho sự củng cố quyền lực vững chắc của phe Xanh. Vua Viserys, dù thân thể đã suy yếu, vẫn cố gắng chống gậy đến ngai sắt, chứng kiến đứa con trai trưởng của mình chính thức kết hôn với em gái ruột. Tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp King's Landing, kéo theo hàng đoàn người dân tập trung tại Đại Thánh Đường Baelor, nơi buổi lễ trang trọng được cử hành. Aemond đã đứng ngay bên cạnh mẹ hắn, Hoàng hậu Alicent, với vẻ ngoài điềm tĩnh thường thấy, nhưng đôi mắt tím sắc bén của hắn không ngừng quan sát mọi cử động, mọi biểu hiện của những người xung quanh.
Mọi thứ dường như đều diễn ra suôn sẻ—hoặc ít nhất, đó là những gì hắn đã nghĩ vào thời điểm đó, khi mà sự kiện trọng đại này đã thu hút mọi sự chú ý của cả vương quốc.
Nyxeria đã ở đó, đứng ngay bên cạnh hắn, lặng lẽ quan sát buổi lễ với một vẻ bình tĩnh đến mức khó đoán. Aemond không thể nào quên được khoảnh khắc hắn khẽ quay đầu nhìn nàng—gương mặt Nyxeria khi ấy vẫn giữ nguyên nét trầm tư, nhưng có một điều gì đó khác lạ, một thoáng bất an hay xa lạ trong ánh mắt tím thẫm của nàng khiến hắn bận tâm. Một thoáng gì đó... như thể tâm hồn nàng không thực sự thuộc về nơi này, không thuộc về cái không khí hân hoan giả tạo này.
Lúc đó, hắn đã không để tâm nhiều. Hắn chỉ nghĩ rằng nàng đơn giản là không mấy hứng thú với hôn lễ chính trị này, cũng giống như chính hắn chẳng hề quan tâm đến việc Aegon bị trói buộc vào một cuộc hôn nhân vì quyền lực. Nhưng rồi, khi buổi lễ bước vào những nghi thức cuối cùng, khi Aegon nâng ly rượu vàng óng lên để đánh dấu sự kiện trọng đại, Aemond cảm thấy Nyxeria khẽ lảo đảo bên cạnh mình, như một cánh hoa tàn úa.
Theo phản xạ, hắn đã đưa tay ra, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng để đỡ. Nhiệt độ nóng rực bất thường từ làn da nàng truyền qua lớp gấm khiến hắn cau mày nghi hoặc.
"Em đang sốt?"
Nàng không trả lời ngay lập tức. Trong một khoảnh khắc, Nyxeria dường như đang đấu tranh giữa việc thú nhận hay che giấu. Nhưng rồi, nàng chỉ lắc đầu yếu ớt.
Aemond đã không hoàn toàn tin tưởng câu trả lời đó. Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dò xét, nhưng trước khi hắn có thể hỏi thêm, Alicent đã bước đến, lo lắng chạm vào vai hắn.
"Nyxeria không khỏe," Aemond nói nhanh, rồi ra lệnh cho những nữ hầu đưa nàng về phòng.
Và rồi, nàng biến mất.
Khi tin tức lan ra rằng Nyxeria không có trong phòng của mình, Aemond đã cảm thấy một cơn giận dữ trào dâng. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm, hắn cảm thấy mình đã bị xem nhẹ.
Nàng đã rời đi ngay trước mắt hắn.
Sự biến mất của nàng không chỉ đơn thuần là một vụ trốn chạy—nó là một sự thách thức. Một cú đánh vào niềm kiêu hãnh của hắn.
Bàn tay Aemond siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Hắn đã lùng sục cả Red Keep, ra lệnh đóng cổng thành ngay trong đêm khi phát hiện Nyxeria không còn trong phòng. Nhưng nàng đã đi trước một bước. Hắn biết chắc chắn nàng không thể tự mình làm điều đó.
Aemond đứng trước bàn lớn trong thư phòng của Hoàng hậu Alicent, những ngọn nến cháy leo lét trên giá nến bạc, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn. Không khí trong phòng trĩu nặng bởi sự im lặng và những toan tính chính trị.
"Mọi cổng thành đã được kiểm tra, các trạm canh trên Goldroad và Roseroad cũng được lệnh giám sát chặt chẽ, nhưng vẫn không có dấu vết gì." Otto Hightower trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén hướng về đứa cháu ngoại đang trầm mặc trước mặt. "Nyxeria đã biến mất khỏi tầm mắt chúng ta, Aemond. Và ta không tin nó làm điều đó một mình."
Alicent lặng lẽ nhấp một ngụm trà thảo mộc, rồi chậm rãi đặt chén xuống. "Có tin đồn rằng người của Rhaenyra đã giúp con bé trốn đi. Nếu đúng vậy, đây có thể là một kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước." Bà ngừng lại, ánh mắt dò xét nhìn Aemond. "Con không nói gì từ nãy đến giờ. Có phải con biết con bé đã đi đâu?"
Aemond khẽ nghiêng đầu, tay đan hờ phía sau lưng. Hắn không định tiết lộ tất cả mọi thứ. Việc Nyxeria đang tìm kiếm một con rồng là điều mà hắn biết, nhưng không phải là điều mà hắn muốn phe Xanh biết.
"Cô ấy không chạy về Dragonstone." Hắn nói, giọng trầm thấp nhưng đầy chắc chắn. "Nếu có sự giúp đỡ của Rhaenyra, cô ta đã không cần phải chạy trốn theo cách này. Điều đó có nghĩa là cô ta có mục đích riêng."
Otto gõ nhẹ ngón tay lên bàn gỗ, ánh mắt đầy tính toán. "Nếu đúng như vậy, thì đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta."
Alicent khẽ nhíu mày. "Ý cha là gì?"
Otto dựa người vào lưng ghế, đôi mắt già dặn ánh lên vẻ thâm sâu. "Trước đây, Rhaenyra đã tuyên bố sẽ gả Nyxeria cho Aemond nếu thằng bé có thể bảo vệ con bé khỏi mọi nguy hiểm. Nếu con bé bị bắt cóc thật sự, thì đây chẳng phải là dịp hoàn hảo để Aemond chứng minh điều đó hay sao?"
Alicent hiểu ngay lập tức. Một nụ cười mờ nhạt thoáng hiện trên môi bà.
"Chúng ta sẽ tuyên bố rằng Nyxeria đã bị những kẻ trung thành với Rhaenyra hoặc những kẻ phản loạn bắt cóc." Otto tiếp tục, giọng ông trầm ổn và chắc chắn.
Alicent bước đến, đặt tay lên cánh tay con trai, giọng bà dịu lại nhưng vẫn mang theo sự cương quyết. "Con có hiểu điều này có ý nghĩa gì không, Aemond? Đây không chỉ là một cuộc săn đuổi. Đây là cách để củng cố vị thế của chúng ta. Nếu Nyxeria quay về dưới sự 'bảo vệ' của con, thì con sẽ không chỉ là một hoàng tử—mà là một người chiến thắng."
Aemond đứng yên một lúc, như thể đang cân nhắc mọi khía cạnh của vấn đề.
Hắn không cần ai phải nhắc nhở về những lợi ích chính trị rõ ràng của kế hoạch này. Nhưng sâu thẳm trong trái tim hắn, hắn biết rằng lý do thực sự khiến hắn muốn tìm lại Nyxeria không đơn giản chỉ là một nước cờ chiến thuật của phe Xanh.
Nàng đã dám trốn thoát khỏi hắn. Dám thách thức hắn ngay trong ngày cưới của anh trai hắn, một sự kiện trọng đại của cả vương quốc.
Nàng nghĩ rằng có thể dễ dàng chạy thoát khỏi bàn tay của hắn sao?
Cơn giận dữ âm ỉ trong lòng hắn bắt đầu nguội dần, nhường chỗ cho một quyết tâm lạnh lẽo và sắt đá. Nếu nàng nghĩ rằng có thể rời bỏ hắn một cách dễ dàng như vậy, thì nàng đã quá ngây thơ và đánh giá thấp hắn.
...
Bên ngoài, bầu trời xám xịt, những đám mây đen dày đặc cuộn tròn trên đỉnh Red Keep như báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến.
Hắn bước xuống những bậc thang đá dẫn ra sân ngoài, đôi ủng da thuộc nện xuống nền đá một cách dứt khoát, thể hiện sự kiên quyết trong lòng hắn. Khi hắn ngước nhìn lên, Vhagar đang nằm cuộn mình trên bãi đáp rồng, thân hình đồ sộ của nó chiếm gần hết không gian. Đôi mắt vàng óng, già nua nhưng vẫn đầy uy quyền của con rồng khẽ hé mở, dường như cũng cảm nhận được sự quyết liệt và cơn thịnh nộ đang sôi sục trong tâm trí chủ nhân mình.
Dù nàng có đi đến đâu, dù nàng có cố gắng trốn tránh hắn ra sao...
Hắn sẽ tìm thấy nàng.
Và lần này, sẽ không có cơ hội nào cho nàng trốn thoát nữa. Hắn sẽ đảm bảo điều đó.
Kết thúc Chương 25.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro