Chương 30 - Green Fork

Ánh mắt không ai rời khỏi dòng sông, mặt nước Green Fork vẫn lững lờ trôi, nhưng sự tĩnh lặng ban nãy đã nhường chỗ cho một thứ căng thẳng hữu hình, như sợi dây đàn bị kéo căng chờ ngày đứt. Mỗi khúc quanh, mỗi bóng cây đổ xuống mặt nước đều bị họ dõi theo, như thể sợ hãi điều gì đó bất ngờ hiện ra.

Cuối cùng, khi bóng dáng mờ ảo của Hai Thành vẫn còn khuất sau đường chân trời, Gyles bắt đầu giảm nhịp chèo. Chiếc thuyền "Chim Ưng" lướt chậm dần, rồi ông chỉ tay về phía trước, giọng khàn khàn: "Kia rồi, nhánh sông nhỏ. Ngôi làng nằm khuất sau đám cây đó."

Một dòng nước nhỏ hơn, sẫm màu hơn, tách ra từ dòng Green Fork rộng lớn, len lỏi giữa những hàng cây thưa thớt, cành lá rủ xuống mặt nước như những ngón tay gầy guộc. Chiếc "Chim Ưng" nghiêng mình một chút rồi khéo léo rẽ vào, tiến sâu hơn vào vùng đất có vẻ hoang vắng. Sau những tán cây bạch dương cao vút, một khoảng đất trống hiện ra, lác đác vài túp lều tranh đơn sơ với mái rơm đã ngả màu, khói bếp màu xám nhạt lững lờ bay lên, mang theo mùi khói bếp lẫn với hương thơm dìu dịu của thức ăn đồng quê.

Chiếc thuyền khẽ khàng chạm vào bờ đất thoai thoải, nơi những đám cỏ dại mọc um tùm. Gyles nhanh chóng nhảy lên bờ, thoăn thoắt buộc dây neo vào một gốc cây cổ thụ. "Đây là nơi an toàn nhất mà tôi có thể đưa các vị đến," giọng ông có chút vội vã. "Ngôi làng này hẻo lánh lắm, ít người lạ đặt chân tới đây."

Ser Vaegor cẩn thận đếm những đồng bạc cuối cùng, đặt vào tay Gyles, rồi khẽ vỗ vai ông. "Cảm ơn ông, Gyles. Đây là phần còn lại, và chút này là vì sự giúp đỡ và kín đáo của ông." Ông lão lái thuyền gật đầu, ánh mắt có vẻ nhẹ nhõm. "Chúc các vị thượng lộ bình an." Rồi ông nhanh chóng đẩy chiếc thuyền rời khỏi bờ, mái chèo khua nhẹ mặt nước, xuôi dòng Green Fork về phía hạ lưu, bóng dáng nhỏ bé dần tan vào màn sương mỏng còn sót lại.

Nyxeria gật đầu cảm ơn Gyles, nhưng khi dõi theo bóng dáng chiếc thuyền khuất dần sau những hàng cây, một cảm giác bất an nhè nhẹ len lỏi vào lòng nàng. Ánh mắt vội vã và có phần né tránh của ông khi rời đi vẫn còn vương vấn trong tâm trí nàng.

Họ nhanh chóng thu dọn hành lý, những chiếc bao tải và túi da nặng trĩu trên vai. Con đường mòn dẫn vào làng nhỏ hẹp và gồ ghề, đá cuội lạo xạo dưới chân họ. Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất. Sau một quãng đi bộ không dài, con đường mòn mở rộng ra một khoảng đất trống, nơi những túp lều tranh đơn sơ hiện ra rõ ràng hơn. Mùi khói bếp nồng hơn, hòa lẫn với mùi đất ẩm và hương thơm của những loài hoa dại ven đường.

Ngôi làng hiện ra yên bình dưới ánh mặt trời dịu nhẹ của buổi sáng. Những người dân làng, phần lớn là những người nông dân nghèo khó với khuôn mặt rám nắng và đôi bàn tay chai sạn, tỏ ra ngạc nhiên khi thấy những người lạ mặt xuất hiện. Họ dừng lại công việc đang làm, từ việc sửa chữa lưới cá đến chăm sóc đàn gà, tò mò nhìn Nyxeria và những người đồng hành. Vài đứa trẻ với đôi chân trần lấm lem bùn đất rụt rè nấp sau váy mẹ, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn họ.

Khi họ bước vào trung tâm ngôi làng, nơi có một giếng nước chung và một khoảng sân nhỏ, Ser Vaegor, với nụ cười hiền hậu trên khuôn mặt, cất tiếng chào hỏi bằng giọng nói ấm áp: "Xin chào mọi người. Chúng tôi chỉ là những lữ khách đang trên đường đi và muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi và có thể mua một vài con ngựa để tiếp tục hành trình."

Một người đàn ông lớn tuổi, với khuôn mặt gầy gò khắc khổ, những nếp nhăn hằn sâu quanh đôi mắt hiền từ, bước ra từ một trong những túp lều gần đó. Ông chống một cây gậy gỗ đã cũ, chậm rãi tiến đến. "Chào mừng các vị đến với làng của chúng tôi. Ta là Bran, trưởng làng nơi đây. Các vị đến từ đâu và có việc gì cần?"

Lady Myra lên tiếng, giọng cô dịu dàng như tiếng suối chảy: "Chúng tôi đến từ phương nam xa xôi và đang trên đường đi về phương bắc. Chúng tôi rất cần mua một vài con ngựa khỏe mạnh để tiếp tục cuộc hành trình dài."

Trưởng làng Bran thở dài, một nỗi buồn man mác thoáng qua đôi mắt ông. "Ngựa tốt ở đây hiếm lắm, thưa quý khách. Hầu hết đều là ngựa già yếu hoặc ngựa kéo xe thôi. Cuộc sống ở đây khó khăn, chúng tôi không có nhiều của cải." Ông nhìn Nyxeria với ánh mắt ái ngại, dường như nhận ra sự mệt mỏi và gian nan trên khuôn mặt nàng. "Hành trình của các vị có vẻ không dễ dàng."

"Chúng tôi hiểu," Nyxeria đáp, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Nếu không có ngựa tốt, chúng tôi có thể mua một cỗ xe ngựa được không? Nó sẽ giúp chúng tôi di chuyển nhanh hơn trên những đoạn đường dài."

Bran suy nghĩ một lúc, vuốt nhẹ bộ râu bạc phơ. "Được thôi. Chúng tôi có một cỗ xe cũ ở cuối làng, đã lâu không dùng đến. Nếu các vị muốn, tôi sẽ gọi người đưa nó ra." Ông dẫn họ đi qua những túp lều đơn sơ, đến một khoảng sân nhỏ hơn, nơi một cỗ xe ngựa cũ kỹ nằm im lìm dưới bóng cây đa cổ thụ. Bánh xe có vẻ hơi mòn và phủ một lớp bụi dày, nhưng thùng xe bằng gỗ vẫn còn khá chắc chắn.

Trong khi Ser Vaegor và Ser Arryk cẩn thận kiểm tra cỗ xe, xem xét độ bền của bánh xe và khung gỗ, đồng thời thương lượng giá cả với trưởng làng Bran, Nyxeria và Lady Myra ghé vào một quán rượu nhỏ nằm ở gần đó, chỉ là một túp lều lớn hơn một chút với tấm biển gỗ khắc hình một vại bia đã phai màu. Bên trong quán, ánh sáng lờ mờ hắt ra từ vài ngọn nến và bếp lò đang cháy liu riu. Vài người đàn ông dân làng đang ngồi quanh những chiếc bàn gỗ thô sơ, uống rượu táo và trò chuyện rôm rả. Họ cố gắng lắng nghe những câu chuyện của người dân địa phương, hy vọng có thể thu thập được thông tin hữu ích về tình hình trong vùng.

Một người đàn ông say khướt, mặt đỏ gay, đang lớn tiếng kể lể về việc một đội quân đã được điều động đến đóng tại Hai Thành trong vài ngày gần đây.Hắn ta nói, giọng lè nhè, tay vung vẩy chiếc cốc gỗ. "Chẳng biết có chuyện gì sắp xảy ra nữa. Có khi lại có chiến tranh!"

Những người khác trong quán có vẻ lo lắng trước tin tức này, nhưng không ai biết rõ mục đích của việc triển khai quân đội này là gì. Không có ai nhắc đến tên Aemond Targaryen, nhưng sự hiện diện của một lực lượng như vậy ở một vị trí chiến lược như Hai Thành cũng đủ khiến Nyxeria cảm thấy một sự bất an lạnh lẽo lan tỏa trong lòng.

Sau khi mua được cỗ xe ngựa và hai con ngựa già nhưng vẫn còn đủ sức kéo xe, cùng với hai con ngựa có vẻ khỏe mạnh hơn một chút mà Ser Vaegor và Ser Arryk đã chọn được, họ nhanh chóng chất hành lý lên xe. Mặc dù không phải là phương tiện di chuyển lý tưởng và có thể dễ bị phát hiện hơn so với việc đi bộ đường rừng, nhưng nó vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải tự mình mang vác mọi thứ. Họ trả tiền cho trưởng làng Bran và những người dân đã giúp đỡ họ, rồi vẫy tay chào tạm biệt ngôi làng nhỏ bé, nơi họ đã tìm được một chốn nghỉ chân tạm thời.

Khi cỗ xe ngựa bắt đầu lăn bánh chậm rãi trên con đường mòn dẫn ra khỏi làng, Nyxeria quay đầu nhìn về phía bắc. Bóng dáng của Hai Thành vẫn còn khuất sau những ngọn đồi, nhưng nàng cảm thấy như một bóng đen vẫn đang lơ lửng trên đầu họ.

Sau khi rời khỏi ngôi làng nhỏ, cỗ xe ngựa lăn bánh trên con đường đất gập ghềnh. Trời đã ngả về chiều, ánh mặt trời nhạt dần, nhuộm bầu trời thành những sắc đỏ cam rực rỡ. Không khí bắt đầu se lạnh khi họ đi xa hơn về phía bắc, băng qua những cánh đồng rộng lớn trải dài vô tận.

Nyxeria và Lady Myra ngồi trong thùng xe, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên tấm vải bọc quanh hành lý của mình. Nàng cảm thấy có gì đó không đúng—một cảm giác bất an len lỏi trong lòng, như thể có đôi mắt nào đó đang dõi theo họ.

Ser Vaegor cầm cương, mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước. Ser Arryk thì cưỡi con ngựa còn lại, giữ vị trí phía sau để đảm bảo không ai theo dõi.

Họ đang đi được một khoảng thì bầu trời phương bắc vốn trong xanh bỗng nhiên sầm lại. Những đám mây đen kịt từ đâu kéo đến, che khuất ánh mặt trời, nhuộm cả không gian thành một màu xám ảm đạm. Một cơn gió mạnh nổi lên, thổi tung những chiếc lá khô trên đường mòn, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo. Rồi, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, lộp bộp trên những tán cây, như những ngón tay gõ nhịp vội vã.

Chỉ trong khoảnh khắc, cơn mưa trút xuống như thác đổ. Những hạt mưa lớn và nặng hạt quất mạnh vào mặt đất, tạo thành một màn nước trắng xóa. Con đường mòn nhanh chóng biến thành một dòng suối nhỏ, bùn đất bắn tung tóe lên khắp cỗ xe và quần áo của họ. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái che của cỗ xe, hòa lẫn với tiếng vó ngựa lội bì bõm trong vũng nước, tạo thành một bản nhạc hỗn loạn của thiên nhiên.

Chỉ trong khoảnh khắc, cơn mưa trút xuống như thác đổ. Những hạt mưa lớn và nặng hạt quất mạnh vào mái che của cỗ xe, tạo thành một màn nước trắng xóa bao phủ xung quanh. Con đường đất nhanh chóng biến thành một dòng suối nhỏ, bùn đất bắn tung tóe lên những tấm ván gỗ ọp ẹp của thùng xe. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái che, hòa lẫn với tiếng vó ngựa lội bì bõm trong vũng nước, tạo thành một bản nhạc hỗn loạn của thiên nhiên.

Nyxeria co rúm người lại bên trong thùng xe, kéo cao chiếc mũ trùm đầu để cố gắng che chắn khuôn mặt khỏi những giọt nước mưa tạt qua khe hở giữa các tấm ván. Làn nước lạnh lẽo vẫn tìm cách thấm qua lớp áo choàng, khiến nàng rùng mình. Lady Myra ngồi đối diện nàng, cũng cảm thấy ớn lạnh dù đã kéo cao cổ áo choàng. Nước mưa rỉ rả qua những chỗ hở trên mái che, tạo thành những vũng nhỏ trên sàn xe.

Ser Vaegor nghiêng người về phía sau, giọng ông át cả tiếng mưa rơi. "Chúng ta cần tìm chỗ trú ẩn! Cơn mưa này có vẻ không ngớt nhanh đâu. Đi tiếp trong thời tiết này sẽ chỉ khiến ngựa kiệt sức và chúng ta cũng sẽ bị ướt sũng."

Ser Arryk, đang cưỡi ngựa phía sau, đồng tình, vừa cố gắng giữ cho con ngựa không bị giật mình bởi tiếng sấm rền vang vọng từ xa. "Tôi thấy có vẻ có một lùm cây lớn ở phía trước, bên tay trái con đường. Có lẽ chúng ta có thể tạm dừng ở đó."

Tầm nhìn từ bên trong cỗ xe giảm đi đáng kể trong màn mưa xối xả. Thế giới bên ngoài trở nên nhòe nhoẹt và mờ ảo. Cỗ xe ngựa lắc lư dữ dội trên những vũng nước ngày càng sâu, khiến cả Nyxeria và Lady Myra phải bám chặt vào thành xe.

Nyxeria cảm thấy sự bất an trong lòng càng tăng thêm. Cơn mưa lớn có thể che giấu họ, nhưng nó cũng khiến họ dễ dàng bị lạc hoặc rơi vào những cái bẫy không ngờ. Cảm giác có ai đó đang theo dõi vẫn còn đó, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trong không gian mờ ảo do mưa tạo ra.

"Hãy dừng lại ở lùm cây đó," Lady Myra nói, giọng cô kiên quyết. "Chúng ta không thể tiếp tục đi trong tình trạng này. Ít nhất chúng ta cũng cần một chút thời gian để nghỉ ngơi và che chắn khỏi mưa."

Ser Vaegor gật đầu, ông kéo cương ngựa, ra hiệu cho Ser Arryk cùng dừng lại. Cỗ xe ngựa từ từ khựng lại giữa con đường lầy lội, tiếng mưa rơi vẫn không ngừng trút xuống, tạo thành một bức màn nước dày đặc xung quanh họ.
Kết thúc chương 30

P/S: Sắp rồi sắp rồiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro