Chương 33 KHO BÁU TRONG HANG

Từ đáy cái hố nhỏ ẩm ướt, Nyxeria nhìn chằm chằm vào khoảng tối sâu hun hút phía trước. Miệng hang nhỏ bé ẩn sau những rễ cây ngoằn ngoèo, gần như hòa lẫn vào vách đá. Một nỗi sợ hãi nguyên thủy trào dâng trong lòng nàng, nhưng cùng lúc đó, một sự thôi thúc mạnh mẽ, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ lại thôi thúc nàng tiến về phía trước. Đây là nơi đó, nàng nghĩ, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cái hang trong giấc mơ. Aevarys. Có lẽ, đây là nơi duy nhất nàng có thể trốn thoát khỏi Aemond và cuộc truy lùng tàn nhẫn của hắn.

Với một tiếng thở dài đầy đau đớn, Nyxeria chống tay vào vách đá lạnh lẽo, cố gắng nhấc mình lên. Cơn đau buốt từ mắt cá chân trái như một lưỡi dao xoáy vào xương, khiến nàng không kiềm được tiếng rên rỉ. Vết thương ở bắp chân cũng nhói lên, rát bỏng mỗi khi nàng cử động. Nhưng nỗi sợ bị bắt giữ lớn hơn cả cơn đau. Trên đầu nàng, nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và tiếng gọi nhau vọng lại từ khu rừng, dấu hiệu cho thấy cuộc tìm kiếm của Aemond đang ngày càng lan rộng, siết chặt vòng vây quanh nàng.

Khẽ khàng, Nyxeria tập tễnh tiến về phía miệng hang. Cửa hang hẹp đến nỗi nàng phải nghiêng người và khom lưng mới có thể lọt qua, cảm giác như đang lách mình vào bụng một con quái vật đá. Không khí bên trong lạnh lẽo và ẩm ướt, mang theo mùi đất nồng và một mùi hương lạ lùng, thoang thoảng như hương thảo mộc khô, gợi nhớ đến những ký ức mơ hồ về những giấc mơ kỳ lạ. Bóng tối dày đặc bao trùm lấy nàng ngay khi nàng bước chân vào bên trong, nuốt chửng mọi ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, khiến nàng cảm thấy như vừa bước vào một thế giới khác.

Nyxeria dựa lưng vào vách đá lạnh lẽo, lắng nghe. Bên ngoài, tiếng bước chân và tiếng gọi nhau vẫn tiếp tục, đôi khi vọng lại rất gần, khiến tim nàng thót lại, đập loạn xạ như một con chim bị nhốt trong lồng. Nàng biết rằng Aemond sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Hắn sẽ lùng sục khu rừng này cho đến khi tìm thấy nàng, và nàng không thể để điều đó xảy ra.

Nhưng sâu bên trong cái hang tối tăm này, Nyxeria cảm thấy một sự thay đổi kỳ lạ. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, bủa vây lấy nàng như một bóng ma, nhưng nó đã pha lẫn với một cảm giác kỳ lạ, một sự an toàn mơ hồ, như thể hang động này đang ôm ấp, che chở nàng. Bóng tối bao bọc nàng như một tấm chăn dày, che giấu nàng khỏi ánh mắt sắc bén của kẻ thù. Và trong sự tĩnh lặng sâu thẳm của hang động, nàng bắt đầu cảm nhận được một sự hiện diện khác, một nguồn năng lượng cổ xưa và mạnh mẽ đang ẩn chứa đâu đó trong bóng tối, một cảm giác vừa đáng sợ vừa thôi thúc. Có lẽ, nàng nghĩ, một tia hy vọng le lói trong lòng, giấc mơ của nàng không hề lừa dối. Có lẽ, Aevarys đang ở đây.

Nyxeria tập tễnh men theo vách hang lạnh lẽo, từng bước đi đều khiến mắt cá chân nàng đau nhức nhối. Bóng tối dày đặc bao trùm, nhưng nàng vẫn cố gắng cảm nhận con đường bằng tay, lần mò theo những gờ đá nhô ra, những chỗ lồi lõm thô ráp dưới đầu ngón tay. Hang động dường như kéo dài vô tận, không gian yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe rõ tiếng thở dốc của chính mình, từng hơi thở nặng nhọc vang vọng trong bóng tối.

Đi được một lúc, khi nỗi tuyệt vọng bắt đầu len lỏi vào tâm trí, nàng chợt nhận thấy phía trước có một ánh sáng le lói. Nó không phải là ánh sáng mặt trời, mà là một thứ ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp, phát ra từ một khe hở khác trên vách hang, một lối đi nhỏ hơn có vẻ dẫn xuống sâu hơn. Một tia hy vọng mãnh liệt lóe lên trong lòng Nyxeria, xua tan đi phần nào bóng tối và nỗi sợ hãi. Nàng hướng về phía ánh sáng, bước chân trở nên vội vã hơn dù cơn đau vẫn hành hạ, nàng muốn đến đó, đến nơi có ánh sáng, đến nơi có thể có câu trả lời.

Nhưng khi đến gần miệng hang thứ hai, trong sự vội vã và lo lắng, nàng không để ý đến độ dốc thoai thoải của lối đi. Bất ngờ, chân nàng trượt trên một lớp đá trơn, phủ đầy rêu ẩm ướt, và nàng mất thăng bằng, ngã xuống. Nàng cố gắng bám víu vào vách đá lạnh lẽo, những ngón tay cào cấu vào lớp đá thô ráp nhưng vô ích, nàng trượt dài xuống dốc, cơ thể va chạm nhẹ vào những gờ đá nhỏ, mỗi cú va chạm lại khiến vết thương ở chân nàng nhói lên. Nyx vội nhắm tịt cả mắt, siết chặt tay chờ đợi một cú va chạm mạnh nữa.

Nhưng không có tiếng đá cứng ngắc va vào người, thay vào đó nàng cảm thấy mình rơi xuống một bề mặt mềm mại và mát lạnh. Nyx từ từ mở mắt ra, đôi mắt nàng chớp chớp để làm quen với ánh sáng. Thứ Nyx đang nằm lên khiến nàng choáng ngợp, một tiếng "ồ" kinh ngạc bật ra khỏi môi nàng. Vàng, từng đồng vàng một. Chúng mềm mại như một tấm nệm dưới lưng nàng. Nyxeria từ từ ngồi dậy, chống tay xuống nền vàng, những đồng tiền vàng bên dưới tay nàng khẽ trượt và dịch chuyển, tạo ra một âm thanh xào xạc nhẹ nhàng, như tiếng sóng vỗ bờ cát. Nyx rời mắt ngước nhìn xung quanh.

Khung cảnh trước mắt khiến nàng kinh ngạc đến nghẹt thở, trái tim nàng như ngừng đập. Nàng đang ở trong một hang động rộng lớn, một không gian bao la dường như không có điểm dừng, một đại sảnh nguy nga được xây dựng từ vàng. Ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ khắp mọi nơi, không phải ánh sáng chói lóa mà là một thứ ánh sáng dịu dàng, ấm áp, hắt lên những bức tường đá lấp lánh, biến cả hang động thành một cung điện bằng vàng.

Những đồng tiền vàng chất thành những ngọn núi lấp lánh, cao ngất như những đụn cát sa mạc dưới ánh mặt trời, nhưng mềm mại và uyển chuyển hơn nhiều. Chúng đổ tràn ra từ những hốc đá, chảy tràn trên sàn hang như những dòng sông ánh kim bất tận, lấp lánh dưới ánh sáng tự thân của chúng. Những thỏi vàng nguyên khối sáng bóng xếp lớp, chồng chất lên nhau, tạo thành những bức tường vàng óng ánh, phản chiếu ánh sáng rực rỡ khắp hang động, khiến không gian dường như rung động trong sắc vàng.

Giữa biển vàng mênh mông ấy, những viên đá quý đủ mọi kích cỡ và màu sắc lấp lánh như hàng ngàn vì sao sa xuống mặt đất. Hồng ngọc đỏ rực như than lửa đang cháy, sapphire xanh thẳm như đại dương sâu thẳm dưới bầu trời đêm, emerald xanh lục bảo tươi mát như những khu rừng mùa xuân sau cơn mưa, và kim cương trong suốt lấp lánh như những giọt sương mai đọng trên cánh hoa. Chúng được ném rải rác khắp nơi, lẫn trong những đống vàng, hoặc được khảm nạm tinh xảo trên những chiếc vương miện cổ xưa, những chiếc vòng cổ lộng lẫy, và những chiếc chén vàng chạm trổ cầu kỳ, mỗi món đồ đều tỏa ra một thứ ánh sáng riêng, góp phần tạo nên bản giao hưởng ánh sáng kỳ diệu trong hang động.

Nyxeria ngồi đó, trái tim nàng đập loạn xạ, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi.

Nyxeria chậm rãi đứng dậy giữa biển vàng, đôi mắt tím thẫm của nàng không ngừng quét qua khung cảnh trước mặt. Một phần trong nàng muốn tin rằng đây chỉ là một giấc mơ—một ảo ảnh được tạo ra bởi trí óc mệt mỏi và cơn đau hành hạ. Nhưng hơi lạnh của kim loại, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên từng thỏi vàng, và tiếng vang nhẹ khi nàng bước đi trên những đồng tiền khiến nàng hiểu rằng tất cả đều là thật.

Nàng bước đi như thể đang đặt chân lên một bãi biển ánh kim, nhưng thay vì cát ấm, từng đồng vàng trượt xuống theo mỗi bước chân nàng. Những đồng tiền tròn trĩnh lăn xuống, tạo thành những dòng chảy nhỏ, lan ra như những con sóng cuộn nhẹ. Âm thanh của chúng vang vọng khắp không gian rộng lớn, một bản hòa tấu kim loại du dương, vừa huyền bí vừa xa lạ.

Nyxeria cố giữ thăng bằng, nhưng nền đất mới này không giống bất cứ thứ gì nàng từng trải qua. Chân nàng như trượt trên một lớp vàng lỏng, những đồng tiền dưới chân nàng liên tục xê dịch, khiến nàng loạng choạng như một đứa trẻ tập đi. Một khoảnh khắc sau, nàng mất thăng bằng hoàn toàn—

Bịch!

Nàng ngã xuống, thân thể vùi sâu trong đống vàng lấp lánh. Những đồng tiền mát lạnh bao phủ lấy nàng, những viên đá quý rơi lả tả xung quanh, vương vãi trên tóc và áo choàng nàng. Một viên ruby đỏ rực rơi ngay bên cạnh mặt nàng, phản chiếu đôi mắt tím của nàng như hai viên ngọc sáng lấp lánh.

Nyxeria thở dốc, chống tay ngồi dậy, nàng ngước mắt lên. Đống vàng chảy xuống sau cú ngã của nàng đã làm lộ ra một phần cơ thể đồ sộ của sinh vật đang nằm bên dưới. Và rồi, giữa lớp vàng óng ánh, một khe hở hẹp xuất hiện, để lộ ra một con mắt khép hờ. Nó to lớn đến mức khó tin, màu vàng kim rực rỡ, với con ngươi dọc đen láy như một khe nứt trong bóng tối - mắt của một con rồng và nó đang ngủ say. Ngay cả một phần nhỏ bé lộ ra cũng đủ khiến Nyxeria cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng.

Sợ hãi, Nyxeria nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, cố gắng không gây ra tiếng động. Nhưng chỉ một cử động nhỏ cũng khiến những đồng vàng xung quanh nàng tiếp tục chảy xuống, tạo ra một âm thanh xào xạc lan rộng khắp hang động, như tiếng mưa rơi trên mái nhà. Âm thanh nhỏ bé này trong sự tĩnh lặng bao trùm trở nên vô cùng lớn, khiến Nyxeria lo sợ rằng nó sẽ đánh thức con quái vật đang ngủ say.

Bất ngờ, một luồng hơi ấm phả ra, mang theo mùi bụi cổ xưa và kim loại, cùng với một mùi hương nồng nàn, hơi khét, như lưu huỳnh. Luồng hơi này lùa qua lớp vàng, khiến những đồng tiền ở khu vực đó chảy xuống nhanh hơn, để lộ ra phần mõm của con rồng. Nó dài và nhọn, với những chiếc răng cưa sắc nhọn nhô ra dưới lớp vàng bám đầy, một vài chiếc răng còn dính những mảnh đá quý lấp lánh.

Nyxeria chưa bao giờ ở gần một con rồng hoang như thế này, hơi thở của nó thôi cũng đã mang đến một cảm giác uy nghiêm và đáng sợ. Nàng vội vã đổi hướng, nhẹ nhàng lùi lại, cố gắng tìm một nơi ẩn náu sau một cột đá lớn mà nàng vừa nhìn thấy.

Thế rồi, một chuyển động bất ngờ từ hướng ngược lại với nơi phần mõm vừa lộ ra khiến Nyxeria khựng lại. Một cái đuôi khổng lồ, những chiếc vảy đỏ sẫm phản chiếu ánh vàng rực rỡ của kho báu, bất ngờ trồi lên từ đống vàng. Nó to và dài đến mức Nyxeria không thể nhìn thấy điểm cuối của nó. Kích thước của nó thật kinh khủng, vươn cao như một ngọn tháp, và khi nó quật nhẹ, những đồng vàng xung quanh bắn tung tóe như mưa, va vào những tảng đá và rơi xuống với những tiếng leng keng nhỏ.

Nyxeria ngồi như chết lặng, hoàn toàn hoảng hốt. Kích thước của con rồng này thật choáng ngợp, to lớn đến mức gần bằng con Vhagar mà Aemond cưỡi. Nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực trước sự vĩ đại này, như một con kiến nhỏ bé lạc vào lãnh địa của một vị thần.

Một nỗi kinh ngạc và sợ hãi tột độ bao trùm lấy nàng, khiến nàng không thể thốt nên lời, chỉ có thể trân trân nhìn vào cái đuôi khổng lồ đang nằm im lìm, ý thức được sự nguy hiểm khủng khiếp mà nàng đang đối mặt.

Kết thúc chương 33

P/S: Anh rồng này giàu.....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro