Chương 34 - AEVARYS

Trong cơn hoảng loạn, Nyxeria vội vã tìm kiếm một nơi ẩn náu. Nàng nhớ đến một cột đá lớn, sẫm màu như bóng đêm, mà nàng đã thoáng thấy giữa biển vàng chói lọi. Với những bước chân loạng choạng và đau đớn, mắt cá chân trái như bị hàng ngàn mũi kim đâm, nàng cố gắng di chuyển về phía đó. Những đồng vàng trơn tuột, lấp lánh dưới chân nàng như một dòng chảy bất ổn, khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn, nàng suýt nữa lại ngã nhào. Cuối cùng, nàng cũng đến được cột đá, vội vã nép mình sau nó, tấm lưng áp sát vào bề mặt lạnh lẽo và thô ráp, cảm giác như đang ôm lấy một người bạn đồng hành im lặng trong sự hỗn loạn này.

Từ sau chiếc cột đá, Nyxeria thận trọng hé mắt nhìn ra. Bóng dáng đồ sộ của con rồng vẫn nằm im lìm trên biển vàng, tựa như một ngọn núi vàng khổng lồ đang ngủ say. Nhưng giờ đây, sau khi lớp vàng trôi đi, nàng đã thấy rõ hơn một phần cơ thể khổng lồ của nó: những chiếc vảy đỏ sẫm ánh lên màu đồng cổ kính, xếp lớp như những tấm giáp dày cộp. Tim nàng đập thình thịch như một con chim non bị nhốt trong lồng ngực, hơi thở gấp gáp như thể vừa chạy một quãng đường dài. Nàng cố gắng giữ im lặng tuyệt đối, chỉ dám hé nhìn con quái vật đang ngủ say, cặp mắt tím thẫm mở to như hai viên ngọc thạch anh, lo sợ rằng bất kỳ tiếng động nào, dù là nhỏ nhất, cũng có thể đánh thức nó.

Đột nhiên, một giọng nói trầm khàn, nhưng lại mang theo sự dịu dàng bất ngờ, vang vọng khắp hang động, như một tiếng thì thầm của gió luồn qua những khe đá, mang theo cả hơi thở ấm áp phả vào không gian lạnh lẽo. "Đừng sợ hãi, cô công chúa nhỏ của ta, Nyxeria."

Nyxeria đông cứng tại chỗ, như một con thỏ rừng bị bắt gặp giữa cánh đồng trống. Cổ họng nàng khô khốc như thể vừa nuốt phải cát, những ngón tay vô thức bấu chặt vào lớp đá thô ráp phía sau lưng, móng tay nàng gần như cắm sâu vào kẽ đá. Giọng nói ấy... vang vọng khắp hang động, không phải là một tiếng gầm thét uy hiếp, mà là một lời thì thầm nhẹ nhàng, du dương như một khúc hát cổ xưa, nhưng đồng thời cũng chứa đựng một sức mạnh khiến nàng vừa kinh ngạc vừa rờn rợn.

Nàng nuốt khan, đôi mắt tím mở lớn, quét nhanh qua hang động rộng lớn, cố gắng tìm kiếm nguồn phát ra giọng nói. Nhưng ngoài bóng dáng khổng lồ của con rồng vùi mình trong kho báu, chẳng có ai cả. Một con rồng biết nói. Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu nàng, vừa phi lý vừa đầy kinh hãi.

"Tôi đang... mơ sao?" Nyxeria thì thầm, gần như không nhận ra giọng mình đang run lên, lạc lõng giữa không gian bao la của hang động vàng.

Một tràng cười khẽ vang lên, âm thanh trầm đục như những viên đá quý lăn trên nền vàng, vừa thích thú vừa mang theo một chút trêu chọc. "Không đâu, cô công chúa nhỏ của Valyria. Cô không mơ."

Hơi thở Nyxeria như nghẹn lại trong lồng ngực, nàng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Chỉ có một thứ có thể phát ra âm thanh trong bóng tối này, một giọng nói vừa dịu dàng vừa đầy quyền năng. Chỉ có một sinh vật có thể thì thầm như gió lướt qua những ngọn lửa...

Aevarys.

Như thể nghe thấy suy nghĩ của nàng, sinh vật khổng lồ ấy khẽ cựa mình. Những đồng vàng xung quanh bỗng trôi xuống như một dòng suối ánh kim, để lộ ra nhiều hơn phần cơ thể hùng vĩ của con rồng: một bên cánh với những chiếc vảy đỏ sẫm như được nung chảy trong lò lửa, lấp lánh dưới ánh vàng huyền ảo. Và nó từ từ trườn cái thân hình đồ sộ của nó trên đống vàng, cái cổ của nó vòng qua cột đá phía sau nàng, xuất hiện bên phía tay phải nàng.

Cặp mắt vàng kim kia chậm rãi mở ra hoàn toàn, sáng rực như hai vầng trăng non, con ngươi thẳng đứng co lại như một đường chỉ đen, phản chiếu hình ảnh nhỏ bé, run rẩy của Nyxeria trong lòng nó. Nàng siết chặt bàn tay, cố gắng giữ cho đôi chân không run rẩy, mặc dù đầu gối nàng dường như muốn khuỵu xuống. "Ông biết tôi sao?"

"Ta biết nhiều hơn thế, Nyxeria," giọng Aevarys đáp, âm thanh trầm ấm như tiếng đàn hạc cổ, và có một chút buồn man mác, xa xăm trong đó, như thể vọng về từ những kỷ nguyên đã lùi xa vào dĩ vãng. "Ta đã ở nơi này rất lâu rồi, lâu hơn những ngọn tháp kiêu hãnh ở King's Landing... lâu hơn cả Bức Tường băng giá sừng sững ở phương bắc.... Ta có thể cảm nhận được những linh hồn... linh hồn của cô... nó đặc biệt."

Nyxeria vẫn cảnh giác, nhưng sự tò mò đã bắt đầu lấn át nỗi sợ hãi, giống như một đóa hoa dại vươn mình lên giữa những tảng đá lạnh lẽo. "Đặc biệt như thế nào?"

"Cô không thuộc về nơi này, đúng không?" Aevarys hỏi, giọng điệu dịu dàng như đang an ủi một đứa trẻ lạc đường. "Ta cảm nhận được dòng chảy thời gian khác biệt bao quanh cô, như một làn sương mỏng không thể hòa lẫn. Cô đến từ một nơi xa xôi...một thời đại khác."

Lời nói của con rồng khiến Nyxeria sững sờ, như thể bị đóng băng tại chỗ. Nó đã chạm đến bí mật sâu kín nhất của nàng, điều mà nàng luôn cố gắng che giấu.

"Tôi đã mơ thấy ông," Nyxeria nói, giọng nàng vẫn còn chút run rẩy, nhưng sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ. "Trong giấc mơ, tôi đã thấy hang động này, và một con rồng..."

Aevarys khẽ gầm gừ một tiếng trầm thấp, âm thanh rung động khắp hang động. "Phải, phải," giọng nó vang lên, có vẻ như đang tận hưởng sự ngạc nhiên của Nyxeria. "Có lẽ mong muốn được trở về nhà đã thôi thúc cô đến tìm ta đấy, nai con bé nhỏ."

"Cô có muốn trở về không, Nyxeria?" Aevarys tiếp tục, giọng điệu đầy vẻ thấu hiểu, như đọc được những khát khao thầm kín trong trái tim nàng. "Trở về nhà...với những người thân yêu của cô?"

Một nỗi nhớ nhà da diết trào dâng trong lòng Nyxeria, nghẹn ứ nơi cổ họng. Đó là tất cả những gì nàng hằng mong ước kể từ khi bị cuốn đến thế giới này, một giấc mơ mà nàng tưởng chừng như đã tan vỡ.

"Có... có chứ," nàng thì thào, giọng nghẹn ngào, nước mắt chực trào ra. "Tôi muốn trở về nhà. Xin ông... ông có thể giúp tôi?"

"Có lẽ," Aevarys đáp, giọng điệu vẫn giữ vẻ dịu dàng, nhưng Nyxeria, dù đang bối rối, vẫn cảm nhận được một sự tính toán lạnh lùng ẩn sau đó, như một con rắn đang rình mồi dưới lớp cỏ xanh. "Ta cũng bị ràng buộc ở nơi này, Nyxeria.... Một lời nguyền cổ xưa đã giam cầm ta trong hang động này từ rất lâu trước khi những con rồng của tổ tiên cô đặt chân đến Westeros."

"Lời nguyền?" Nyxeria nhớ lại những lời thì thầm kỳ lạ mà nàng đã nghe thấy trong khi con rồng trườn trên những đống vàng nó rũ rủ đôi cánh to rộng của nó và ngồi trên đống vàng gần đó đầy vẻ kiêu hãnh, những âm thanh mơ hồ như tiếng gió rít trong đêm.

"Đúng vậy," Aevarys xác nhận. "Một lời nguyền mạnh mẽ. Nhưng ta tin rằng, với sự giúp đỡ của cô, cả hai chúng ta đều có thể được giải thoát."

"Tôi giúp ông?" Nyxeria nghi ngờ hỏi, đôi mắt tím thẫm nheo lại. "Ông là một con rồng... ông cần sự giúp đỡ của một con người nhỏ bé, yếu đuối như tôi sao?"

"Đôi khi, những điều nhỏ bé lại nắm giữ chìa khóa cho những cánh cửa lớn," Aevarys nói, giọng điệu đầy ẩn ý, như đang chơi đùa với nàng bằng những lời lẽ mơ hồ. "Cô có thấy viên đá trắng kia không, Nyxeria?" Con rồng khẽ động đậy đầu, một chiếc sừng nhọn phủ đầy vàng khẽ rung lên, hướng mắt về phía viên đá nằm nổi bật trên một đống vàng gần đó, tỏa ra một thứ ánh sáng trắng dịu kỳ lạ. "Viên đá đó cứng hơn sắt, trắng hơn tuyết. Nó là tâm điểm của lời nguyền. Nếu cô chạm vào nó... có lẽ, phong ấn sẽ bị phá vỡ. Ta và... cô sẽ tìm được con đường trở về nhà."

Nyxeria vẫn nghi ngờ, đôi mắt tím thẫm không rời khỏi viên đá trắng rực. "Tại sao... tại sao tôi chạm vào nó lại có thể phá vỡ được một lời nguyền cổ xưa như vậy? Nghe có vẻ quá đơn giản."

Aevarys khẽ thở dài, một làn khói mỏng màu vàng nhạt phả ra từ lỗ mũi nó. "Không phải ai chạm vào nó cũng có thể phá vỡ được phong ấn, Nyxeria ạ. Cô là đặc biệt. Linh hồn cô... nó không thuộc về nơi này, như ta đã nói. Chính sự khác biệt đó, sự kết nối kỳ lạ của cô với một dòng thời gian khác, mới là chìa khóa."

Con rồng nghiêng đầu, cặp mắt vàng kim nhìn Nyxeria đầy vẻ thấu hiểu, như thể đang chia sẻ một bí mật thầm kín. "Lời nguyền này đã tồn tại từ rất lâu, nó trói buộc ta với nơi này, và nó cũng ngăn cản những linh hồn lạc lối như cô tìm được đường trở về. Nhưng chính sự xuất hiện của cô ở đây không phải là ngẫu nhiên. Có lẽ, định mệnh đã đưa cô đến đây để cùng ta phá vỡ xiềng xích này."

Giọng Aevarys trở nên nhẹ nhàng hơn, như một lời thì thầm bí mật. "Ta đã chờ đợi rất lâu, Nyxeria. Rất lâu rồi mới có một linh hồn đặc biệt như cô lạc đến đây. "

Aevarys ngừng lại một chút, để những lời nói của nó thấm sâu vào tâm trí Nyxeria. "Hãy nghĩ xem, Nyxeria. Cô muốn trở về nhà, ta muốn được tự do. Chúng ta có chung một mục đích. Chỉ cần một hành động nhỏ, một cái chạm nhẹ nhàng vào viên đá kia, sẽ thay đổi tất cả. Cô có mất gì đâu?" Giọng nó mềm mại như nhung, rót mật vào tai Nyxeria. "Hãy tin ta, nai con bé nhỏ. Đây có thể là cơ hội duy nhất của cô."

Nyxeria vẫn đứng im, đôi mắt tím thẫm như đang cố gắng xuyên thấu qua lớp vỏ ngoài bóng loáng của viên đá trắng. Lời lẽ của Aevarys nghe có vẻ hợp lý, nhưng một giọng nói nhỏ bé bên trong nàng vẫn không ngừng gào thét, cảnh báo về sự nguy hiểm tiềm ẩn. Quá dễ dàng, nó thì thầm. Không có gì quý giá lại đến một cách dễ dàng như vậy.

Nàng nhìn vào đôi mắt vàng kim khổng lồ của con rồng, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu của sự dối trá, nhưng chỉ thấy một vẻ điềm tĩnh và thấu hiểu đầy giả tạo. "Nếu tôi chạm vào nó," Nyxeria nói chậm rãi, giọng nàng vẫn còn chút nghi ngờ, "thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ông sẽ được tự do, còn tôi... tôi có thực sự trở về nhà được không? Hay tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi?"

Aevarys khẽ nghiêng đầu, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua trên khuôn mặt dữ tợn của nó. "Ta đã nói rồi, Nyxeria. Chúng ta có chung một mục đích. Khi phong ấn bị phá vỡ, cánh cửa sẽ mở ra cho cả hai. Ta không có lý do gì để lừa dối cô. Sự tự do của ta phụ thuộc vào hành động của cô, cũng như hy vọng trở về nhà của cô phụ thuộc vào ta."

Lời hứa đó, dù nghe có vẻ mong manh, vẫn là thứ duy nhất Nyxeria có thể bám víu vào. Nàng nhìn xuống viên đá trắng, ánh sáng của nó dường như đang vẫy gọi nàng. Một cảm giác kỳ lạ, vừa tò mò vừa lo lắng, trào dâng trong lòng nàng.

Với một tiếng thở dài khe khẽ, Nyxeria quyết định mạo hiểm. Nàng tập tễnh bước thêm vài bước trên nền vàng trơn trượt, đến gần viên đá hơn. Càng tiến lại gần, Nyxeria càng nghe rõ hơn những âm thanh xì xào không rõ phát ra từ chính viên đá, như vô số con rắn nhỏ đang thì thầm những bí mật cổ xưa. Nàng rùng mình, nhưng vẫn không dừng lại. Nó nằm trên một gò vàng nhỏ, nổi bật như một giọt sương trắng giữa biển ánh kim. Nàng khụy một chân xuống, cố gắng giữ thăng bằng.

Đưa tay ra, Nyxeria ngập ngừng một chút. Lòng bàn tay nàng hơi ướt, và nàng có thể cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn. Nàng không hề hay biết, phía sau nàng, đôi mắt vàng kim của Aevarys đã mở to, không chớp, ánh lên một vẻ chờ đợi đầy tham lam.

Rồi, với một quyết tâm bất ngờ, Nyxeria vươn ngón tay trỏ ra và chạm nhẹ vào bề mặt nhẵn mịn, ấm áp kỳ lạ của viên đá trắng.

Kết thúc chương 34

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro