Chương 36
Hít một hơi thật sâu, Nyxeria quyết định. Nàng không có nhiều lựa chọn. Hoặc là nàng chấp nhận thử thách này, với hy vọng mong manh về tự do, hoặc là nàng sẽ trở thành bữa ăn cho con rồng cổ đại này. Sự lựa chọn đã quá rõ ràng.
"Tôi sẽ thử," Nyxeria nói, giọng nàng kiên quyết hơn nhiều so với vẻ ngoài run rẩy của mình.
Aevarys khẽ gầm gừ một tiếng trầm thấp, dường như vừa hài lòng vừa hoài nghi. "Vậy thì hãy chứng minh đi, 'người mang dòng máu rồng'. Cầm theo viên đá trắng, hãy khảm nó vào chuôi kiếm trước khi ngươi cố gắng rút nó ra."
Nyxeria cẩn thận bước đi trên nền vàng vẫn còn vương vãi những mảnh than đen và những đồng tiền vỡ vụn sau cơn thịnh nộ của Aevarys. Cây cầu đá hẹp trông có vẻ chênh vênh và nguy hiểm, nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. Từng bước chậm rãi và thận trọng, nàng tiến về phía cây cầu, mắt không rời khỏi thanh kiếm đang chờ đợi trên bục cao.
Nyxeria nhìn lên những bậc thang đá dốc đứng dẫn đến bục cao. Chúng được đẽo gọt thô sơ từ vách đá, nham nhở và không đều nhau, như thể đã tồn tại qua vô số kỷ nguyên. Bóng tối bao trùm phía trên, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt tỏa ra từ thanh kiếm soi đường một cách yếu ớt. Tiếng vọng từ những bước chân nhẹ nhàng của Nyxeria vang vọng khắp hang động, nhấn mạnh sự tĩnh lặng đáng ngại.
Nyxeria đặt bàn tay lên bề mặt lạnh lẽo, gồ ghề của bậc thang đầu tiên và bắt đầu leo. Mắt cá chân trái của nàng vẫn còn nhức nhối, và khi nàng dồn trọng lượng lên nó, một cơn đau buốt xộc lên. Nàng cắn răng chịu đựng, cố gắng bám chặt vào những chỗ lồi lõm trên vách đá. Khi nàng leo cao hơn, nàng cảm thấy một chất lỏng ấm áp, dính nhớp chảy xuống mắt cá chân. Vết thương mà nàng cố gắng cầm máu trước đó đã rỉ máu trở lại, thấm qua lớp vải mỏng manh.
Mỗi bước đi giờ đây trở nên khó khăn hơn gấp bội. Cơn đau từ mắt cá chân khiến nàng phải gồng mình, và nàng phải dùng cả tay để kéo cơ thể lên những bậc thang cao ngất. Bụi đá và những mảnh vụn rơi xuống theo mỗi cử động của nàng, và nàng phải cẩn thận để không bị trượt chân. Mặc dù vậy, ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi thanh kiếm đang tỏa sáng nhè nhẹ trên bục cao, như một ngọn hải đăng dẫn đường trong bóng tối.
Hơi thở của Nyxeria trở nên gấp gáp và nặng nhọc, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng. Cơn đau ở chân ngày càng dữ dội, nhưng nàng không cho phép mình dừng lại. Ý nghĩ về tự do, về cơ hội thoát khỏi nơi này, tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Nàng phải đến được thanh kiếm.
Khi leo lên cao hơn, Nyxeria có thể nhìn rõ hơn toàn cảnh hang động bên dưới. Bóng dáng khổng lồ của Aevarys nằm đứng trên đống vàng, đôi mắt vàng kim sáng rực dõi theo từng cử động của nàng. Nàng có thể cảm nhận được sự chờ mong, sự nghi ngờ trong ánh mắt đó. Điều này càng thôi thúc nàng phải cố gắng hơn nữa.
Cuối cùng, sau một hành trình đầy đau đớn và khó khăn, Nyxeria cũng đặt được bàn tay lên rìa của bục đá. Nàng kéo mình lên, thở dốc, toàn thân rã rời. Vết thương ở chân nàng vẫn rỉ máu, nhưng nàng đã đến được đây. Trước mặt nàng, thanh kiếm bạc, cắm sâu vào tảng đá, chuôi kiếm được chạm trổ tinh xảo, lấp lánh như chứa đựng thứ sức mạnh cổ xưa. Nyxeria đứng đó, nhìn thanh kiếm, một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng trào dâng trong lòng.
"Hãy rút nó ra," Aevarys ra lệnh. Giọng nó không còn vẻ trêu chọc, mà đầy nghiêm nghị. "Nếu ngươi thực sự là người trong lời tiên tri đó, thanh kiếm này sẽ đáp lại lời triệu hồi."
Nyxeria gật đầu, bàn tay run run vươn ra nắm lấy chuôi kiếm. Một luồng khí lạnh chạy dọc cánh tay nàng ngay khi tay nàng chạm vào. Cảm giác này vừa xa lạ, vừa quen thuộc một cách kỳ lạ.
Nàng hít một hơi thật sâu, dồn sức kéo mạnh. Thanh kiếm không nhúc nhích. Nàng nghiến răng, cố gắng thêm lần nữa. Vẫn không có gì xảy ra.
Aevarys khẽ gầm gừ. "Ngươi chưa đủ. Ngươi thiếu thứ gì đó..." Nó nghiêng đầu suy nghĩ trong giây lát, rồi đôi mắt vàng kim lóe lên một tia sáng hiểu biết. "Viên đá, khảm nó vào chuôi kiếm."
Nyxeria nhìn xuống viên đá trắng vẫn nằm trong lòng bàn tay nàng từ trước. Nó phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, như đang chờ đợi điều gì đó.
Không có thời gian để do dự, nàng làm theo lời Aevarys. Đặt viên đá vào rãnh nhỏ trên chuôi kiếm, nó khớp như in, nàng cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc cánh tay. Khi viên đá vừa chạm vào thanh kiếm, một luồng sáng bùng lên, rọi khắp hang động.
Nàng nghe thấy tiếng Aevarys hít vào một hơi thật sâu phía sau. "Giờ thì thử lại đi, công chúa nhỏ."
Nyxeria siết chặt tay quanh chuôi kiếm, dồn hết sức mạnh kéo lên. Và lần này, thanh kiếm nhích lên.
Aevarys rít lên một hơi dài, đôi mắt nó ánh lên một thứ cảm xúc không thể gọi tên. Nyxeria đứng đó, bàn tay nắm chặt thanh kiếm bạc, ngực phập phồng, dồn hết sức. Một luồng sức mạnh trào dâng từ bên trong tảng đá, lan truyền khắp cơ thể nàng. Cảm giác như cả linh hồn nàng đang bị cuốn vào một dòng xoáy vô hình.
Nyxeria siết chặt tay quanh chuôi kiếm, dồn hết sức mạnh kéo lên. Và lần này, thanh kiếm nhích lên. Một tiếng rắc khẽ vang lên, như thể một xiềng xích vô hình vừa bị bẻ gãy. Thanh kiếm tiếp tục trượt ra, chậm rãi nhưng chắc chắn.
Đột nhiên, khi lưỡi kiếm hoàn toàn rời khỏi tảng đá, một luồng sức mạnh sáng lóa bùng nổ, chói lòa đến mức Nyxeria phải nhắm nghiền mắt lại, cảm giác như có hàng ngàn mặt trời cùng lúc chiếu rọi. Một luồng năng lượng khổng lồ phóng ra, lan tỏa khắp hang động với một sức mạnh không thể tưởng tượng. Nền đá dưới chân nàng rung chuyển dữ dội, những cột đá xung quanh kêu răng rắc như sắp vỡ vụn. Những đồng vàng trên sàn nhà nhảy múa điên cuồng, và bụi đá từ trần hang rơi xuống như mưa.
Sự rung chuyển không chỉ giới hạn trong hang động. Sức mạnh từ thanh kiếm giải phóng đã tạo ra một cơn địa chấn lan rộng ra khắp vùng đất. Mặt đất gầm thét, cây cối lay động dữ dội, và những ngọn núi đá xa xa cũng rung lắc nhẹ. Cách đó gần mười dặm, những người dân đang ngủ say cũng phải giật mình thức giấc vì những chấn động bất ngờ dưới lòng đất.
Nyxeria nhắm nghiền mắt, hoàn toàn mù lòa trong ánh sáng trắng xóa. Cảm giác như có một nguồn năng lượng khổng lồ đang chảy qua cơ thể nàng, vừa đau đớn vừa sảng khoái. Rồi từ từ, ánh sáng dịu dần, nhường chỗ cho những hình ảnh mới mẻ hiện ra trước mắt nàng.
Khi đôi mắt Nyxeria dần thích nghi, nàng kinh ngạc nhận ra mình đang đứng trước một khung cảnh nguy nga, khác xa với hang động đầy vàng. Một cây Weirwood cổ thụ sừng sững vươn mình lên bầu trời xanh thẳm, tán lá đỏ như máu khẽ lay động trong làn gió nhẹ. Khuôn mặt khắc trên thân cây đỏ thẫm như máu tươi, những dòng nhựa cây chảy dài như những giọt lệ đang rơi. Xung quanh là những ngọn đồi lộng gió, cỏ xanh mướt trải dài đến tận chân trời. Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, tô điểm cho cảnh vật một vẻ đẹp thanh bình và tráng lệ.
Nyxeria bước chân không tự chủ về phía cây Weirwood. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào lớp vỏ cây thô ráp, lạnh lẽo. Ngay khi đầu ngón tay nàng vừa chạm vào thân cây, một hình ảnh khác vụt qua tâm trí nàng, thay thế cho khung cảnh thanh bình vừa rồi.
Nàng đang đứng trong một hành lang rộng lớn, tràn ngập ánh nắng vàng rực rỡ của King's Landing. Tiếng chim hót ríu rít đâu đó vọng lại, tạo nên một bản nhạc du dương, êm ái. Một ngày tuyệt đẹp, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Nhưng sự yên bình đó chợt bị xé toạc bởi tiếng la hét đầy đau đớn của một người phụ nữ. Tiếng thét xé lòng vang vọng khắp hành lang, khiến Nyxeria giật mình.
Nàng vội vã bước nhanh về phía căn phòng phát ra tiếng la hét. Cánh cửa gỗ khép hờ, và Nyxeria có thể nghe rõ hơn những tiếng rên rỉ và những lời an ủi vội vã. Nàng đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào bên trong.
Căn phòng rộng lớn, trang trí lộng lẫy nhưng lại tràn ngập sự căng thẳng và lo lắng. Trên chiếc giường lớn, Công chúa Rhaenyra Targaryen đang chuyển dạ, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn.
Kết thúc chương 36
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro