Chương 39
Aevarys bế Nyx trong vòng tay vững chãi, một tay ôm gọn dưới đùi nàng. Bước chân hắn nhẹ nhàng và uyển chuyển trên nền vàng, không hề tạo ra tiếng động lớn, trái ngược hoàn toàn với những bước chân nặng nề và khó nhọc của Nyx trước đó. Dù vẫn còn nghi ngờ và cảnh giác, Nyx không thể phủ nhận cảm giác an toàn kỳ lạ khi được hắn bế như vậy. Sức mạnh cơ bắp của hắn cuồn cuộn dưới lớp áo sơ mi mỏng, và nàng cảm nhận được sự chắc chắn trong từng cử động của hắn.
Nyx siết chặt hơn vòng tay quanh vai Aevarys, ngón tay nàng bấu nhẹ vào lớp vải. Sự bồn chồn và ngờ vực không ngừng dâng lên trong lòng nàng. Nàng đang được bế bởi một sinh vật mà nàng vẫn chưa thể hiểu hết, trong một hang động chứa đầy vàng bạc châu báu đến mức choáng ngợp, và giờ đây, một lối đi bí ẩn lại hiện ra. Mùi lưu huỳnh đặc trưng từ người Aevarys vẫn thoang thoảng, hòa lẫn với mùi ẩm mốc của hang động và mùi kim loại nồng nàn từ những đồng vàng.
Họ tiến đến gần cây cầu đá. Cây cầu trông cổ kính và vững chãi, được xây dựng từ những phiến đá lớn màu xám xịt, bề mặt lởm chởm và lạnh lẽo. Nyx đã từng nghĩ rằng cây cầu này chỉ đơn giản bắc qua một dòng sông bằng vàng lấp lánh, một hình ảnh kỳ dị nhưng hoàn toàn có thể xảy ra trong một nơi kỳ lạ như thế này. Từng đống vàng cao ngất đã che khuất tầm nhìn của nàng, khiến nàng không thể thấy được những gì nằm bên dưới cây cầu cho đến khi Aevarys bế nàng đến sát mép.
Và rồi, sự thật hiện ra khiến Nyx không khỏi kinh ngạc. Bên dưới cây cầu một khoảng trống đen ngòm, một lối đi hun hút sâu thẳm, như một cái miệng khổng lồ đang há ra nuốt chửng bóng tối. Ánh sáng nhợt nhạt từ thanh kiếm bạc mà Nyx vẫn nắm trong tay không đủ để soi rõ đáy của lối đi này, chỉ thấy được những vách đá thô ráp và ẩm ướt. Sự khác biệt giữa vẻ ngoài lộng lẫy của hang động và sự tối tăm, bí ẩn của lối đi này khiến Nyx không khỏi rùng mình.
Đứng ngay trên mép cây cầu đá, nơi lối đi tối tăm hun hút hiện ra bên dưới, Aevarys dừng lại. Hắn vẫn bế Nyx trong vòng tay, nhưng giờ đây, hắn xoay người, nhẹ nhàng giơ chuôi thanh kiếm bạc ra phía trước mặt nàng. Ánh sáng yếu ớt từ những ngọn nến trong hang động hắt lên lưỡi kiếm, khiến nó lấp lánh một cách kỳ lạ trong bóng tối.
"Cô cầm lại thanh kiếm của cô nhé, con nai nhỏ," giọng Aevarys trầm ấm vang lên, mang theo một chút ý cười ẩn sau vẻ dịu dàng. Cái tên "con nai nhỏ" đó lại vang lên thật bất ngờ, khiến Nyx khẽ nhíu mày.
Nyx nhìn thanh kiếm, rồi lại nhìn vào đôi mắt nâu ánh vàng của Aevarys. Chẳng phải hắn vừa nói thanh kiếm này là thứ duy nhất có thể giết hắn sao? Sự nghi ngờ vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí nàng, nhưng nàng không thể phủ nhận cảm giác an toàn kỳ lạ khi có thanh kiếm bên cạnh.
Với một chút do dự, Nyx đưa tay ra, nắm lấy chuôi kiếm lạnh lẽo. Ngón tay nàng siết chặt lấy nó, cảm giác quen thuộc và an tâm phần nào trở lại. Nàng nhìn Aevarys với ánh mắt dò hỏi, chờ đợi hắn giải thích ý định của mình.
Aevarys không rời mắt khỏi Nyx, hắn giơ bàn tay còn lại ra, nhẹ nhàng luồn ra sau lưng nàng, đỡ lấy nàng một cách ân cần. Nyx khẽ cứng người trước sự tiếp xúc bất ngờ này, nhưng nàng không né tránh.
"Phòng khi cô muốn giết ta," Aevarys nói, giọng hắn vẫn giữ vẻ trêu chọc, "thanh kiếm vẫn nằm trong tay cô đấy." Hắn khẽ cười khúc khích, sự rung động trầm thấp từ lồng ngực hắn truyền qua lớp áo, Nyx có thể cảm nhận được nó như tiếng gầm gừ khe khẽ của một con thú đang ẩn mình.
Hắn nhìn xuống lối đi tối đen bên dưới, rồi lại ngước lên nhìn Nyx. "Có một thứ có thể chữa khỏi cái chân đó của cô đấy, công chúa nhỏ," hắn nói, giọng hắn giễu cợt, "nhưng chúng ta phải đi xuống đây, qua bóng tối. Cô không sợ chứ, công chúa nhỏ?"
Nyx nhìn xuống lối đi tối đen hun hút dưới chân cầu. Bóng tối dày đặc như mực, nuốt chửng mọi ánh sáng yếu ớt từ hang động, khiến nàng không thể nhìn thấy gì bên trong. Một cảm giác lạnh lẽo và bất an lan tỏa khắp cơ thể nàng. Nàng không tin tưởng hoàn toàn vào Aevarys. Hắn là một con rồng xảo quyệt, nàng không thể nào quên hắn đã cố gắng dụ dỗ nàng bằng giấc mơ, hồng nuốt chửng linh hồn nàng để thoát khỏi xiềng xích. Ý nghĩ phải bước vào bóng tối cùng hắn, nơi nàng sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào lòng thương xót của hắn, khiến nàng không khỏi rùng mình.
Nhưng cơn đau nhức buốt từ mắt cá chân trái lại nhắc nhở nàng về sự cần thiết phải chữa trị.
Nàng ngước lên nhìn Aevarys, cố gắng đọc vị biểu cảm trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt nâu ánh vàng của hắn vẫn ánh lên vẻ bí ẩn và trêu chọc, nhưng nàng cũng thoáng thấy một tia gì đó... chân thành? Hay đó chỉ là một trò bịp bợm khác của hắn?
Nyx siết chặt hơn chuôi thanh kiếm trong tay, như thể tìm kiếm sự an ủi và bảo vệ từ nó. Cuối cùng, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan nỗi sợ hãi đang cố gắng níu giữ nàng lại.
"Không," Nyx trả lời, giọng nàng hơi run, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự kiên quyết.
Aevarys cười khúc khích, ánh mắt nâu ánh vàng của hắn ánh lên vẻ thích thú khi nhìn Nyx. "Có vẻ người mà ta chờ đợi lại là một tiểu thư khá là dũng cảm," hắn nhấn mạnh từ "dũng cảm" với một nụ cười nhẹ nhàng, rồi khẽ khàng bế cô xuống những bậc thang dẫn vào bóng tối.
Khi họ bắt đầu di chuyển xuống, bóng tối dần bao trùm lấy họ, nuốt chửng ánh sáng yếu ớt từ hang động phía trên. Không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt hơn, và mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí càng trở nên rõ rệt. Nyx có thể cảm nhận được sự vững chãi trong vòng tay Aevarys khi hắn bước xuống từng bậc thang một cách cẩn thận.
"Vậy bây giờ cô có thể nói cho ta biết cô nhìn thấy gì khi rút kiếm chưa?" Aevarys khẽ nói, giọng hắn trầm ấm vang vọng trong không gian tối tăm.
Nyx im lặng một lát, cố gắng sắp xếp lại những hình ảnh hỗn loạn trong tâm trí. Bóng tối xung quanh họ ngày càng dày đặc, chỉ còn ánh sáng nhợt nhạt từ thanh kiếm bạc nàng vẫn nắm trong tay là nguồn sáng duy nhất. Cảm giác được Aevarys bế trong lòng, dù vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng lại mang đến một sự an toàn kỳ lạ, khiến nàng cảm thấy có thể tin tưởng hắn phần nào.
"Tôi... tôi đã thấy một căn phòng," Nyx bắt đầu, giọng nàng nhỏ nhưng rõ ràng vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Một cái cây, rồi.... Tôi thấy một người phụ nữ... công chúa Rhaenyra..."
Nàng kể lại những gì mình đã chứng kiến: khuôn mặt căng thẳng của các nữ hầu, tiếng rên rỉ đau đớn của Rhaenyra, những lời động viên khẩn khoản. Nàng miêu tả sự khó khăn trong ca sinh nở, sự kiệt sức của công chúa, và khoảnh khắc đứa bé chào đời trong sự im lặng đáng sợ.
Aevarys im lặng lắng nghe, bước chân hắn vẫn đều đặn và vững chãi trên những bậc thang đá trơn trượt. Nyx cảm nhận được sự tập trung của hắn, dù không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn trong bóng tối.
"Đứa bé... nó không thở," Nyx tiếp tục, giọng nàng trầm xuống. "Các nữ hầu đã rất lo lắng. Và rồi... tôi nhận ra... đứa bé đó... là Nyx."
Một sự im lặng bao trùm lấy họ, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của Aevarys vang vọng trong bóng tối. Sau một lúc, Aevarys khẽ lên tiếng, giọng hắn trầm hơn thường lệ. "Cô chắc chắn đó là Nyx sao, công chúa nhỏ?"
Nyx sững người trước câu hỏi bất ngờ đó của Aevarys. Trong bóng tối dày đặc, đôi mắt hắn đột nhiên rực sáng, một màu vàng sẫm như mắt của một con thú hoang đang rình mò trong đêm. Nàng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Ý anh là sao?" Nyx hỏi, giọng nàng có chút đề phòng. "Đứa bé đó... tôi đã thấy..., một đứa trẻ sơ sinh..."
Aevarys khẽ nhếch mép, một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi hắn, dù Nyx không thể nhìn rõ trong bóng tối. "Phải, một đứa trẻ sơ sinh... . Nhưng ta hỏi, đó có phải chắc chắn là Nyx không, linh hồn của cô, hay chỉ là thân xác mà linh hồn cô đang ở?"
Nyx cau mày, cố gắng hiểu ý hắn. "Tôi... tôi không hiểu."
"Cả hai cô là một, công chúa nhỏ," Aevarys nói, giọng hắn trở nên trầm hơn, mang theo một chút suy tư.
Nyx nhăn mặt ngước nhìn lên Aevarys đang cẩn thận bước xuống những bậc thang đá trơn trượt, bế nàng trong vòng tay. "Ý anh là..." nàng cố gắng sắp xếp những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu.
Aevarys lại tiếp tục, giọng hắn vẫn trầm ấm vang vọng trong bóng tối: "Ý ta là linh hồn của cô và thân xác này có một mối liên kết rất chắc chẽ, công chúa nhỏ. Đó là lý do tại sao linh hồn cô không bị thiêu rụi bởi hòn đá, còn thân xác này, dòng máu mà cô đang sống trong nó là bước ngoặt giúp cô rút thanh kiếm. Một người trong gia tộc cô có thể rút kiếm, nhưng thanh kiếm sẽ không được rút nếu không có hòn đá. Và người chạm vào hòn đá sẽ không được toàn thây mà không có một linh hồn đặc biệt. Hai cô là một, công chúa nhỏ, thiếu bên nào cũng không được."
Trong bóng tối dày đặc, Nyx nép mình trong vòng tay Aevarys, thanh kiếm bạc trong tay nàng phát ra một ánh sáng nhợt nhạt, vừa đủ để họ có thể lờ mờ nhìn thấy những bậc thang đá trước mặt. Khuôn mặt Nyx hơi nghiêng, ánh mắt hướng về phía trước, cố gắng suy ngẫm về những lời Aevarys vừa nói. Sự bối rối vẫn còn hiện rõ trên nét mặt nàng, nhưng đồng thời cũng có một tia sáng của sự hiểu biết vừa lóe lên trong đôi mắt tím.
Aevarys bước xuống từng bậc thang đá một cách chậm rãi và thận trọng, mỗi chuyển động đều toát lên vẻ duyên dáng và sức mạnh tiềm ẩn, dù hắn đang nhẹ nhàng ôm Nyx trong vòng tay. Bóng tối dày đặc của đường hầm dường như càng làm nổi bật đôi mắt nâu ánh vàng của hắn, chúng phát sáng một cách kỳ lạ, chăm chú nhìn Nyx với vẻ dò xét pha lẫn chờ đợi, như thể hắn biết điều gì đó mà nàng chưa nhận ra.
"Tôi không hiểu..." Nyx khẽ nhăn mặt, cố gắng xua tan đi sự bối rối đang bao trùm lấy tâm trí. "Tôi là một người đến từ một thế giới khác... Anh đã nói rõ điều đó. Vậy thì làm sao chúng ta có thể là một? Điều đó hoàn toàn không có khả năng." Giọng nàng có chút nghi ngờ và phản bác lại lời khẳng định kỳ lạ của Aevarys.
Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng Nyx lại là một cơn bão tố đang gầm thét, những suy nghĩ hỗn loạn trào dâng như sóng trào biển dâng. Lời nói của Aevarys dường như chạm đến một điều gì đó sâu kín trong nàng. Kể từ khi nàng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, một cảm giác kỳ lạ đã len lỏi vào tâm trí nàng, như thể ký ức của hai con người đang dần hòa quyện vào nhau. Những mảnh ký ức rời rạc về cuộc đời này, về thân xác mà nàng đang mang, đan xen với những ký ức rõ ràng nhưng xa xôi của linh hồn An Nhiên – cái tên mà từ khi nàng đặt chân đến thế giới này đã trở nên mơ hồ, dễ dàng bị lãng quên như một dòng chữ viết trên cát bị gió biển thổi bay mỗi khi nàng cố gắng nhớ lại. Cả những ký ức về thế giới cũ của nàng cũng dần trở nên nhạt nhòa. Thế giới này, với một sức mạnh vô hình nào đó, dường như đang cố gắng biến nàng từ một khán giả bàng quan thành một nhân vật chủ chốt trong vở kịch đang diễn ra. Nhưng giờ đây, mọi thứ đang thay đổi. Ký ức về An Nhiên, về cuộc đời trước kia của nàng, đang trở nên rõ ràng đến kinh ngạc, như những hình ảnh sắc nét khắc sâu trên đá, hòa quyện một cách kỳ diệu với mười mấy năm ký ức của cuộc đời này, tạo thành một dòng chảy liền mạch và không thể tách rời.
Aevarys không hề tỏ ra tức giận khi Nyx phản bác, hắn chỉ khẽ cười, nụ cười bí ẩn lại xuất hiện trên môi hắn trong bóng tối. "Tùy cô thôi, Nyx... vì dù cô có muốn hay không thì việc cô bị kéo đến đây là có lý do. Và lý do vô hình đó đang kéo cô về phía định mệnh của mình, Nyx."
"Vậy làm sao tôi quay lại với thế giới cũ được..." Nyx đột ngột hỏi, giọng nàng thoáng chút tuyệt vọng. "...tôi không thích thế giới này..."
Aevarys im lặng một lát, bước chân hắn vẫn đều đặn trên những bậc thang tối tăm. Bóng tối dường như bao trùm lấy cả không gian và thời gian, chỉ còn tiếng thở nhẹ của Nyx và tiếng bước chân khẽ khàng của hắn vang vọng.
"Thế giới cũ..." Aevarys lặp lại, giọng hắn trầm xuống, mang theo một chút suy tư. "Đó là nơi cô thuộc về, phải không? Một cuộc sống bình thường, không có rồng, không có lời tiên tri, không có những thanh kiếm ma thuật."
Hắn ngừng lại một chút, như đang cân nhắc điều gì đó. "Ta không biết liệu cô có thể quay trở lại hay không, công chúa nhỏ. Một khi cánh cửa đã mở và đã đóng lại, việc mở nó lại không hề dễ dàng. Nhưng ta biết... vận mệnh của cô là ở đây, cho đến khi nó được hoàn thành, thì cô không thể đi đâu cả, Nyx."
Aevarys tiếp tục bước xuống, giọng hắn mang theo một chút tiếc nuối. "Có lẽ, một khi nhiệm vụ của cô ở đây hoàn thành, cánh cửa đó có thể sẽ mở ra lần nữa. Nhưng ta không thể chắc chắn. Tùy vào cô lựa chọn thôi, công chúa nhỏ."
Nyx ngước nhìn lên Aevarys, đôi mắt nàng nheo lại đầy ngờ vực, giống như một đứa trẻ lên ba đang chất vấn một lời hứa không chắc chắn. "Nhưng không phải anh nói anh đã sống rất lâu và có thể cảm nhận mọi chuyển động của linh hồn sao?" Nàng nhấn mạnh những lời hắn đã nói trước đó, như muốn vạch trần sự mâu thuẫn trong câu trả lời của hắn.
Aevarys khẽ thở dài, một âm thanh trầm thấp vang vọng trong bóng tối. Hắn dừng lại một nhịp, rồi lại tiếp tục bước xuống. "Đúng là ta đã sống rất lâu, công chúa nhỏ, và ta có thể cảm nhận được những dòng chảy năng lượng của linh hồn. Nhưng thế giới của cô..." Hắn ngừng lại, như đang tìm từ ngữ thích hợp. "...nó nằm ngoài những gì ta từng biết. Việc một linh hồn từ một thực tại khác bị kéo đến đây... đó là một sự kiện hiếm có, một sự can thiệp của những thế lực mà ngay cả ta cũng không hoàn toàn thấu hiểu."
Hắn tiếp tục, giọng hắn mang theo một chút bất lực. "Ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh hồn cô. Nhưng cánh cửa nào đã mở ra để đưa cô đến đây, và cánh cửa nào sẽ mở ra để đưa cô trở về... điều đó nằm ngoài tầm nhìn của ta. Có những dòng chảy của định mệnh mà ngay cả một sinh vật cổ xưa như ta cũng không thể nhìn thấu được. Như bản chất của lời nguyền mà ta không thể tự thoát khỏi, có nhiều thứ không phải chỉ sống lâu là làm được, công chúa nhỏ."
Họ tiếp tục đi xuống, bóng tối dường như ngày càng dày đặc, và tiếng bước chân của Aevarys là âm thanh duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng. Nyx vẫn im lặng, cố gắng tiêu hóa những lời giải thích của hắn. Nàng vẫn còn nghi ngờ, nhưng ít nhất, nàng cũng hiểu rằng ngay cả một con rồng cổ đại như Aevarys cũng không có câu trả lời cho mọi thứ.
Khi đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, Aevarys khẽ thở ra một hơi, như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng vô hình. Hắn vẫn bế Nyx trong vòng tay, nhưng ánh mắt hắn đang hướng về phía trước, rực sáng hơn trong bóng tối.
"Đây rồi..." hắn thì thầm, giọng hắn có chút nghẹn ngào. "...đã rất lâu rồi ta không thể xuống đây... thứ có thể chữa cho cái chân của cô."
Nyx nghiêng đầu, nhìn theo hướng mắt của Aevarys. Trước mặt họ, ẩn mình trong lòng hang động tối tăm, là một hồ nước rộng lớn tuyệt đẹp. Nước chảy từ trong các vách đá cao trong hang róc rách chảy vào mặt hồ, tạo nên những âm thanh êm dịu như tiếng thì thầm của thiên nhiên. Mặt nước trong vắt như pha lê, tĩnh lặng đến nỗi phản chiếu cả những hình ảnh mờ ảo xung quanh – những nhũ đá kỳ lạ, những bóng hình cao lớn của Aevarys và Nyx, tất cả đều trở nên lung linh và huyền ảo dưới ánh sáng kỳ lạ. Điều kỳ lạ là hồ nước này lại phát ra một ánh sáng xanh dịu nhẹ, không chói lóa mà êm đềm lan tỏa khắp không gian, nhuộm mọi thứ trong một sắc màu huyền ảo và thanh bình. Ánh sáng ấy dường như phát ra từ sâu thẳm lòng hồ, một thứ ánh sáng ma thuật không thuộc về thế giới thông thường. Khung cảnh này hoàn toàn trái ngược với sự u ám và nguy hiểm của hang động phía trên, tạo ra một ốc đảo yên bình và tĩnh lặng giữa lòng đất.
Nyx không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp bất ngờ này. Nàng chưa từng thấy một nơi nào như thế.
Kết thúc chương 39
Ps: Chương này khá là dài nha mọi người. Mình định chia làm 2 mà thôi để dài chiêu đãi mọi người ha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro