Chương 43:

Hắn ngừng lại một chút, nhìn vào phản chiếu của mình trên mặt hồ. Rồi hắn từ từ đứng lên, làn nước xanh chảy dọc theo cơ thể hắn, lấp lánh như hàng ngàn viên ngọc bích. Những giọt nước rơi xuống tạo thành những vòng tròn nhỏ trên mặt hồ tĩnh lặng. Cơ thể hắn, dù là hình dạng con người, vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ và hoang dã của một con rồng cổ đại. Nyx vội vàng quay đầu đi, mặt nàng nóng ran. Dù đã nhìn thấy hắn trong tình trạng này trước đó, nhưng sự hiện diện trần trụi của hắn vẫn khiến nàng không khỏi bối rối. Hắn thật sự là một sinh vật phi thường, nàng thầm nghĩ.

Aevarys bước ra khỏi hồ, làn da hắn hơi ửng hồng dưới ánh sáng xanh. Hắn khẽ lắc đầu, những giọt nước bắn ra như mưa. Tay với lấy chiếc áo sơ mi hắn quăng tùy ý trên bờ hồ, chồng lên người "Ta đã từng nghe về những chiếc vòng tay như vậy, nhưng chúng vô cùng hiếm và khó tìm. Tuy nhiên..." Hắn quay sang nhìn Nyx với một ánh mắt đầy ẩn ý. "...ta biết một nơi có thể có một chiếc vòng tay như vậy."

"Ở đâu?" Nyx hỏi, giọng nàng khẩn trương, đôi mắt tím mở to nhìn thẳng vào Aevarys, chờ đợi câu trả lời. Aevarys cũng nhìn lại nàng, nụ cười trên môi hắn càng thêm bí ẩn, ánh mắt nâu ánh vàng của hắn như đang dò xét phản ứng của nàng.

"Phía trên đống vàng của ta," Aevarys đáp, một nụ cười tự mãn thoáng qua trên môi hắn.

Nyx khẽ nhíu mày. Đống vàng của hắn... đó chẳng phải là cái hang động đầy rẫy những cạm bẫy và nơi hắn đã cố gắng lừa nàng hay sao? "Tìm thấy nó trong đống vàng của anh là một việc... khó khăn... như mò kim đáy biển..." Nyx nói, giọng nàng đầy vẻ hoài nghi.

Aevarys khẽ bật cười, ánh mắt hắn ánh lên vẻ thích thú. "Đó là với loài người các cô thôi, công chúa nhỏ. Với ta, đống vàng đó chẳng khác nào một cuốn sách mở. Ta biết rõ từng đồng xu, từng viên đá quý, và tất nhiên, cả vị trí của chiếc vòng tay đó." Hắn nháy mắt tinh nghịch.

"Nhưng khi mang nước trong hồ này khỏi hang động, phép thiêng của nó để được sử dụng phải đánh đổi một thứ ngang hàng công chúa ạ..." Aevarys nói thêm, giọng hắn trở nên nghiêm túc, ánh mắt hắn nhìn sâu vào mắt Nyx. "Nước trong hồ có thể chữa lành mọi thương tích, nhưng nếu mang nó rời khỏi đây, sẽ phải đánh đổi bằng một nỗi đau tương đương. Đó là cơ chế tự bảo vệ của nó. Không phải muốn đem đi và sử dụng là được, công chúa nhỏ."

Nyx im lặng suy nghĩ. Cái giá phải trả cho việc chữa lành bằng nước từ Hồ Ánh Trăng quả thực không hề nhỏ. Một nỗi đau tương đương... Có lẽ đúng vậy, hang động này quá kỳ ảo, hồ nước này là một món quà vô giá trong hang động. Nhưng khi rời khỏi hang động này, mọi hành động đều phải được trả giá, nó khiến người ta phải suy nghĩ kỹ càng trước khi sử dụng. Một nỗi đau tương đương...

Aevarys dường như đọc được suy nghĩ của nàng. "Đúng vậy, công chúa nhỏ. Và cô nên biết rằng, nếu cô sử dụng nước từ hồ này để chữa lành cho người khác, thì chính cô sẽ là người phải trả giá cho sự chữa lành đó."

Lời của Aevarys khiến nàng chững lại trong chốc lát. Nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua, rồi tan biến như một làn khói. Nyx biết rõ—mọi hành động đều đi kèm với sự hy sinh, và nàng chấp nhận rủi ro đó. Một nụ cười chậm rãi nở trên môi nàng, nhẹ nhưng vững vàng."Như thế là quá đủ với tôi, Aevarys,"

Hắn đưa tay lên, khẽ chạm vào má Nyx, ngón tay hắn lạnh lẽo nhưng lại mang đến một cảm giác an tâm kỳ lạ.

"Hãy suy nghĩ thật kỹ, Nyxeria." Giọng hắn trầm khàn, như một lời nhắc nhở cuối cùng trước khi nàng bước qua một cánh cửa không thể quay lại. "Quyết định là ở cô."
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giúp nàng đứng dậy. Nước hồ lấp lánh nhỏ giọt xuống nền đá, ngay khi cô bước ra khỏi mặt nước, Aevarys khẽ lẩm bẩm một câu thần chú bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa.

Chỉ trong nháy mắt, quần áo của họ khô ráo như chưa từng chạm nước.Nyx tròn mắt ngỡ ngàng nhìn hắn, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt. "Anh—"

Aevarys bật cười trước phản ứng của nàng, khóe môi hắn nhếch lên đầy thích thú. "Ta là ma thuật, công chúa nhỏ. Không phải đã nói rồi sao?"

Hắn cúi xuống nhặt chiếc áo choàng đen của nàng lên, khẽ phủi sạch bụi rồi khoác nó lên vai nàng một cách tự nhiên. Cử chỉ ấy nhẹ nhàng đến mức Nyx gần như không nhận ra hắn vừa làm gì. Rồi, như thể chỉ chờ đợi giây phút này, Aevarys chậm rãi nâng ánh mắt lên nhìn nàng, đôi mắt nâu ánh vàng lấp lánh vẻ trêu chọc.

"Còn bây giờ..." Giọng hắn kéo dài, lười biếng nhưng đầy khiêu khích. "Cô có muốn ta bế cô lên để tìm cái vòng tay như cách ta đã bế cô xuống không?"

Nụ cười tinh quái của hắn làm Nyx sững lại trong giây lát. Hình ảnh hắn bế nàng trong lòng khi xuống đây bất giác hiện lên trong tâm trí nàng—sự gần gũi, hơi thở ấm áp phả bên tai, vòng tay vững chãi mà nàng buộc phải dựa vào...

Nyx nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hất cằm lên, đôi mắt lóe lên tia thách thức.

"Không cần," nàng đáp gọn, giật nhẹ vạt áo choàng trên vai như một cử chỉ phản kháng ngầm.

Nhưng Aevarys chỉ nhướng mày, nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn, vẻ mặt có chút tiếc nuối giả vờ. "Thật đáng tiếc. Ta đã rất thích bế cô, con nai nhỏ ạ." Hắn đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần áo. "Được thôi, nếu cô đã sẵn sàng, chúng ta có thể quay trở lại kho báu của ta. Đường lên có thể hơi tối, nhưng ta tin rằng với sự nhanh nhẹn của cô, sẽ không có vấn đề gì."

Theo phản xạ, tay nàng tìm đến thanh kiếm vẫn luôn mang bên mình, nắm chặt lấy chuôi kiếm và đặt nó ở một vị trí thuận tiện, sẵn sàng sử dụng nếu cần thiết. Dù đã có liên kết máu với Aevarys, một phần trong nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng vào một con rồng cổ đại đầy bí ẩn này.

Aevarys đi trước. Nyx theo sát phía sau, cố gắng đặt chân vào những chỗ mà hắn vừa bước qua. Không gian chật hẹp khiến họ đôi lúc chạm vào nhau, một cánh tay lướt qua eo, một bàn chân vô tình chạm vào chân. Mỗi lần như vậy, Nyx đều cảm thấy một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng, nhắc nhở nàng về sự liên kết kỳ lạ giữa họ.

Cuối cùng, sau một hồi leo trèo vất vả, ánh sáng yếu ớt từ bên trên bắt đầu xuất hiện. Họ đã đến lối ra. Cả hai cùng nhau bước ra khỏi đường hầm bí mật, trở lại hang động rộng lớn chứa đầy kho báu lấp lánh của hắn.

Kết thúc chương 43

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro