Chương 49
Aevarys sải cánh mạnh mẽ, lao vút lên bầu trời đêm. Họ bay nhanh đến nỗi những đám mây mỏng manh phía dưới chỉ còn là những vệt mờ ảo. Khi King's Landing hiện ra lờ mờ phía chân trời, Aevarys bay cao hơn nữa, lẩn khuất giữa những đám mây đen. Nhờ phép thuật của hắn, không một ai trong đội Vệ thành tuần tra trên những bức tường thành cao vút nhận ra bóng dáng con rồng lạ đang bay lượn trên bầu trời đêm của King's Landing.
Aevarys hạ thấp độ cao, đáp xuống một cách nhẹ nhàng xuống vùng nước nông của vịnh Blackwater, gần sát bờ. Tiếng vỗ cánh của hắn gần như không gây ra tiếng động nào, và bóng dáng đồ sộ của hắn hòa lẫn vào bóng tối bao la của đêm. Nyx nhanh chóng leo xuống khỏi lưng Aevarys, đôi chân nàng khẽ run rẩy khi chạm vào mặt đất ẩm ướt.
"Đi thôi, Nyx," hắn khẽ nói, nụ cười tinh quái vẫn nở trên môi.
Cả hai cùng nhau bước đi trên con đường vắng vẻ dẫn vào thành phố. Màn đêm tĩnh mịch bao phủ King's Landing, hầu hết mọi người đều đã yên giấc. Họ lướt qua những con phố tối tăm, những bóng người lầm lũi ngủ say trên những bậc thềm. Dường như không ai nhận ra sự hiện diện của họ, như thể họ chỉ là những bóng ma lướt qua trong đêm. Sau một quãng đường dài, cuối cùng bóng dáng đồ sộ của Red Keep cũng hiện ra trước mắt họ, những ngọn đuốc cháy bập bùng trên các vọng canh soi rõ từng chi tiết kiến trúc kiên cố.
"Sắp phải lên sân khấu rồi, công chúa," Aevarys cười khúc khích nhìn những người Gác Thành phía trước. "Nhập vai vào nhé."
Ngay lập tức, dáng vẻ của Nyx thay đổi. Nàng bắt đầu bước đi xiêu vẹo, như thể vừa trải qua một cuộc chạy trốn kinh hoàng. Những giọt nước mắt giả trân chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hòa lẫn với bụi bẩn, tạo thành những vệt nhòe nhoẹt. Hơi thở nàng đứt quãng, cơ thể run rẩy, trông nàng yếu ớt và mong manh đến đáng thương, bất cứ ai nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi xót xa.
Khi đến gần cổng thành, những người lính canh trong bộ áo choàng vàng của Đội Gác Thành trở nên cảnh giác khi thấy một bóng dáng lay lắt đang tiến về phía họ. Họ giơ cao những ngọn đuốc, một người quát lớn: "Kẻ nào lảng vảng ở đây vào giờ này?"
Khi bóng dáng ấy đến gần hơn, ánh đuốc rọi rõ khuôn mặt tái nhợt, lấm lem vết bẩn và những vết thương.. Đôi mắt tím sưng húp nhìn vô hồn. Thân hình nàng gầy gò, run rẩy, tựa như một cành liễu yếu ớt trước gió. Những người lính giật mình, không tin vào mắt mình.
"Công... Công chúa Nyxeria?!" Một người lính thốt lên, giọng đầy kinh ngạc và lo lắng. Ngay lập tức, họ vứt bỏ vẻ nghiêm nghị thường ngày, hốt hoảng chạy xuống bậc thềm, vội vã đỡ lấy Nyx. "Điện hạ! Người đã ở đâu? Mau báo cho đội King'sguard, đã tìm thấy công chúa Nyxeria rồi!"
Nghe thấy tiếng gọi náo loạn, những bóng người mặc áo giáp trắng của đội King'sguard nhanh chóng xuất hiện từ bên trong Red Keep. Họ chạy nhanh về phía cổng, ánh mắt lo lắng và dò xét. Khi nhìn thấy Nyx được những người lính canh đỡ lấy, khuôn mặt lấm lem và tiều tụy, sự lo lắng của họ càng tăng thêm.
"Công chúa Nyxeria! Chuyện gì đã xảy ra với người?" Ser Harrold, một hiệp sĩ King'sguard với mái tóc vàng óng, hỏi, giọng đầy quan ngại. Hắn vội vã tiến đến, quỳ một gối xuống trước mặt Nyx. "Chúng tôi đã tìm kiếm người khắp nơi."
Nyx khẽ rên rỉ, cố gắng dựa vào sự hỗ trợ của những người lính. "Tôi... tôi bị bắt cóc," nàng khó khăn thốt ra từng tiếng, giọng yếu ớt và run rẩy. "Chúng... chúng đã giam tôi..." Nàng cố tình bỏ lửng câu nói, rồi bật khóc nức nở.
Ngay lập tức, sự lo lắng trên khuôn mặt những người lính King'sguard chuyển thành sự phẫn nộ. "Ai dám cả gan làm chuyện này với công chúa? Chúng ở đâu?" Ser Harrold - chỉ huy trưởng đội Vệ Vương nghiến răng hỏi.
"Không... không quan trọng nữa," Nyx lắc đầu yếu ớt. "Tôi đã trốn thoát được. Tôi chỉ muốn... gặp mẹ tôi..." Nước mắt nàng lại trào ra, những giọt nước mắt của sự sợ hãi và kiệt sức.
"Được rồi, thưa điện hạ, chúng tôi sẽ đưa người về ngay. Thần đã cho người báo cho các vị điện hạ trong Red Keep rồi, thưa công chúa. Người sẽ được gặp mẹ ngay thôi" Ser Harrold nói, giọng hắn dịu dàng hơn. Hắn ra hiệu cho những người lính khác. "Hãy cẩn thận dìu công chúa vào trong. Báo cho Maester và các thị nữ biết."
Hai người lính King'sguard nhẹ nhàng đỡ Nyx đứng dậy, cẩn thận dìu nàng bước vào bên trong Red Keep. Những người lính canh và người hầu khác vội vã tránh đường, ánh mắt họ không dám nhìn dáng vẻ của công chúa. Tin tức về sự trở về bất ngờ của Nyxeria lan nhanh như một cơn gió trong các hành lang và sảnh đường của Red Keep, gây ra một sự náo động không nhỏ trong đêm khuya tĩnh mịch.
Ngay khi tin tức về sự trở về của Công chúa Nyxeria lan đi khắp Red Keep, mọi ngọn đuốc trong lâu đài đều được thắp sáng, xua tan đi bóng tối của đêm khuya. Trong Đại Sảnh, một khung cảnh hỗn loạn nhưng đầy lo lắng hiện ra. Tất cả mọi người đều đã thức giấc và tập trung tại đó, chờ đợi sự xuất hiện của công chúa mất tích.
Công chúa Rhaenyra, khoác thêm một chiếc choàng, đi đi lại lại không ngừng trên sàn, mái tóc dài trắng rối tung sau lưng, vẻ mặt lo âu hiện rõ trên từng đường nét thanh tú. Bên cạnh nàng, Hoàng tử Daemon chống thanh kiếm Dark Sister xuống đất, đầu cúi thấp,mái tóc bạch kim rủ xuống che khuất một phần khuôn mặt, ánh mắt dán chặt vào những phiến đá dưới chân, vẻ mặt đầy lo lắng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng Hoàng tử Jacaerys đứng gần bên mẹ mình, vẻ mặt cũng đầy lo lắng, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt mái tóc rối bù vì vừa bị đánh thức.
Vua Viserys ngồi lặng lẽ trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi và có phần xanh xao, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cửa ra vào, nơi Nyx dự kiến sẽ xuất hiện, trong đó ẩn chứa một tia hy vọng.
Trong một góc khuất của Đại Sảnh, Vương hậu Alicent đứng cạnh cha mình - Bàn tay của đức Vua Otto Hightower. Khuôn mặt bà ta lo lắng, đôi mắt không rời khỏi lối vào, và những ngón tay bà ta không ngừng xé lớp da mỏng quanh móng, một thói quen lo lắng đã theo bà ta từ rất lâu. Otto đứng bên cạnh, vẻ mặt đang toan tính, có lẽ ông ta không nghĩ kế hoạch sẽ không đi theo ý mình.
Khi cánh cửa Đại Sảnh bật mở, không chờ thêm một giây nào. Nhìn thấy mẹ mình đứng đó, nàng lập tức lao vào trong, gần như trượt dài xuống sàn khi lao vào lòng Rhaenerya. "Mẹ!" nàng khóc lên nức nở gọi.
Công chúa Rhaenyra quỳ xuống đỡ lấy thân hình con gái trong lòng, một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng nàng. "Con gái ta! Nyxeria!" Rhaenyra ôm chặt lấy con, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nàng.
Khuôn mặt Nyx lấm lem và có vài vết máu khô, những giọt nước mắt lăn dài trên má tạo thành những vệt dài. Đôi mắt tím sưng húp vì khóc, nhìn mẹ với vẻ đau khổ và kiệt sức. Mái tóc đen của nàng rối bù, vài sợi dính bết vào khuôn mặt nhợt nhạt. Nàng ôm chặt lấy Rhaenyra, vùi mặt vào lòng mẹ mà khóc nức nở,. Rhaenyra vuốt ve mái tóc rối bù của con gái, những ngón tay run rẩy, toàn thân run rẩy, những tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng trong Đại sảnh, cho thấy sự sợ hãi và tổn thương mà nàng đã trải qua.
Rhaenyra ôm chặt lấy Nyx, vùi đầu vào mái tóc rối của con, những ngón tay run rẩy vuốt ve lưng nàng. Cả hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở, một hình ảnh đầy xúc động giữa Đại Sảnh trang nghiêm và tĩnh lặng.
Daemon chậm rãi tiến về phía họ, ánh mắt sắc bén của ông quét một lượt từ đầu đến chân Nyx. Ông không nói gì, nhưng bàn tay siết chặt chuôi kiếm Dark Sister đã nói lên tất cả – một cơn giận dữ âm ỉ bị kiềm nén.. Jacaerys cũng bước nhanh tới, quỳ xuống bên cạnh hai mẹ con, ánh mắt lo lắng không rời khỏi khuôn mặt lấm lem của em gái.
Vua Viserys cố gắng cất tiếng, một âm thanh khàn khàn yếu ớt vang lên trong không gian tĩnh lặng: "Ny... Nyx... cháu gái ta..." Ông đưa tay về phía nàng, vẻ mặt đầy yêu thương và nhẹ nhõm.
Alicent đứng im lặng trong góc, quan sát cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt khó đoán. Đôi mắt xanh lục của bà ta thoáng hiện lên một tia lo lắng sợ hãi bất an.. Otto Hightower vẫn giữ nguyên vẻ mặt toan tính, ánh mắt sắc bén của ông ta dường như đang cố gắng phân tích mọi chi tiết.
"Ôi, con gái của ta!" Rhaenyra ôm chặt Saera như thể bà sợ cô sẽ biến mất. Nữ hoàng kéo cô ra để nhìn cô, và bà bật khóc nức nở khi nhìn thấy tình trạng của con gái mình. "Chúng đã làm gì con vậy? Kẻ nào đã làm điều này ?"
Daemon cũng lên tiếng, giọng trầm thấp: "Ai đã dám làm điều này với con, Nyx? Ta sẽ chặt hết đầu bọn chúng"
Nyx nhìn mẹ và cha dượng, đôi mắt vẫn còn đọng nước. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. "Chúng đã bắt con...... sau khi con uống thuốc...và đã thiếp đi," nàng nói, giọng vẫn còn run rẩy có lúc nấc nghẹn lên từng cơn. "Khi con tỉnh dậy... mọi thứ tối đen..."con chỉ biết mình đã lênh đênh trên thuyền...." Nàng bắt đầu kể lại câu chuyện đã được chuẩn bị sẵn, những lời lẽ đứt quãng và đầy sợ hãi, vẽ nên một bức tranh về sự kinh hoàng mà nàng đã phải trải qua.
"Chúng không nói chuyện với con, không chỉ ra mục đích, họ nhốt con dưới đáy khoang thuyền, tối tăm và ẩm ướt.," Nyx nấc lên, giọng nàng run rẩy khi những giọt nước mắt lại trào ra, lăn dài trên khuôn mặt lấm lem.
Nàng siết chặt lấy tay mẹ, như thể cần một điểm tựa để có thể tiếp tục. "Chúng chỉ cho con một mẩu bánh mì khô khốc khi chiều tối muộn.....Con không biết bọn chúng đưa con đi đâu......" Giọng nàng nghẹn lại, cả cơ thể khẽ run lên khi hồi tưởng lại ký ức kinh hoàng ấy.
"Cho đến khi cập bến cảng...." Nyx vùi mặt vào lòng Rhaenyra, những ngón tay bấu chặt lấy tấm áo choàng của mẹ. "Chúng nghĩ rằng con hôn mê... Con đã lợi dụng cơ hội đó để trốn thoát...."
Nyx nấc lên, tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp Đại Sảnh, đôi vai nàng run lên từng hồi vì sợ hãi. "Bọn chúng đã rượt theo con..." Giọng nàng lạc đi, đứt quãng giữa những tiếng nức nở, những giọt nước mắt không ngừng rơi. "...Một người phụ nữ tốt bụng đã kéo con vào nhà bà ấy... giấu con dưới hầm tối tăm..." Nàng nuốt khan, cố gắng lấy lại hơi thở. "...Bà ấy nói đó là gần Stoney Sept..."
Nàng cố hít vào một hơi sâu, nhưng giọng nói vẫn run rẩy. "Bà ấy đã cho con ăn một bữa no... rồi đưa cho con một con lừa để quay ngược về King's Landing..." Nyx siết chặt tay Rhaenyra, các ngón tay bấu lấy nhau đến trắng bệch. "Con đã đưa hết tất cả đồ trang sức mà con có cho bà ấy... Người phụ nữ tốt bụng đó còn chuẩn bị bánh lương khô cho con... giúp con có đủ sức mà trở về..."
Nàng ngừng lại, đôi mắt tím đầy mệt mỏi, nhìn mẹ trong tuyệt vọng. "Con không biết mình đã đi bao nhiêu ngày... Chỉ nhớ rằng mỗi đêm trôi qua đều dài vô tận..." Giọng nàng nghẹn lại, lạc dần trong tiếng nấc. "Mẹ ơi..." Rồi như chẳng còn chút sức lực nào, Nyx vùi mặt vào lòng Rhaenyra, toàn thân kiệt quệ.
Rhaenyra ôm chặt con gái vào lòng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Nàng vuốt ve mái tóc rối bù của Nyx, những ngón tay run rẩy vì vừa đau xót vừa giận dữ.
"Không sao rồi, con gái... con đã trở về rồi..." Giọng nàng khàn đặc, như cố nén đi cơn thịnh nộ đang sôi trào trong lồng ngực. Ánh mắt nàng lóe lên sự căm phẫn khi liếc nhìn về phía Otto Hightower và Alicent đang đứng im lặng trong góc.
Daemon, nãy giờ vẫn lặng im quan sát, nắm chặt chuôi kiếm Dark Sister đến mức các khớp tay trắng bệch. Đôi mắt tím của ông tối lại, gân cổ nổi lên đầy căm phẫn. "Chúng dám động đến con gái ta..." Ông rít lên, giọng trầm thấp như tiếng gầm của một con rồng trước khi phun lửa.
Jacaerys đứng bên cạnh, siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên sự giận dữ pha lẫn lo lắng. "Chúng ta không thể để chuyện này trôi qua..."
Viserys, dù đã suy yếu và xanh xao, vẫn chậm rãi đứng dậy khỏi ngai vàng. Đôi mắt ông ánh lên sự nghiêm nghị và đau đớn. "Ai đã làm điều này?" Ông hỏi, giọng không lớn nhưng đầy quyền uy, vang vọng khắp Đại Sảnh.
Ánh mắt Rhaenyra sắc bén như dao khi nàng nhìn chằm chằm vào Otto Hightower. "Bàn Tay của Nhà Vua, ngài có gì muốn nói không?" Giọng nàng đầy lạnh lẽo, tựa như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ.
Alicent cắn chặt môi, ánh mắt lảng tránh, trong khi Otto vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng khóe mắt già nua của ông ta khẽ co giật. "Thần..." Ông ta cất giọng trầm tĩnh, nhưng không giấu nổi sự căng thẳng. "Chúng ta đều quan tâm đến sự an toàn của Công chúa Nyxeria. Có thể đây là một nhóm hải tặc hay kẻ thù nào đó nhắm vào người..."
Daemon bật cười khẩy, bước lên một bước. "Ngươi nghĩ chúng ta ngu ngốc đến thế sao, Otto?" Giọng ông sắc lạnh. "Chính sự quản lý và dung túng của ông đã gây ra sự cớ sự này"
Viserys giơ tay lên ra hiệu cho tất cả im lặng. Ông nhìn thẳng vào con gái mình, giọng nói chậm rãi nhưng đầy chắc chắn. "Rhaenyra... hãy đưa con bé đi nghỉ ngơi. Phần còn lại... để ta lo."
Rhaenyra gật đầu với cha, rồi dịu dàng nâng Nyx dậy. "Được rồi, con yêu. Chúng ta về phòng con nghỉ ngơi nhé. Maester sẽ đến xem cho con." Nàng ôm chặt lấy Nyx một lần nữa, rồi cùng với sự giúp đỡ của Ser Erryk đưa Nyx rời khỏi Đại Sảnh đầy lo lắng và căng thẳng. Jacaerys đi theo ngay sau, Daemon nhìn Alicent và Otto đầy phẫn nộ rồi cũng rời đi, bước chân vang khắp đại sảnh. Otto hít sâu một hơi, Alicent siết chặt hai tay, ánh mắt lảng tránh.
Viserys giơ tay lên, ra hiệu cho Ser Otto Hightower tiến lại gần. "Otto," giọng ông trầm xuống, " Ta muốn biết mọi ngóc ngách của vụ việc này. Ai dám cả gan đặt tay lên người cháu gái ta, chúng sẽ phải trả một cái giá đắt."
Otto khẽ cúi đầu, vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự bình thản thường thấy, dù trong đáy mắt ông ta thoáng hiện lên một tia lo lắng. "Thần tuân lệnh, Bệ hạ." Ông ta quay sang một cận thần đứng gần đó, ra hiệu cho một vài cận thần thân cận đi theo.
Trong khi đó, Alicent vẫn đứng im lặng, đôi mắt xanh lục mở to nhìn theo bóng lưng Nyx khuất dần sau cánh cửa. Bà ta siết chặt hai bàn tay vào nhau, cố gắng giữ cho vẻ mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Trong Đại Sảnh, những ngọn đuốc vẫn cháy sáng, hắt bóng dài lên những bức tường đá cổ kính, nhưng bầu không khí nặng nề và căng thẳng vẫn bao trùm, như báo hiệu cho những sóng gió sắp ập đến.
kết thúc chương 49
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro