Chương 50

Dưới sự hộ tống cẩn trọng của Rhaenerya và hai hiệp sĩ King'sguard, cùng với Daemon và Jacaerys luôn sát bên cạnh, Nyx được đưa trở về Maegor's Holdfast.

Rhaenyra dìu Nyx lên những bậc thang quen thuộc dẫn đến phòng riêng của nàng. Căn phòng của Nyx vẫn như nàng nhớ, với những tấm thảm thêu tinh xảo và những bức tranh tường cổ xưa. Rhaenyra nhẹ nhàng giúp con gái ngồi xuống chiếc giường lớn, rồi cẩn thận gỡ chiếc áo choàng bẩn thỉu ra khỏi người nàng. Daemon và Jacaerys đứng im lặng bên cạnh, ánh mắt họ không rời khỏi Nyx.

"Con yêu, con cảm thấy thế nào?" Rhaenyra ngồi trên giường ôm lấy Nyx, giọng nàng dịu dàng như vuốt ve. Nàng đưa tay lau nhẹ những vệt nước mắt khô trên khuôn mặt Nyx.

Nyx khẽ rên rỉ, tựa đầu vào vai mẹ. "Con mệt... nhưng con ổn, mẹ. Con đã về nhà rồi." Nyx khẽ liếc mắt về phía bậc thềm cửa sổ. Aevarys đang ngồi đó, tựa lưng vào tường, đôi chân dài duỗi thẳng. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, hắt lên khuôn mặt hắn, làm nổi bật những đường nét sắc sảo. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười tinh quái khi bắt gặp ánh mắt của Nyx. Một thoáng nhăn mày nhẹ lướt qua gương mặt Nyx, hắn được xem kịch hả hê từ nãy đến giờ.

Jacaerys ngồi xuống bên cạnh Nyx, chắn ngang tầm mắt Nyx với cửa sổ, đặt một tay lên vai em gái. "Em đã rất dũng cảm, Nyx. Chúng ta đã rất lo lắng cho em."

Đúng lúc đó, Maester Orwyle bước vào phòng, theo sau là một vài thị nữ mang theo nước ấm và khăn sạch. Ông ta cúi chào gia đình hoàng gia, rồi tiến đến gần Nyx để kiểm tra tình trạng sức khỏe của nàng. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, ông ta trấn an Rhaenyra rằng Nyx chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ và sẽ sớm hồi phục.

Maester Orwyle quay sang các thị nữ, giọng ông ta nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. "Hãy giúp công chúa rửa mặt và thay bộ đồ sạch sẽ. Chuẩn bị một chút súp gà ấm và trà thảo dược an thần. Công chúa cần nghỉ ngơi yên tĩnh." Các thị nữ vâng lời, nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết.

Rhaenyra thở phào nhẹ nhõm khi nghe Maester Orwyle nói vậy, nhưng ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi khuôn mặt xanh xao của Nyx. "Cảm ơn ông, Maester. Tôi sẽ ở lại với con bé."

Nói xong bà quay sang Daemon và Jaecarys "Hai người trở về đi, ta ở lại với con bé đêm nay"

Daemon khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn đầy sát khí khi nghĩ đến những kẻ đã gây ra chuyện này. Jacaerys cũng đứng dậy, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Nyx. "Nghỉ ngơi đi, Nyx."

Rhaenyra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Nyx. "Được rồi, con yêu. Mẹ sẽ ở đây với con." Daemon và Jacaerys cùng Maester Mellos ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Nyx nghỉ ngơi, chỉ còn lại nàng và con gái trong căn phòng ấm áp.

Rhaenyra đi đến bàn bên kia phòng, nhúng một chiếc khăn lụa mềm vào chậu nước ấm, vắt nhẹ cho ráo bớt rồi quay trở lại bên cạnh cô con gái duy nhất của mình, người đang ngồi tựa lưng vào gối trên giường, ánh mắt dõi theo mọi cử động của nàng.

Nyx nhìn mẹ, trong đôi mắt tím sâu thẳm ánh lên sự dằn xé. Nàng không chắc liệu có nên kể hết mọi chuyện cho Rhaenyra nghe hay không. Trong khi Nyx đang đấu tranh với những suy nghĩ của mình, Rhaenyra nhẹ nhàng lau đi lớp bụi bẩn và những vệt máu khô còn sót lại trên khuôn mặt con gái, từng động tác đều cẩn thận và yêu thương.

"Nào, con gái của ta," Rhaenyra nói, giọng nàng dịu dàng như dòng suối chảy. "Mọi chuyện đã qua hết rồi. Con uống hết chén súp rồi ngủ một giấc thật ngon. Mẹ sẽ ở đây canh cho con." Nàng đặt tay lên trán Nyx, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của con.

Nyx giằng xé trong lòng, đôi mày thanh tú cau chặt lại. Nàng nhìn khuôn mặt đầy lo âu của mẹ, cảm giác tội lỗi và day dứt dâng lên nghẹn ứ cổ họng. Nàng không thể tiếp tục lừa dối Rhaenyra, người đã yêu thương và lo lắng cho nàng đến vậy. Sự thật, dù có thể gây ra những phản ứng không mong muốn, vẫn tốt hơn là tiếp tục sống trong dối trá. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan đi những do dự cuối cùng.

"Mẹ..." Nyx cất tiếng, giọng nàng khẽ run, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Rhaenyra. "Con có chuyện này phải nói..."

Cánh cửa mở ra, một cô hầu gái bước vào, bưng theo một bát súp nóng hổi. Mùi hương của thảo mộc và thịt hầm lan tỏa khắp căn phòng, xua tan bầu không khí căng thẳng một chút.

Rhaenyra gật đầu nhẹ với cô ấy, giọng nói vẫn dịu dàng dù sự mệt mỏi hiện rõ trong từng lời. "Cảm ơn cô, Lynessa."

Lynessa cúi đầu rồi lặng lẽ đặt chiếc khay bạc lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, cẩn thận bày bát súp nóng hổi và một chiếc thìa nhỏ. Hương thơm dịu nhẹ của nước dùng gà lan tỏa khắp căn phòng. Cô ấy cúi đầu lui ra ngoài, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, khép cửa lại phía sau.

Rhaenyra không để ý đến lời Nyx vừa định nói, có lẽ vì quá lo lắng cho con gái. Nàng nhẹ nhàng cầm bát súp lên, ngồi xuống mép giường, cẩn thận thổi nhẹ một muỗng rồi đưa đến bên miệng Nyx. "Nào"

Nyx lặng lẽ nuốt muỗng súp từ tay Rhaenyra, hương vị ấm áp lan tỏa trong miệng nhưng chẳng thể xua đi cơn sóng dữ đang cuộn trào trong lòng nàng. Đôi mắt tím của nàng nhìn sâu vào gương mặt hiền từ của mẹ mình, từng đường nét quen thuộc giờ đây trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Không còn là một nhân vật trong trang sách, không còn là một hình ảnh trên màn ảnh—Rhaenyra đang ở đây, ngay trước mặt nàng, bằng xương bằng thịt. Một người phụ nữ có trái tim biết yêu thương, có nỗi đau, có những hy vọng và lo lắng. Một người mẹ đã thức trắng nhiều đêm vì nàng. Dường như Nyx đã trở lại cái ngày đầu tiên cô đến thế giới này, người mà nàng thấy đầu tiên - Rhaenerya, mẹ của Nyxeria, hay đúng hơn giờ đây là mẹ của nàng. Nàng sẽ bảo vệ người này cho đến khi nàng trở về với thế giới của mình.

Và rồi, Nyx nhận ra sự thật khủng khiếp nhất—tương lai của người phụ nữ này đã được định sẵn. Một tương lai đầy bi kịch, nơi bà sẽ mất đi những đứa con của mình, từng người một, dưới lưỡi kiếm, giữa biển lửa, trên bầu trời cao. Rhaenyra sẽ phải gánh chịu nỗi đau cùng cực trước khi chính mình bị phản bội, bị nuốt chửng bởi con rồng của Aegon, giữa tiếng gào khóc và nỗi tuyệt vọng vô tận.

Ngực Nyx thắt lại, từng hơi thở trở nên nặng nề. Nyx cắn chặt môi, đôi mắt cay xè vì nước mắt chưa kịp rơi. Nàng không thể cứ đứng yên nhìn người phụ nữ này bước vào con đường chết chóc đó.

Nyx siết nhẹ bàn tay đang cầm thìa của Rhaenyra, ánh mắt nàng kiên định nhìn thẳng vào mắt mẹ. Rồi cầm lấy chén súp từ tay mẹ, đặt nhẹ nó xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh. Bất ngờ, Nyx kéo chăn ra và đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, đứng dậy trước ánh mắt kinh ngạc của Rhaenyra.

"Nyx! Con làm gì vậy? Con vẫn còn yếu lắm, hãy nằm xuống đi," Rhaenyra vội vàng nói, giọng đầy lo lắng.

Nhưng Nyx lắc đầu, nắm lấy bàn tay của mẹ mình. "Mẹ... con cần mẹ biết điều này..."

Nyx siết nhẹ bàn tay đang cầm thìa của Rhaenyra, ánh mắt nàng kiên định nhìn thẳng vào mắt mẹ. Rồi cầm lấy chén súp từ tay mẹ nàng, đặt nhẹ nó xuống bàn bên cạnh. Với một động tác dứt khoát, nàng kéo chăn ra và bước xuống giường, đứng thẳng người trước ánh mắt kinh ngạc của Rhaenyra.

"Nyx! Con làm gì vậy? Con vẫn còn yếu lắm, hãy nằm xuống đi," Rhaenyra vội vàng nói, giọng đầy lo lắng.

"Mẹ... con cần mẹ biết điều này..."Nyx nắm lấy tay mẹ, dáng vẻ không còn chút nào yếu ớt như vừa nãy. Nếu những vết thương lấm lem và nhợt nhạt vẫn còn trên khuôn mặt nàng, Rhaenyra có lẽ đã không tin rằng đây là đứa con gái vừa mới trở về trong tình trạng kiệt quệ.

Nyx hít một hơi thật sâu, ánh mắt nàng trở nên nghiêm túc. Rồi nàng nói nhỏ "Mẹ... con không bị bắt cóc."

Rhaenyra sững sờ, đôi mắt mở to nhìn con gái. "Con nói cái gì vậy, Nyx? Chẳng phải con đã kể..."

"Con nói dối," Nyx cắt ngang lời mẹ, giọng nàng kiên định. "Con đã rời khỏi King's Landing để...Con muốn mẹ gặp một người." Rồi Nyx kéo tay mẹ đi qua bên kia phòng, dừng lại cách cửa sổ một khoảng.

Nyx nhìn vào gương mặt Rhaenyra, thấy rõ sự lo lắng, nghi ngờ và khó hiểu đang đan xen. Rhaenyra nhìn theo ánh mắt con gái, nhưng nàng chỉ thấy chiếc bệ cửa sổ trống trải, gió đêm thổi nhẹ qua tấm rèm lụa mỏng, khiến nó khẽ bay lên, không một ai ở đó...

Nyx hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân trước khoảnh khắc quan trọng này. Nàng nhìn thẳng vào Aevarys, người vẫn đang ngồi chễm chệ trên bệ cửa sổ, đôi mắt vàng kim nhướng lên tinh quái nhìn lại nàng. Rồi đôi môi nàng khẽ mở, một âm thanh nhẹ nhàng thoát ra, "Aevarys...."

"Được thôi!" Aevarys khẽ đáp lại, một nụ cười tươi rói nở trên môi. Ngay lập tức, một sự thay đổi kỳ lạ diễn ra trong không gian. Dường như một lớp màn vô hình vừa bị vén lên, và Aevarys hiện ra rõ ràng trước mắt Rhaenyra đằng sau là tấm rèm đang bay trong gió, không ai nhận thấy sự hiện diện của hắn trong phòng.

Từ bóng dáng mờ ảo lẫn vào ánh trăng, hắn trở nên sắc nét và sống động, ngồi đó với vẻ ngoài của một chàng trai trẻ tuổi với mái tóc đen và đôi mắt màu hổ phách sáng rực.

Như một bóng ma bước ra từ bóng tối.

Kết thúc chương 50

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro