Chương 51

Ánh trăng nhẹ chiếu từ khung cửa sổ cao vút đổ xuống sàn đá lạnh lẽo, hòa lẫn với ánh vàng ấm áp nhưng chập chờn của ngọn đuốc gắn trên tường, tạo nên một không gian nửa sáng nửa tối đầy căng thẳng trong phòng riêng của Công chúa Nyxeria. Căn phòng vốn quen thuộc với những tấm thảm thêu hình rồng uốn lượn và những bức tranh tường cổ kính về lịch sử nhà Targaryen, giờ đây dường như trở nên xa lạ, bị xâm chiếm bởi sự hiện diện bất ngờ của người lạ mặt.

Công chúa Rhaenyra đứng bất động như hóa đá, đôi mắt tím thẫm mở to đến mức tưởng chừng có thể nhìn thấu bóng tối. Trong tâm trí nàng, những bánh răng của sự nghi ngờ và lo lắng quay cuồng với tốc độ chóng mặt. Maegor's Holdfast, trái tim kiên cố nhất của Red Keep, nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất, làm sao một kẻ xa lạ có thể xuất hiện ở đây, như thể hắn chỉ là một cơn gió thoảng qua?

Công chúa Rhaenyra hoảng hốt. Bản năng làm mẹ trỗi dậy mạnh mẽ, nàng vội vàng đưa tay về phía Nyx, muốn kéo con gái về phía mình. Aevarys mỉm cười, đứng dậy khỏi bệ cửa sổ với một sự kiêu ngạo, không hề nao núng trước sự giận dữ của Rhaenyra. Hắn cúi đầu chào nàng một cách trang trọng, nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ tinh quái.

"Công chúa Rhaenyra Targaryen," hắn nói, giọng hắn trầm ấm và du dương, nhưng trong đó ẩn chứa một sự tự tin đến ngạo mạn. "Thật vinh hạnh cho ta khi được diện kiến người."

Rhaenyra nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Aevarys với ánh mắt dò xét. "Ngươi là ai? Làm sao ngươi đột nhập vào được nơi này?" Giọng nàng lạnh lẽo, đầy nghi ngờ.

"Mẹ," Nyx vội vàng lên tiếng, bước lên một bước về phía Rhaenyra, ôm lấy hai vai Rhaenerya. "Người đừng lo lắng. Aevarys là ......" Nàng khẽ liếc nhìn sang Aevarys...."Hắn là con rồng của con"

"Con rồng?" Rhaenyra lặp lại, giọng nàng lạc đi vì kinh ngạc. Nàng nhìn chằm chằm vào Nyx, rồi lại quay sang Aevarys, ánh mắt nàng chất chứa sự hoài nghi và bối rối tột độ. "Con đang nói nhảm nhí gì vậy, Nyxeria?"

Rhaenyra nhíu mày, sự nghi ngờ trong mắt nàng không hề giảm bớt. "Cậu ta là một con người. Rồng không thể biến thành người."

Nyx siết chặt tay mẹ, ánh mắt nàng khẩn khoản. "Mẹ, xin mẹ hãy tin con. Aevarys không phải là mối đe dọa. Hắn đã giúp con. Con đã đi tìm hắn..."

"Đi tìm?" Rhaenyra ngắt lời, giọng nàng cao vút. "Con đã bỏ đi để tìm một con rồng? Không màn đến sự an toàn của mình để mạo hiểm như vậy. Đó là lý do con dựng lên câu chuyện bị bắt cóc?" Nỗi lo lắng trong giọng nàng giờ đã chuyển thành sự tức giận.

Aevarys lên tiếng, giọng hắn mềm mỏng như nhung. "Hãy hiểu cho sự cẩn trọng của Công chúa Nyxeria. Ta tin rằng, khi người hiểu rõ mọi chuyện, người sẽ thấy rằng đây là một lợi thế, chứ không phải là một mối nguy hiểm." Hắn nhìn Rhaenyra với ánh mắt thấu hiểu, như thể đang chia sẻ một bí mật chính trị quan trọng.

"Ngươi là một kẻ lạ mặt xuất hiện một cách bí ẩn trong phòng riêng của con gái ta," Rhaenyra đáp trả, giọng nàng đanh thép, không hề nao núng trước vẻ ngoài tự tin của Aevarys. "Ngươi nói về lợi thế? Lợi thế nào có thể lớn hơn sự an toàn của con gái ta? Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời một kẻ mà ta không hề biết"

Aevarys khẽ nghiêng đầu, nhưng lần này, đôi mắt màu hổ phách của hắn ánh lên vẻ mất kiên nhẫn rõ rệt. "Hỡi Người thừa kế ngai sắt, nữ hoàng tương lai của Bảy vương quốc, The Andal, The Rhoynar và The first Men, người bảo vệ của Realm," hắn nói, giọng hắn trầm khàn hơn, sự kiên nhẫn trong âm vực giọng đã mỏng dần. "Ta biết cô là ai, cha cô, gia đình cô... hơn hết... tổ tiên của cô."

Hắn tiếp tục, không để Rhaenyra kịp phản ứng, giọng hắn sắc lạnh như lưỡi kiếm. "Ta hiểu sự thận trọng của ngươi. Một người mẹ luôn đặt sự an toàn của con cái lên hàng đầu. Nhưng ngươi nói đúng, hỡi con người... xấc xược. Ta già cỗi như chính mảnh đất này, ta bí ẩn và ta chắc chắn là nguy hiểm. Ta vẫn giữ thái độ tôn trọng và để ngươi 'hạch sách' chỉ vì ta có nhiệm vụ phải hoàn thành với con gái ngươi. Cho nên, trong khi ta vẫn giữ được cái đầu lạnh, thì ngươi nên dè chừng với lời nói của mình. Người thừa kế ngai sắt."

Khi hắn dứt lời, ngọn lửa trong lò sưởi bỗng bùng lên dữ dội, những ngọn lửa cao ngút liếm láp các viên gạch đá xám xịt bên ngoài lò, củi trong lò nổ lốp bốp như sấm rền.

Rhaenyra hoảng hốt, bất ngờ trước cảnh tượng ấy, nàng kéo mạnh Nyx lùi lại, tránh xa sinh vật bí ẩn đang phô trương sức mạnh trước mắt. Nyxeria cũng mở to mắt, kinh ngạc trước sự thiếu kiên nhẫn của Aevarys. Nó nhắc nhở nàng rằng hắn là một sinh vật nguy hiểm, một con dao hai lưỡi mà nàng phải sử dụng một cách cẩn trọng. Nhăn mày, Nyx khẽ la nhỏ, giọng có chút lo lắng: "Aevarys, đủ rồi."

Kỳ lạ thay, ngọn lửa trong lò dần dịu lại, trở về trạng thái êm ái và ấm áp như ban đầu, không còn vẻ dữ dội và nguy hiểm như vừa nãy. Aevarys khẽ khịt mũi, rồi xoay người lại, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đơn êm ái màu xanh lam gần lò sưởi, như thể không có chuyện gì vừa xảy ra.

yx quay lại với Công chúa Rhaenyra, người vẫn đứng im lặng như tượng đá, đôi mắt tím thẫm mở to nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi Aevarys vừa phô diễn sức mạnh. Trên gương mặt xinh đẹp của Rhaenyra không khỏi hiện rõ sự kinh ngạc và ngờ vực, những đường nét thanh tú căng thẳng như dây đàn.

Nyx tiến lại gần mẹ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. "Mẹ," Nyx khẽ nói, giọng nàng dịu dàng nhưng đầy kiên quyết, "tất cả bắt đầu từ đêm con ngã ở vách đá Dragonstone." Nàng hít một hơi sâu, như thể đang cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức hỗn loạn trong đầu. "Sau cú ngã đó, con đã bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ. Ban đầu chúng rất mơ hồ, những hình ảnh chắp vá không rõ ràng, nhưng dần dần, một hình bóng xuất hiện ngày càng rõ nét – một con rồng đỏ rực lửa, với đôi mắt màu hổ phách sáng rực như hai mặt trời nhỏ."

Nyx siết nhẹ tay Rhaenyra. "Con quyết định đi tìm con rồng trong giấc mơ của mình – Aevarys. Con đã kể cho Jace nghe về những giấc mơ và quyết định của mình trước khi rời khỏi King's Landing. Anh ấy đã lo lắng, nhưng anh ấy hiểu... anh ấy luôn hiểu con, mẹ ạ."

"Con nói Jacaerys cũng tham gia vào chuyện này sao?" Rhaenyra gầm gừ, cơn giận dữ bùng lên dữ dội. "Thật quá quắt! Cả hai đứa con..."

"Mẹ! Con rất xin lỗi," Nyx vội vàng nói, nắm chặt tay mẹ. "Ngay khi con rời đi, con đã gửi thư quạ cho Jace, nhưng có vẻ như gia đình chúng ta đã không nhận được 'chiếc lông quạ' nào từ con."

Rhaenyra bất ngờ, đôi mắt nàng mở to. "Ý con là..."

"Đây là kế hoạch của Otto và Alicent," Nyx thì thầm, giọng nàng đầy cay đắng. "Bọn họ đã tung tin rằng con bị bắt cóc, cử lính và thậm chí cả Aemond đi truy bắt con, hòng trói buộc con vào một cuộc hôn nhân mà chúng ta đã trăm phương ngàn kế muốn trì hoãn."

"Và Aemond..." Nyx thở dài. "Con đã quá dại dột khi nhờ hắn ta tìm kiếm thông tin về con rồng Aevarys. Con đã nghĩ hắn chỉ tò mò... nhưng chắc chắn hắn đã báo lại mọi chuyện với mẹ hắn. Đúng là một đứa con trai ngoan của Hoàng hậu. Vì vậy, con không thể để chúng biết con đã tìm được rồng."

"Nhưng con rồng của con đâu, Nyx?" Rhaenyra hỏi, giọng nàng vẫn còn đầy nghi ngờ. "Con trở về đây với dáng vẻ... như thế này. Làm sao mà con có thể giấu một con rồng ở Red Keep này?"

Nàng nhìn về phía Aevarys, người vẫn ngồi lặng lẽ bên lò sưởi. "Aevarys không chỉ là một con rồng, mẹ. Hắn là một sinh vật cổ xưa, có lẽ còn già hơn cả Valyria. Hắn có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn, và... như mẹ đã thấy, hắn sở hữu những khả năng mà chúng ta gọi là ma thuật.

Nàng nhìn về phía những bức tranh tường cổ kính trên vách phòng, nơi khắc họa hình ảnh những con rồng uy nghi và những vị vua Targaryen. "Gia tộc Targaryen của chúng ta từng được ban cho những giấc mơ tiên tri, như Daenys Targaryen đã thấy trước Ngày Tận Thế của Valyria. Món quà đó chảy trong huyết mạch của gia tộc ta, giữa dòng máu rồng và ngọn lửa thiêng, chìm đắm trong những giấc mơ tiên tri mơ hồ, khó nắm bắt."

"Nhưng 'thứ' của con rất khác, mẹ," Nyx tiếp tục, giọng nàng trở nên trầm hơn, nàng quay sang nhìn thẳng vào mắt Rhaenyra, ánh mắt nàng chứa đựng một sự thấu suốt kỳ lạ. "Nếu mọi người trong gia tộc Targaryen hòa mình vào dòng chảy giữa máu và lửa đó, thì con... giống như kẻ đứng trên bờ sông, nhìn rõ từng chuyển động của dòng chảy."

Nàng khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, như thể đang nhìn thấy những hình ảnh mà người khác không thể. "Một món quà 'rõ ràng' hơn. Những tương lai khủng khiếp, mẹ ạ. Con thấy lửa và máu, thấy những con rồng gầm thét trên bầu trời đêm, chúng cắn xé nhau, thấy những người thân yêu của chúng ta ngã xuống. Con thấy Jace... con thấy Luke... con thấy cả mẹ..."

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Nyx. "Máu hòa với máu, vô số người chết... quý tộc, lãnh chúa, dân thường... và cả những con rồng, máu của chúng hòa vào nhau, chảy đặc quánh trên mặt đất. Lửa từ trên trời rơi xuống như mưa, máu chảy quánh như sông, nhuộm đỏ cả Westeros... Con biết rõ nó xảy ra như thế nào, kết cục ra sao... Bóng tối bao trùm tất cả. Những hình ảnh đó ám ảnh con đêm này sang đêm khác, mẹ. Con không thể nào thoát khỏi chúng."ình ảnh đó ám ảnh con đêm này sang đêm khác, mẹ. Con không thể nào thoát khỏi chúng."

Rhaenyra đứng chết lặng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Khuôn mặt nàng tái mét, đôi mắt tím thẫm mở to nhìn chằm chằm vào Nyx, như thể đang cố gắng hình dung những cảnh tượng khủng khiếp mà con gái nàng vừa miêu tả.

"Ngay khi con quyết định đi tìm Aevarys," Nyx nói, giọng nàng trở nên mạnh mẽ hơn, ánh mắt nàng kiên định nhìn về phía nơi Aevarys vẫn ngồi, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm xuất hiện trên môi nàng khi nhắc đến tên hắn. "Con đã biết sứ mệnh của mình đã được định sẵn, mẹ. Một cuộc chiến khác sẽ xảy ra, ngay sau những mất mát mà chúng ta sắp phải gánh chịu. Đó là Đêm Dài và đội quân Bất Tử."

"Như tiên vương Aegon đã mơ thấy.... một lần nữa, bóng tối đang kéo đến... rất sớm thôi. Ngày mà mùa đông kéo dài vô tận, khi cuộc nội chiến xé nát Bảy Vương Quốc, khi những con rồng của chúng ta ngã xuống từ bầu trời,... thì hắn sẽ đến. Hắn sẽ đến để xóa sổ mọi sinh vật sống trên lục địa này."

Rhaenyra mở to mắt, kinh ngạc đến nghẹt thở. Làm sao Nyx có thể biết được những lời này? Những lời mà Viserys chỉ nói riêng với nàng, lời truyền lại bí mật chỉ dành cho người thừa kế ngai sắt tương lai. Nàng tiến lại gần con gái, ôm chầm lấy Nyx, siết chặt như thể sợ nàng sẽ biến mất. "Nyx... con nói cho mẹ biết, con đã nghe những lời này ở đâu? Ông ngoại con đã nói cho con sao, Nyx?" giọng nàng run rẩy vì xúc động.

"Không ai nói cho con cả, mẹ," Nyx đáp, giọng nàng kiên định, dù vẫn còn chút run. Nàng đặt một tay lên cánh tay Rhaenyra, nhìn thẳng vào mắt mẹ. "Như con đã nói, con là kẻ đứng nhìn dòng sông chảy, mặc cho sự chuyển động của nó như thế nào." Nàng siết nhẹ tay mẹ, ánh mắt nàng tràn đầy quyết tâm. "Nhưng bây giờ con không muốn mặc kệ nó nữa... Con muốn thay đổi dòng chảy, mẹ. Con cần phải thay đổi nó, con phải ngăn cái tương lai mà con đã thấy từ lần này đến lần khác trước khi nghênh đón 'tử thần' của con, của Westeros đến."

Trong suốt lời Nyx, Aevarys vẫn ngồi yên trên ghế dựa, nụ cười ranh mãnh ban đầu đã nhường chỗ cho một vẻ mặt nghiêm túc hơn. Hắn chăm chú lắng nghe từng lời Nyx nói, đôi mắt màu hổ phách thỉnh thoảng lại liếc nhìn Rhaenyra, như thể đang đánh giá phản ứng của nàng.

"Nyx," Rhaenyra nói, giọng nàng dịu xuống nhưng vẫn đầy hoài nghi, "những lời tiên tri đó của Aegon... cha ta đã nói với ta, nhưng nó là chuyện của hàng thế kỷ sau, Nyx. Đêm Dài, Bóng Trắng... đó là một mối đe dọa lớn, ta không phủ nhận, nhưng nó không phải là điều mà chúng ta phải đối mặt bây giờ. Đó là nhiệm vụ của cả gia tộc Targaryen, một trách nhiệm được truyền lại qua nhiều thế hệ, nhưng không phải là gánh nặng mà con phải mang trên vai vào lúc này."

Nàng ngập ngừng, không muốn phủ nhận hoàn toàn những gì Nyx vừa nói. "Đêm Dài có thể có thật, nhưng nó không đến bây giờ, Nyx. Có lẽ nó sẽ đến trong tương lai, trong thời đại của con cháu chúng ta, có thể là nhưng không phải bây giờ, không phải trong thời đại của ta, không phải thời đại mà Jacaerys trị vì. Nyx ."

Nyx thở dài khi nghe những lời của Rhaenyra, một thoáng thất vọng hiện lên trên gương mặt nàng. Nàng khẽ liếc nhìn về phía Aevarys, không nói một lời, nhưng Aevarys dường như đọc được suy nghĩ của nàng. Hắn khẽ với tay lấy một bọc vải thô tối màu vắt sau lưng rồi đưa cho Nyx. Nyx mở bọc vải ra, để lộ một thanh kiếm sáng lóa, rồi đưa nó về phía Rhaenyra.

"Mẹ," Nyx nói, giọng nàng khẩn khoản, "con ước gì mẹ nói đúng. Con ước gì đây chỉ là một câu chuyện cổ tích, một mối đe dọa xa vời."

Nàng cầm thanh kiếm bằng cả hai tay, lưỡi kiếm phản chiếu ánh lửa trong phòng. "Nhưng thanh kiếm này... nó đã được rút ra khỏi bệ đá cổ xưa. Việc nó xuất hiện ngay lúc này, chứ không phải vào một thời điểm nào khác, chắc chắn là một lời cảnh báo, mẹ ạ. Nó báo hiệu rằng nhiệm vụ mà thanh kiếm này phải hoàn thành đang đến rất gần."

Rhaenyra sững sờ nhìn thanh kiếm mà Nyx đang cầm. Nó không giống bất kỳ thanh kiếm nào mà nàng từng thấy. Lưỡi kiếm dường như được rèn từ một kim loại kỳ lạ, sáng óng ánh dưới ánh lửa, và trên bề mặt của nó khắc những ký tự cổ xưa mà nàng không thể nào hiểu được. Có một nguồn năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ thanh kiếm, khiến Rhaenyra cảm thấy một sự lạnh lẽo len lỏi vào tận xương tủy, dù căn phòng đang ấm áp.

Ánh mắt Rhaenyra dán chặt vào thanh kiếm, rồi từ từ chuyển sang nhìn khuôn mặt kiên định của Nyx. Sự chắc chắn trong giọng nói của con gái, thanh kiếm bí ẩn này... tất cả dường như đang dần thuyết phục nàng rằng những lời Nyx nói không phải là những câu chuyện hoang đường. Một nỗi lo lắng mơ hồ bắt đầu hình thành trong tâm trí Rhaenyra, dần thay thế cho sự hoài nghi ban đầu.

Ngực Rhaenyra phập phồng, hơi thở nàng trở nên gấp gáp hơn. Rhaenyra ôm chặt lấy hai vai Nyx, ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng. "Ta tin con, Nyx," giọng nàng nghẹn ngào, "nhưng tại sao lại là con? Tại sao con phải gánh chịu điều này?"

Nyx nhìn thẳng vào mắt mẹ, sự kiên định ánh lên trong đôi mắt tím. "Con tin rằng con chỉ là người 'báo tin', mẹ ạ. Con là người mang đến sự thật, báo hiệu cho các Vương Quốc rằng hắn đã trở lại." Nàng siết nhẹ tay Rhaenyra.

"Con cần mẹ, mẹ," Nyx nói, giọng nàng khẩn khoản nhưng đầy quyết tâm. "Mẹ là người thừa kế ngai sắt tương lai. Lời nói của mẹ có trọng lượng hơn bất kỳ ai. Lòng trung thành của các lãnh chúa đã được thề trước mẹ, họ sẽ nghe theo tiếng gọi của mẹ. Chúng ta cần sự đoàn kết của các Vương Quốc, mẹ. Chỉ có mẹ mới có thể tập hợp họ lại để đối mặt với Night King."

"Nhưng trước hết, chúng ta cần phải xử lý 'con rắn độc' đang nằm thu mình trong gia tộc chúng ta, kẻ đang chờ đợi thời cơ để cắn xé từng đối thủ của hắn."

Rhaenyra nhìn Nyx, đôi mắt nàng thoáng chút nghi hoặc. "Con rắn độc?"

Nyx khẽ nhìn về phía Aevarys, người đang ngồi trên ghế, một nụ cười tinh quái ẩn hiện trên môi hắn như thể hắn đã đọc được suy nghĩ của nàng. "Một con rắn độc xanh, mẹ ạ." Rồi Nyx quay sang Rhaenyra, ánh mắt nàng kiên định. "Con có một kế hoạch."

Phía cửa sổ nơi ánh trăng sáng chiếu rọi.

Kết thúc chương 51

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro