Chương 52
Màn đêm buông xuống Maegor's Holdfast như một tấm lụa đen óng ánh phủ lên tất cả. Căn phòng của Nyxeria chìm trong ánh trăng dịu nhẹ, thứ ánh sáng bạc chiếu qua ban công rọi vào phòng. Gió hè lùa vào mang theo hơi lạnh mát mẻ, lay động tấm rèm mỏng như làn sương, khiến chúng khẽ nhảy múa như những linh hồn chơi đùa trong ánh sáng mờ ảo.
Nyx nằm nghiêng trên chiếc giường bốn trụ bằng gỗ tối màu được chạm khắc tỉ mỉ, chăn gối lụa mềm mịn, đầu gối lên cánh tay, ánh mắt thả trôi về phía ban công. Mái tóc đen dài xõa ra, hòa quyện cùng bóng tối như dòng suối mượt mà. Nàng khẽ thở ra một hơi dài, ánh trăng soi lên gương mặt thanh tú phảng phất nét ưu tư.
Aevarys đã rời đi từ lúc nào, không một tiếng động – như cách hắn vẫn luôn xuất hiện và biến mất. Nyx đoán vậy, có lẽ hắn đang tận hưởng sự tự do sau hàng ngàn năm bị giam cầm, khám phá những hành lang bí mật của Red Keep hoặc bay lượn trên bầu trời đêm đen kịt.
Nyx thở dài. Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Rhaenyra Targaryen – kiên quyết đến lạ khi ép nàng phải chọn một hiệp sĩ thân cận để bảo vệ sau chuỗi biến cố vừa qua. Nàng đã từ chối, quả quyết mình không cần. Nhưng Rhaenyra không nghe, bà nhất định sẽ chọn một người, như để tự trấn an bản thân rằng con gái mình sẽ không bao giờ biến mất như thế nữa.
"Chắc hai người họ đang tranh luận xem nê chọn ai," nàng thì thầm, đôi mắt tím ánh lên trong ánh trăng.
Nàng nằm yên, cố gắng sắp xếp lại những bước đi tiếp theo trong kế hoạch của mình. Ngón tay nàng vô thức sờ nhẹ lên chiếc vòng tay bằng bạc mảnh khảnh trên cổ tay, bên trong chứa đựng thứ nước thần kỳ lấy từ Hồ Ánh Trăng. Kim loại bạc mát lạnh lướt nhẹ dưới đầu ngón tay nàng, mang theo một cảm giác trơn tru dễ chịu. Đôi khi, Nyx có thể cảm nhận được sự lay động nhẹ nhàng của chất lỏng bên trong, một chút se lạnh thấm qua lớp bạc, khẽ khàng nhắc nhở nàng về nguồn sức mạnh kỳ diệu mà nó nắm giữ.
Mí mắt nàng nặng trĩu dần. Trong không gian mát lành và tiếng gió rì rào, Nyx thiu thiu giữa lằn ranh mong manh giữa tỉnh và mộng...
...kịch...kịch...kịch...
Một âm thanh lạ vang lên. Rất khẽ. Nhưng đủ khiến nàng bật dậy.
Đôi mắt tím mở to, căng ra trong bóng tối. Tiếng đá dịch chuyển. Một nhịp... rồi một nhịp nữa. Từ đâu đó phía bên kia căn phòng – ngay trên bức tường gần lò sưởi – một khe nhỏ hé mở, bóng tối trong bóng tối. Lối đi bí mật. Lối thoát mà chính nàng đã dùng để chạy khỏi Red Keep.
Nhưng lần này, không phải nàng bước qua.
Trong bóng tối mịt mù của hành lang ẩn sau bức tường, một bóng dáng cao gầy ẩn mình. Nyx không thể thấy rõ người đó là ai, vì phòng nàng không đốt đèn, chỉ có ánh lửa ấm áp và bập bùng từ lò sưởi ở phía bên kia phòng và ánh trăng từ ban công nơi chiếc giường của Nyx đang đặt. Ngay khi Nyx định la lên, bóng dáng đó từng bước chậm rãi đi ra khỏi bóng tối. Ánh lửa màu cam nhảy múa từ lò sưởi chiếu lên, hiện rõ kẻ không mời mà đến.
Một bóng dáng đang lặng lẽ tiến vào – cao gầy, rắn rỏi – như thể bóng đêm đúc nên hình hài ấy. Phòng nàng không đốt đèn, chỉ có ánh lửa lò sưởi le lói và ánh trăng từ cửa sổ. Chúng phản chiếu lên những chi tiết đầu tiên: đôi ủng cao bọc thép... chuôi kiếm dài buộc ngang lưng... và mái tóc bạch kim buông dài như dòng ánh sáng.
Aemond Targaryen.
Hắn cao, thậm chí còn cao hơn cả Jace, với mái tóc bạch kim óng ả, đặc trưng của gia tộc Targaryen, rủ xuống vầng trán hẹp. Gương mặt hắn sắc lạnh như tượng đá, ánh mắt xanh lam như băng cháy xuyên qua đêm tối. Một bên mắt bị che bởi miếng băng đen, càng khiến gương mặt hắn thêm phần nguy hiểm và thần bí.
Hắn mặc một chiếc áo chẽn da màu đen tuyền, ôm sát cơ thể cường tráng, và một thanh kiếm dài đeo bên hông. Vẻ mặt hắn lạnh lùng và khó đoán, đôi mắt xanh duy nhất của hắn nhìn thẳng vào Nyx, không hề nao núng.
"Ngạc nhiên chưa, cháu gái?" Aemond khẽ nói, giọng hắn trầm và có chút chế giễu, phá vỡ sự im lặng căng thẳng trong căn phòng.
Aemond," Nyx khẽ gọi tên hắn, giọng nàng có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Nàng ngồi thẳng dậy trên giường. "Ta không nghĩ sẽ có vinh hạnh được đón tiếp ngươi vào giờ này."
Aemond khẽ nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo không chút ấm áp. Ánh mắt xanh lam duy nhất của hắn lướt qua căn phòng, rồi dừng lại trên người Nyx. "Vinh hạnh ư? Ta e rằng mục đích của ta không phải là một chuyến viếng thăm xã giao" Hắn tiến thêm một bước vào phòng, đôi ủng khẽ khàng chạm vào sàn đá.
"Vậy mục đích của ngươi là gì?" Nyx hỏi, giọng nàng cảnh giác. Nàng từ từ bước xuống khỏi chiếc giường cao, đôi chân trần chạm nhẹ xuống tấm thảm thêu mềm mại. Chiếc áo ngủ bằng lụa rủ nhẹ trên thân hình mảnh khảnh của nàng, những đường cong mềm mại ẩn hiện dưới lớp vải. Một vẻ đẹp mỏng manh nhưng kiên định toát ra từ dáng vẻ nàng, một sự chắc chắn tiềm ẩn bên dưới vẻ ngoài tưởng chừng yếu đuối. Mái tóc đen tuyền, dài và óng ả, xỏa tùy tiện xuống vai và lưng nàng, vài lọn tóc khẽ chạm vào khuôn mặt thanh tú.
Nyx ngước nhìn thẳng vào Aemond, đôi mắt tím thẫm không hề nao núng. "Ta không nghĩ lẻn vào phòng của một công chúa vào ban đêm khi chưa được cho phép là hành vi của một hoàng tử được dạy dỗ tử tế."
"Trong khi người mẹ thân yêu của ngươi lại là một tín đồ... khá là sùng đạo. Ta nghĩ vậy..." Nyx nói, một nụ cười tự giễu khẽ nhếch lên môi nàng, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Aemond, không hề e sợ.
Aemond nghiến răng, sự tức giận ánh lên trong đôi mắt xanh lam duy nhất của hắn. "Láo xược! Đừng giả vờ nữa, con hoang. Ta biết rõ ngươi đi đâu, ta đã bắt đám thuộc hạ của ngươi ngay trong rừng..." Hắn dừng lại một chút, nhìn Nyx từ trên xuống dưới, một tia gì đó khó đọc lóe lên trong mắt hắn.
Chớp nhoáng, Nyx đã xoay người, rút thanh kiếm đặt ở cuối đuôi giường. Lưỡi kiếm lạnh lẽo lóe lên dưới ánh lửa, đầu mũi nhọn chĩa thẳng vào Aemond. "Để ta nghe ngươi gọi ta bằng từ đó một lần nữa," Nyx gằn giọng, đôi mắt tím thẫm của nàng ánh lên sự giận dữ không hề che giấu, "thì con mắt còn lại của ngươi cũng không còn."
Aemond đứng im lặng một khắc, ánh mắt xanh lam duy nhất của hắn dán chặt vào lưỡi kiếm đang chĩa về phía mình. Một nụ cười khẩy chậm rãi nở trên môi hắn, không hề có dấu hiệu sợ hãi. "Ngươi nghĩ một thanh kiếm của một cô gái mười lăm tuổi có thể làm ta sợ sao, Nyxeria?" giọng hắn vẫn bình thản, như thể đang trò chuyện về thời tiết. "Ta đã từng đối mặt với những thứ nguy hiểm hơn nhiều."
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hắn lướt từ lưỡi kiếm lên khuôn mặt giận dữ của Nyx. "Giờ thì nói đi, con rồng đó đâu ?"
Nyx nhếch một bên mép, một nụ cười giễu cợt thoáng qua trên khuôn mặt nàng. Đôi mắt tím thẫm của nàng ánh lên vẻ tinh nghịch. "Con rồng nào cơ, thưa chú Aemond? Có vẻ như chú của ta đã quá bận rộn cho cuộc săn đuổi nào đó, mà không nhận được thông tin rằng: công chúa Nyxeria đã bị bắt cóc và đã tự trốn thoát về. Chả có con rồng nào trong câu chuyện này cả, chú Aemond." Nàng nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ, nhưng ánh mắt nàng lại đầy thách thức.
"Đừng chối!" Aemond rít lên, giọng hắn sắc lẻm như lưỡi dao được rút khỏi vỏ. Tiếng giày bốt nện xuống nền đá lạnh vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng như lăng mộ. Ánh sáng rọi qua khung cửa sổ mở hé, vạch một vệt sáng lên tấm thảm nhung đỏ dưới chân hắn.
Aemond sải bước vào, bóng hắn đổ dài lên tường, như bóng của một con thú săn đang rình mồi. "Ta đã thấy ngươi và lũ đồng bọn cưỡi ngựa lao vào khu rừng ở The Twins, khi ta đuổi theo từ lưng Vhagar. Ta cho quân bao vây cả khu rừng đó—ba tên lính của ngươi đã bị bắt sống." Mắt hắn hẹp lại, lấp lánh thứ ánh sáng chết chóc của kim loại được mài bén. "Ta biết ngươi ở đó. Nhưng bằng cách nào đó ngươi đã trốn thoát cùng với 3 tên lính bằng rồng—ngay dưới mắt ta."
Một cơn gió nhẹ luồn qua khung cửa sổ, làm rung động những tấm màn lụa trắng treo nơi đầu giường. Chúng phất phơ như bóng ma trong đêm hè oi ả. Nyx đứng quay lưng về phía ánh sáng, khiến gương mặt nàng chìm trong bóng tối, chỉ còn đôi mắt là sáng lên—sắc sảo, lạnh lùng, và ngạo nghễ.
"Vậy sao, Aemond?" nàng cười khẽ, giọng nhẹ nhàng như một khúc nhạc buồn nhưng từng chữ đều sắc như mũi tên độc. "Ngươi có bắt được ta không? Hay chỉ là tưởng tượng ra bóng dáng ta giữa những tán cây? Ta thật muốn nghe ngươi kể chi tiết đấy... Aemond Targaryen."
Nàng quay người lại, váy lụa trắng lay động theo từng bước chân, ánh nến từ giá đèn trên tường phản chiếu lên làn tóc đen nhánh của nàng như dải nhung đen được dệt từ màn đêm.
"Thưa quý ngài thông thái," nàng tiếp, môi nhếch thành nụ cười châm biếm. "Nếu ngài và con rồng củngài, cùng đội quân bao vây cả khu rừng... thì ta làm sao có thể thoát thân? Ngài không thấy điều đó thật buồn cười sao?"
Aemond nghiến răng. Cơn giận sôi lên trong huyết quản hắn, như dung nham trào khỏi miệng núi lửa. Hắn sải bước, đứng sát nàng, bóng hắn nuốt trọn thân hình nhỏ bé ấy.
"Ta biết cô ở đó," hắn gằn từng tiếng, mắt rực lên như viên đá sapphire bị nung đỏ. "Cô thật rẻ mạt—giống như mẹ cô, thứ đàn bà chỉ biết lẩn trốn và làm những chuyện dơ bẩn trong bóng tối."
Không khí trong phòng chợt đặc quánh lại. Từng hơi thở dường như đông cứng giữa cái nóng ngột ngạt của mùa hè và cơn giận chưa kịp bùng nổ.
Rồi—chát!
Âm thanh cái tát vang lên như tiếng roi quất vào tường đá. Aemond nghiêng đầu, gò má hắn ửng đỏ lên tức thì, nóng bỏng. Hắn sững người.
"Chỉ câu nói đó thôi cũng đủ khiến ngươi chết cả chục lần!" Nyx gầm lên. Lồng ngực nàng phập phồng, đôi mắt sáng quắc như hai ngọn lửa bị gió thổi ngược.
"Ngươi nghĩ ta không biết à? Âm mưu thối nát của gia đình ngươi—từ ông ngoại đến mẹ ngươi—ta biết cả. Bẩn thỉu. Hèn hạ."
Ngọn nến bên giường chập chờn, lửa lay động theo cơn gió lùa vào từ ban công.
"Ông ngoại ngươi—Otto—sẵn sàng dâng con gái mình lên giường cho một người đàn ông đáng tuổi cha mình trong lúc đau khổ vì mất vợ. Cố dụ dỗ ông ta để sinh ra những đứa con mà lão ta cho là xứng đáng với Ngai Sắt. Một đứa nghiện rượu, vô dụng, cưỡng hiếp phụ nữ."
"Còn mẹ ngươi," nàng tiếp, giọng rít lên như gió lướt qua cành khô, "thì không tiếc đẩy con mình vào hố lửa, nhân danh duy trì 'dòng máu thuần khiết'. Một cái cớ thối tha để hợp pháp hóa âm mưu quyền lực."
Nàng tiến thêm một bước, gần đến mức hơi thở của họ hòa vào nhau trong khoảng không nóng ran giữa phòng.
"Những gì các ngươi làm không phải vì vinh quang, mà là vì nỗi sợ. Sợ mất quyền lực. Sợ sự thật."
Aemond lặng người. Không còn lời nào có thể phản bác. Nhưng Nyx chưa xong.
"Các ngươi đáng thương hơn là đáng trách. Mẹ ngươi ghen tị với mẹ ta, vì bà ấy được yêu thương thật lòng—bởi những đứa trẻ mà các ngươi xem thường, bởi người cha mà các ngươi hồng mong ước thèm khát. Những đứa trẻ ấy có rồng, có trái tim, và có danh dự. Chúng yêu quý bà ấy, xem bà ấy như máu mủ. Và bà ấy—luôn bảo vệ chúng, luôn đặt chúng lên trên cả ngai vàng."
Gió từ bên ngoài lùa vào, làm dấy lên một cơn xoáy nhỏ giữa phòng, cuốn theo làn tóc đen của nàng và bụi vải từ những tấm màn.
"Còn các ngươi thì sao? Các ngươi chỉ là quân cờ. Otto và Alicent đâu xem các ngươi là con cháu, " Nyx nghiêng người, ghé sát tai Aemond, hơi thở nàng phả nhẹ lên làn da hắn. Giọng nàng trầm xuống, mềm như lụa nhưng lạnh buốt như thép ngâm tuyết.
"Còn ngươi, Aemond..." nàng thì thầm, môi gần như chạm vào vành tai hắn, "chẳng khác gì một con chó trung thành—luôn bị phớt lờ, chỉ biết cúi đầu chờ được sai khiến."
Từng từ nàng nói như những chiếc gai độc cắm sâu vào lòng tự trọng của hắn. Không khí xung quanh họ dường như ngưng đọng. Căn phòng yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng máu sôi sục trong huyết quản Aemond.
Mắt hắn bừng lên như đốm lửa xanh lam đang bốc cháy giữa màn đêm. "Sao ngươi dám..." hắn gầm lên, rồi như bị thôi thúc bởi cơn thịnh nộ không kìm được, hắn vươn tay siết lấy cổ nàng, đập mạnh nàng vào cột giường. Cổ tay hắn rắn như gọng kìm sắt, ép chặt làn da mịn màng của Nyx. Lưng đập mạnh vào cây cột giường.
Căn phòng dội lại hơi thở hổn hển của cả hai. Những ngọn nến chập chờn, ánh sáng nhảy múa trên gương mặt biến dạng vì giận dữ của Aemond và gương mặt không sợ hãi của Nyx.
Dù hơi thở khó nhọc, đôi mắt nàng vẫn khóa chặt lấy ánh nhìn của hắn—thách thức, khinh thường, không chút nao núng.
"Nói đúng quá phải không?" Nyx khàn giọng, từng chữ như những lưỡi dao găm lướt nhẹ trên da Aemond. Đôi môi nàng hé mở, chỉ vừa đủ để tiếng thì thầm trườn ra như một câu nguyền rủa bị rót thẳng vào tai hắn.
"Giết ta đi... rồi ngươi sẽ mang danh Kẻ giết người thân suốt phần đời còn lại. Bị các vị Thần Cũ và Thần Mới nguyền rủa."
Một khoảng lặng dày đặc bao trùm, như thể cả không gian cũng đang chờ cú chốt của bi kịch. Đúng lúc ấy, một luồng gió khẽ lay động tấm rèm, để lộ một bóng người đang đứng khuất trong góc tối—Aevarys.
Đôi mắt hắn rực lên sự phẫn nộ khi chứng kiến cảnh Aemond đang siết cổ Nyx, thân hình nàng bị ép chặt vào cột giường như một con chim non bị dồn vào tổ giặc. Hắn nhích một bước.
Nhưng ngay lúc đó—Nyx liếc mắt nhìn hắn. Một ánh nhìn thôi, đủ khiến Aevarys khựng lại.
Lông mày nàng khẽ nhíu, như một mệnh lệnh không lời. Nàng đọc được suy nghĩ trong hắn, đoán được cơn bốc đồng sắp bùng nổ. Và nàng cấm điều đó xảy ra—ngay lúc này.
Aemond không nhận ra sự hiện diện của Aevarys. Hắn siết chặt hơn trong khoảnh khắc, hơi thở dồn dập, rồi đột ngột... nới lỏng tay. Một tiếng thở gấp bật ra từ cổ họng Nyx khi nàng ngã thụp về phía cột giường, đôi tay đưa lên ôm lấy cổ như bản năng.
Aemond cúi xuống sát bên nàng, hơi thở hắn nóng rực phả vào da nàng, nhưng lần này không phải vì khao khát—mà vì thù hận.
Hắn cười khẽ, tiếng cười chẳng mang lấy một tia nhân tính. Chỉ có bóng tối và nọc độc.
"Phải..." hắn thì thầm bên tai nàng, "Nhưng ta e là sẽ không giết cô dễ dàng như vậy đâu." Hắn lùi lại nửa bước, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa địa ngục.
"Ta còn món nợ chưa trả—với Lucerys. Em trai cô." Một khoảng dừng.
Rồi, giọng hắn thấp hơn, độc hơn, nguy hiểm hơn. "Ta sẽ để cô sống....Ta sẽ khóa cô lại bên ta bằng hôn nhân. Một chiếc lồng mạ vàng... nơi cô sẽ bị buộc phải nhìn ta, gọi ta là chồng, ngủ cạnh ta mỗi đêm."
Rồi hắn cúi đầu, thì thầm như một lời phán quyết: "Và ta sẽ để cô chứng kiến cảnh em trai mình—Lucerys—mất đi đôi mắt như thế nào."
Một luồng gió lạnh tràn vào, khiến ngọn nến gần giường chao đảo, nhảy múa trong khoảnh khắc rồi phụt tắt, để lại bóng tối nhấn chìm không gian.
Ánh trăng bạc len qua khe cửa sổ, đổ dài xuống sàn nhà như một lưỡi dao lạnh lùng, đối chọi với ánh lửa bập bùng trong lò sưởi ở góc phòng. Một bên là ánh sáng dịu mát từ bầu trời, một bên là thứ lửa đỏ rực như tim người vừa bị xé toạc.
Giữa sự giao thoa ấy, căn phòng như tách làm hai nửa—một nửa lạnh lẽo của sự thật phơi bày, một nửa thiêu đốt bởi những lời hứa báo thù.
Kết thúc chương 52
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro