Chương 56
Bữa sáng kết thúc với một bầu không khí có phần gượng gạo. Dù Daemon đã trấn an Rhaenyra, sự nghi ngờ vẫn còn ẩn hiện trong ánh mắt bà khi nhìn Aeron Velys. Jace, sau những lời dặn dò của mẹ, cũng cố gắng tỏ ra thân thiện với người vệ sĩ mới của em gái, nhưng ánh mắt anh vẫn không giấu được vẻ dò xét.
Nyx cảm thấy một mớ hỗn độn cảm xúc trong lòng. Sự xuất hiện bất ngờ của Aevarys dưới một thân phận khác khiến nàng vừa ngạc nhiên, vừa có chút lo lắng. Kế hoạch của họ đang tiến triển, nhưng nàng không khỏi tự hỏi liệu có điều gì đó mà nàng chưa biết.
Ngay khi có cơ hội, Nyx tìm cách tách khỏi những người khác. Nàng viện cớ muốn nghỉ ngơi và trở về phòng riêng. Elira theo sau nàng, nhưng Nyx khẽ ra hiệu cho cô hầu gái ở lại, nói rằng nàng muốn một mình.
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Nyx nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn bên dưới. Nàng tự hỏi Aevarys đang ở đâu, và khi nào họ có thể nói chuyện riêng. Sự xuất hiện công khai của hắn với thân phận một hiệp sĩ khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Họ cần phải thảo luận về những bước đi tiếp theo, đặc biệt là khi thời hạn ba ngày mà Aemond đưa ra đang đếm ngược.
Cánh cửa mở ra, và Aeron Velys bước vào. Đôi mắt nâu của chàng nhìn thẳng vào Nyx, không còn vẻ thích thú tinh nghịch như ban nãy, mà thay vào đó là sự nghiêm túc và tập trung.
"Có vẻ cô đang tìm ta?" Aevarys hỏi, giọng hắn trầm và khẽ khàng, khác hẳn với giọng nói oai vệ mà hắn đã dùng khi ra mắt mọi người.
Nyx gật đầu, thở phào nhẹ nhõm khi thấy hắn đã trở lại là chính mình. "Phải, Aeron... hay là Aevarys? Ta vẫn chưa quen với cái tên mới này."
Aevarys cười khẽ, nụ cười thấp thoáng nơi khóe môi. "Cái nào cũng được, Nyx. Tùy cô muốn gọi ta thế nào."
Nyx không đáp lại nụ cười ấy, thay vào đó là cái nhìn chăm chú đầy dò xét. Nàng bước lại gần hơn, giữ một khoảng cách vừa đủ, giọng hạ thấp "Nhưng làm thế nào anh..." Nyx ngập ngừng, vẫn còn chút khó tin. "Làm thế nào anh có thể lừa dối được tất cả mọi người với cái tên Aeron? Aevaron đâu tồn tại?"
Aevarys cười khẽ. "Aeron Velys cũng chỉ là một cái tên được tạo ra khi cần thiết. Khả năng của ta là thế, Nyx. Ta có thể dệt nên những câu chuyện, ta muốn họ thấy gì, tin gì thì họ sẽ thấy, phải tin điều đó. " Aevarys nhướng mày, vẻ thích thú thoáng qua trong ánh mắt "Khả năng của ta đấy, Nyx,"
Aevarys tiếp tục, giọng trầm như một lời thì thầm giữa đêm. "Làm thế nào ta giấu cô khỏi mắt các tên lính lùng sục cô trong rừng, làm thế nào giấu cả một con rồng đang bay trên bầu trời khỏi mắt Vhagar, làm thế nào để giúp cô qua mặt tất cả mọi người như thể cô vừa trải qua một cuộc trốn chạy đầy gian khổ... Đó đều là những ngón nghề của ta." Hắn nhún vai, như thể đó là chuyện hết sức bình thường.
Nyx im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào Aevarys. Nàng không nghi ngờ khả năng của hắn, chính nàng đã trải nghiệm nó. Nhưng việc hắn có thể dễ dàng lừa dối cả gia đình nàng và triều đình khiến nàng không khỏi cảm thấy bất an. Quyền năng như vậy thật đáng kinh ngạc, nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Nyx cau mày, ánh mắt nghi hoặc vẫn chưa nguôi. "Nhưng tại sao phải làm thế? Tại sao phải giả danh thành Aeron? "
Aevarys im lặng một nhịp. Trong đôi mắt nâu ấy, có điều gì đó sâu xa hơn cả sự tính toán – là một niềm kiêu hãnh cổ xưa, bị chôn vùi từ rất lâu.
"Ta không thích sống trong bóng tối, Nyx" hắn khẽ nói, giọng đều nhưng vang vọng như tiếng gầm rồng dưới lòng đất. "Ta đã sống đủ lâu trong bóng tối của hang động... trong sự lãng quên kéo dài cả ngàn năm."
Hắn bước tới cửa sổ, ánh sáng ban mai tràn vào căn phòng, len lỏi qua tấm rèm mỏng, rọi lên sàn đá lạnh một màu vàng nhạt ửng đỏ. Từ trên cao của Maegor's Holdfast, Red Keep hiện ra trong vẻ đẹp vừa thanh bình vừa lạnh lẽo. Những tòa tháp sẫm màu nhuộm sương sớm, ngói đỏ ánh lên như đang bốc khói trong làn gió lặng. Xa xa, bầu trời phía đông vẫn còn vệt hồng mỏng mảnh – dấu vết cuối cùng của bình minh.
Aevarys đứng lặng bên khung cửa, mắt dõi theo từng mái nhà thấp thoáng bên dưới, giọng hắn vang lên khẽ khàng nhưng đầy sức nặng. "Ta từng là cái tên khiến mọi người thì thầm trong đêm, từng là cơn ác mộng mà cả những pháp sư bóng tối cũng không dám nhắc tới. Nhưng rồi thời gian chôn vùi mọi thứ – kể cả một con rồng."
Hắn quay lại. Đôi mắt nâu khi ấy như nhuộm ánh sáng đỏ của buổi sớm, bừng lên đầy mãnh liệt. "Ta không đến đây chỉ để bảo vệ cô, Nyx. Ta còn phải để cho tất cả mọi người biết... rằng con rồng quyền năng nhất đã trở lại."
Nyx đứng bất động, trái tim như lỡ một nhịp.
Lời nói của Aevarys vang vọng trong đầu nàng như một tiếng trống u tối, không dứt. "Con rồng quyền năng nhất đã trở lại." Những từ ấy không chỉ là tuyên ngôn, mà còn như một lời cảnh báo, rít lên trong tâm trí nàng như hơi thở của một cơn gió lạnh mùa đông trườn qua sống lưng.
Nàng nuốt khan. Trong thoáng chốc, hình ảnh hiện tại của Aevarys – người đàn ông đứng im bên ánh sáng ban mai, gương mặt điềm tĩnh, đôi mắt nâu sâu thẳm – tan biến, để lộ ra thứ gì đó cổ xưa hơn, nguy hiểm hơn, dữ dội hơn. Một thực thể nàng không thể hiểu thấu, càng không thể điều khiển.
"Ngươi..." Nàng cất tiếng, giọng khàn đi vì sự choáng váng. "Ngươi đã luôn biết mình sẽ trở lại, phải không? Ngươi đã đợi ta..."
Aevarys không phủ nhận, không xác nhận. Hắn chỉ mỉm cười – một nụ cười rất nhẹ, nhưng cũng rất xa cách.
Nyx cảm thấy da mình như bị kim châm. Một phần trong nàng muốn tin hắn, tin rằng hắn vẫn là sinh vật đã cứu nàng khỏi Vhagar, đã dìu nàng qua những cơn ác mộng, đã gọi tên nàng trong lửa và máu. Nhưng một phần khác – phần lý trí, phần đang lạnh buốt vì nỗi sợ – không thể ngăn mình đặt câu hỏi: Mình đã làm gì?
Nàng đã giải thoát hắn. Nàng đã gọi tên hắn, đánh thức hắn, cho hắn hình hài, cho hắn lối ra khỏi bóng tối ngàn năm. Nhưng với mục đích gì? Để hắn giúp nàng, hay để hắn thực hiện ý định mà chính nàng còn chưa hiểu hết?
"Vậy còn ta thì sao?" Nyx hỏi, giọng run nhẹ. "Ta... trong tất cả chuyện này, ta chỉ là gì? Một mảnh ghép trong kế hoạch của ngươi? Một vật dẫn? Một chiếc chìa khóa? Ngươi đã hướng dẫn ta rút thanh kiếm....chính ngươi lừa ta hết lần này đến lần khác. Ngươi biết tất cả mọi thứ của ta, còn ngươi thì vẫn mờ mịt"
Aevarys bước chầm chậm lại gần, dừng lại trước mặt nàng. Hắn không chạm vào nàng, nhưng khoảng cách ấy – gần đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn, cảm nhận được hơi ấm kỳ lạ tỏa ra từ người hắn – lại khiến nàng như bị bóp nghẹt.
"Cô là Nyxeria Velaryon," hắn thì thầm, mắt khóa chặt vào mắt nàng. "Và đừng sợ hãi ta. Cô biết lời nguyền mà ta gánh đang nằm trong tay cô mà. Nyx...."
"Ta sẽ không làm hại cô," hắn tiếp lời, giọng trầm và chắc chắn như một lời thề. "Nhưng ta không phải một con rồng ngu xuẩn, Nyx. Ta không chỉ sống để bay lượn và thiêu đốt. Ta nhớ. Ta học. Ta tính toán."
Hắn ngước lên, đôi mắt lúc này ánh lên thứ gì đó gần như... kiêu hãnh. "Và hơn hết, ta trung thành với cô – Nyxeria Velaryon – là người đã gọi tên ta. Cô đã mở cánh cửa mà thế giới đã khóa chặt hàng nghìn năm. Cô... đã chọn ta."
Nyx lùi lại một bước. Không phải vì hắn tiến tới, mà vì những lời ấy đâm thẳng vào trái tim nàng như móng vuốt. Nàng không biết điều gì đáng sợ hơn – một con rồng khát máu bị xích trong bóng tối, hay một con rồng tự do, mang trí tuệ và mục tiêu rõ ràng.
"Nhưng nếu ta không chọn?" nàng thì thầm, gần như không thể thốt thành tiếng. "Nếu ta muốn quay lại... nếu ta không muốn trở thành phần trong câu chuyện của ngươi?"
Aevarys khẽ nghiêng đầu, môi cong lên thành một nụ cười mờ nhạt – không rõ là giễu cợt, trầm ngâm hay thật sự thích thú. "Cô muốn tống ta về lại cái hang kia à?" hắn hỏi, giọng nhẹ như gió lướt qua mặt hồ, nhưng ẩn chứa một tầng u tối khó lường. "Nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm tới, nơi ngay cả ký ức cũng mục rữa theo năm tháng?"
Hắn nhắm mắt một thoáng, rồi bật cười – tiếng cười trầm khàn, thoáng âm vang của thời đại đã chết. "Thật thú vị. Con người các cô có một năng lực đặc biệt... đánh thức những điều bị lãng quên, rồi lại sợ hãi chính điều mình đã gọi lên."
"Nhưng đừng lo, Nyx. Ta không giận. Ta hiểu. Nhưng cô quên mất một điều..." – hắn tiến thêm một bước, hắn nhẹ giọng – "... cô đã bước qua ngưỡng cửa rồi, không có đường quay lại đâu."
Và Nyx nhận ra, ngay trong khoảnh khắc ấy: nàng không chắc mình có thể kiểm soát con rồng này. Có lẽ, chưa bao giờ.
Kết thúc chương 56
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro