CHƯƠNG 6: VƯƠNG ĐÔ
Mặt biển trải dài đến tận chân trời, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn. Con tàu đưa gia đình Rhaenyra về King's Landing lướt qua những con sóng, mang theo hy vọng, lo âu và cả những âm mưu ngấm ngầm.
Nyx đứng bên lan can boong tàu, để mặc làn gió biển thổi tung mái tóc đen dài. Chiếc áo choàng dày ôm lấy cơ thể gầy mảnh, nhưng vẫn không thể cản được hơi lạnh len vào. Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến cô khẽ ho, tiếng ho nhẹ nhưng sắc như lưỡi dao cắt vào cổ họng.
"Em lại lạnh sao?" Jacaerys bước tới, kéo lại áo choàng cho cô. Đôi mắt nâu của anh ánh lên vẻ lo lắng.
Nyx lắc đầu, môi khẽ cong lên. "Không sao đâu, chỉ là gió mạnh quá thôi."
Khi con tàu cập bến tại King's Landing, Nyx cảm nhận được không khí nặng nề bao trùm. Thành phố này mang trong mình một vẻ đẹp tráng lệ, nhưng cũng ẩn giấu đầy mưu mô và toan tính.
Ngay khi đặt chân xuống bến cảng, cơn ho của Nyx trở nên tệ hơn. Không còn gió biển lạnh buốt, nhưng bụi bặm và không khí ngột ngạt ở đây lại làm cổ họng cô bỏng rát.
Những cơn gió mạnh quét qua bầu trời khi hai con rồng sải cánh rộng lớn, vẽ nên bóng đen khổng lồ trên mặt biển. Syrax—con rồng hoàng kim của Rhaenyra—gầm lên một tiếng dài, đôi cánh mạnh mẽ khuấy động không khí khi hạ xuống bãi đáp trong Cấm Thành. Không xa phía sau, Caraxes của Daemon cũng đáp xuống đầy uy lực, bộ vảy đỏ sậm ánh lên dưới ánh mặt trời.
Rhaenyra ngồi trên lưng Syrax, ánh mắt bình thản nhìn xuống đoàn người đứng đợi phía dưới. Chiếc áo choàng đen viền đỏ tung bay theo gió, biểu tượng ba đầu rồng của nhà Targaryen hiện lên rõ ràng trên ngực áo. Cô không cần ai giúp đỡ khi tự mình bước xuống khỏi lưng rồng, sự kiêu hãnh của người thừa kế ngai sắt toát lên từ từng cử chỉ.
Daemon hạ xuống ngay sau đó, đôi mắt sắc lạnh lướt qua đám người đang cúi đầu trước họ. Caraxes nhấc đầu lên, gầm một tiếng trầm thấp trước khi rút lui về chuồng rồng.
Phía dưới, hoàng hậu Alicent đứng chờ cùng đoàn tùy tùng. Chiếc váy xanh thẫm của bà ta thêu hoa văn tinh xảo, từng đường chỉ mạ vàng phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Aegon đứng bên cạnh mẹ, tay khoanh lại với thái độ chán chường, trong khi Aemond vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ. Helaena có vẻ lơ đãng, đôi mắt mông lung nhìn về phía rồng như thể đang lắng nghe điều gì đó mà không ai khác có thể nghe được.
Alicent bước lên, đôi mắt lướt qua Rhaenyra trước khi dừng lại trên gương mặt cô. "Ngươi đã đến."
Rhaenyra không đáp lại ngay lập tức. Ánh mắt cô trầm xuống, lướt qua hàng người phía sau Alicent.
"Vậy là phụ hoàng vẫn chưa đủ khỏe để ra gặp ta?" Cô cất giọng, không giấu được nét chế nhạo.
Sắc mặt Alicent không đổi, nhưng ánh mắt thoáng lạnh đi. "Nhà vua đang nghỉ ngơi. Người không thể ra tiếp đón lúc này."
Daemon khẽ cười, giọng mang theo sự giễu cợt. "Thật trùng hợp, cứ mỗi lần chúng ta đến, ông ấy lại 'nghỉ ngơi'."
Không khí giữa hai bên căng như dây đàn. Từ phía sau, đoàn người của Rhaenyra cũng lần lượt tiến vào, bao gồm Nyx và các con trai của cô.
Nyx khoác áo choàng dày, che đi phần nào thân hình gầy mảnh của mình. Cô cảm thấy không khí của King's Landing khác xa với Dragonstone—ngột ngạt và đầy rẫy những ánh mắt soi mói. Chưa kể, cơn ho của cô từ khi rời tàu đã tệ hơn, nhưng cô vẫn cố gắng giữ im lặng.
Alicent liếc qua Nyx, ánh mắt bà ta có chút đánh giá. Aemond chậm rãi đưa mắt nhìn Nyx. Cô cảm nhận được ánh nhìn đó, nhưng không quay lại.
"Chúng ta có nhiều chuyện cần bàn." Alicent cất lời, cuối cùng cắt ngang sự căng thẳng.
Rhaenyra nhìn Alicent với ánh mắt không chút cảm xúc. Đôi môi cô khẽ mím lại, một cơn sóng trong lòng dâng lên, nhưng cô kiên quyết giữ vẻ mặt lạnh lùng. Mặc dù bầu không khí quanh họ như đang cháy bùng lên trong những tia lửa giận dữ, Rhaenyra vẫn giữ vững lập trường.
"Ngươi có thể đợi," cô cất giọng, lạnh lùng và đầy uy quyền. "Ta sẽ gặp cha ta trước. Cuộc trò chuyện này không thể bắt đầu nếu không có sự hiện diện của ông ấy."
Alicent hơi nhíu mày, ánh mắt bà ta lóe lên sự khó chịu, nhưng bà không phản bác.
Rhaenyra quay người lại, để cho bước đi của mình kéo dài như một lời tuyên chiến ngầm với người đứng phía sau. Daemon theo sát cô, ánh mắt vẫn sắc lạnh, như thể mọi thứ xung quanh đều không đáng quan tâm.
Khi họ bước vào trong Cấm Thành, Nyx cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo khác biệt. Khác với sự ấm áp của Dragonstone, King's Landing như một nơi xa lạ, nơi mà ngay cả những bức tường cũng có thể thì thầm những lời xảo trá. Cô khẽ ho, hơi ấm trong cơ thể đã rời đi từ lâu. Nhưng cô không muốn thể hiện điều đó, đặc biệt là trước mặt những người xa lạ và những mưu đồ đằng sau ánh mắt của họ.
Ánh mắt dừng lại một chút khi nhận ra ánh nhìn của Aemond vẫn đang dõi theo mình từ xa. Cô không thể nào làm ngơ sự chăm chú đó, mặc dù không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau ánh mắt ấy. Nyx cảm thấy mình như một con cờ, bị đẩy đến một nơi mà cô không thể kiểm soát được, trong một trò chơi mà không ai biết rõ kết cục.
Khi họ đi qua các hành lang lớn, những bức tranh và tượng của những vị vua xưa kia dường như theo dõi từng bước chân của họ. Cuối cùng, họ dừng lại trước cánh cửa phòng của vua Viserys. Rhaenyra không nói lời nào, chỉ gật đầu ra hiệu cho những người lính đứng bên ngoài mở cửa.
Vào trong, cảnh vật tĩnh lặng. Viserys ngồi trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng giữ sự kiên cường của một vị vua. Ông nhìn thấy Rhaenyra, ánh mắt đó tràn ngập sự yêu thương nhưng cũng đầy bất lực. Sự thay đổi rõ rệt trong trạng thái sức khỏe của ông không thể che giấu được sự thật—hoàng đế của Westeros đang kiệt sức.
"Phụ hoàng," Rhaenyra nhẹ nhàng gọi, tiến tới bên giường, ánh mắt cô mềm mại hẳn lại.
Viserys mỉm cười yếu ớt, ánh mắt ấy vẫn như khi ông nhìn con gái lần đầu tiên—đầy hy vọng, đầy niềm tin. Nhưng sâu trong ánh mắt đó là sự lo lắng. "Con đã đến, Rhaenyra."
Rhaenyra không nói gì thêm, cô chỉ ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay nắm lấy tay ông. Không khí im lặng trong phòng thật nặng nề. Nyx đứng một bên, không dám làm phiền, nhưng trong lòng cô cũng cảm nhận được nỗi lo sợ đang đè nặng lên tất cả mọi người.
Phụ hoàng của cô đã không còn như trước nữa, ông đang dần kiệt sức, và những nỗi lo lắng không ngừng bủa vây tâm trí Rhaenyra.
Cô nắm chặt tay ông, không nói gì thêm. Sự im lặng giữa họ không phải là khoảng cách, mà là một cách để truyền tải những gì không thể nói thành lời.
Sau một hồi lâu, Rhaenyra nhẹ nhàng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Phụ hoàng, con sẽ không để Nyx trở thành quân cờ trong trò chơi này. Con bé có quyền tự chọn hôn phu của mình."
Viserys nhìn con gái, ánh mắt ông chứa đựng sự mệt mỏi nhưng cũng đầy niềm tin. "Con nói đúng, Rhaenyra. Nhưng con cũng phải hiểu rằng cuộc hôn nhân này có thể là cầu nối quan trọng để gắn kết hai nhà. Đó không chỉ là quyết định của riêng con, mà còn của cả tương lai của vương quốc. Hôn sự này có thể là con bài trong việc giữ hòa bình, và bảo vệ gia tộc."
Rhaenyra không trả lời ngay lập tức, cô nhìn vào mắt ông, đôi tay siết chặt lấy tay ông. Cô biết ông đang cố gắng bảo vệ gia đình, bảo vệ vương quốc, nhưng cô không thể đồng ý với cách thức này. "Con hiểu, phụ hoàng. Nhưng con gái sẽ không sống trong những quyết định mà người khác ép buộc. Con sẽ không để Nyx trở thành một công cụ chính trị."
Viserys khẽ thở dài, đôi mắt ông trở nên mơ màng, như thể ông đang nghĩ đến điều gì đó xa vời. "Ta sẽ suy nghĩ về điều này, Rhaenyra. Ta sẽ luôn đứng về phía con, còn gái ta."
Rhaenyra gật đầu, cảm nhận được sự đau lòng trong lời nói của phụ hoàng. Cô biết ông yêu thương gia đình và luôn lo lắng cho họ, nhưng đôi khi những quyết định khó khăn là điều không thể tránh khỏi.
Sau một lúc, Viserys thều thào lên tiếng "Ta có một việc quan trọng cần nói với con"
Viserys nhìn cô một cách sâu lắng, đôi mắt ông chứa đựng những ám ảnh. "Có một giấc mơ, Rhaenyra. Giấc mơ của Aegon - kẻ chinh phục. Nhiệm vụ của nhà Targaryen là tiêu diệt một thực thể, một bóng ma gọi là Night Walker. Chúng ta không thể chạy trốn khỏi nhiệm vụ này, dù có tin hay không."
Rhaenyra nghe xong, một cơn rùng mình thoáng qua người cô. "Night Walker? Đó chỉ là truyền thuyết thôi, phụ hoàng. Con không tin vào những câu chuyện này. Chúng chỉ là những lời đồn đãi mà thôi."
Viserys thở dài, ánh mắt ông mệt mỏi nhưng kiên định. "Con gái, nó có thật cũng là nhiệm vụ mà các vua Targaryen từ lâu đã phải gánh vác. Đây là một trọng trách, chỉ có lửa rồng mới tiêu diệt được chúng. Khi lẫm đông buông xuống, Đêm Dài sẽ đến cùng Night King và bình đoàn Night Walker của hắn. Chúng ta không thể xem thường nó, dù có tin hay không. Aegon Đệ Nhất đã thấy giấc mơ đó, và nó sẽ không dễ dàng bị xóa đi. Chúng ta phải chuẩn bị."
Rhaenyra không thể không cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng. Cô biết phụ hoàng đang nói về một điều gì đó nghiêm trọng, nhưng không thể hiểu được sự thật đằng sau lời tiên tri đó. "Vậy chúng ta phải làm gì, phụ hoàng? Làm sao chúng ta có thể chiến đấu với một thực thể như vậy nếu không biết rõ nó là gì?"
Viserys ngồi thẳng dậy trên giường, đôi mắt ông tràn ngập lo âu. "Chúng ta phải chuẩn bị cho thứ đó đến, Rhaenyra. Nhưng trước hết, không phải bây giờ. Ta sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình, và sẽ luôn đứng bên cạnh con."
Cô muốn từ chối, muốn nói với ông rằng cô chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, muốn đòi lại thứ thuộc về mình chứ không phải trở thành một người bảo vệ chống lại một bóng ma nào đó trong truyền thuyết. Nhưng ánh mắt Viserys nhìn cô quá đỗi chân thành, quá đỗi mong mỏi.
"Con hiểu rồi, phụ hoàng." Rhaenyra thì thầm, giọng nói nhẹ như một lời thề.
Viserys nhắm mắt lại, một hơi thở nhẹ nhõm tràn ra khỏi lồng ngực ông. "Tốt... tốt lắm..."
Căn phòng lại rơi vào im lặng. Rhaenyra nhìn gương mặt phụ hoàng mình, cố khắc ghi từng đường nét ấy vào tâm trí. Cô biết, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng họ nói chuyện như thế này. Và rồi, một ngày nào đó, cô sẽ phải tự mình đối mặt với lời tiên tri ấy, dù cô có sẵn sàng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro