Phá vỡ vỏ bọc
Sẽ chẳng có ai hiểu được bạn nếu bạn không cho người khác cơ hội được tìm hiểu.
* * *
"Dunk, sắp nghỉ rồi cậu có kế hoạch gì không."
Chiếc xe đạp ướt nhanh qua các con phố, vòng bánh xe vẫn cứ xoay đều xoay đều. Ngồi sau lưng Pond, Dunk vẫn không rời mắt khỏi quyển sách trên tay, thờ ơ đáp: "Có."
"Chắc lại vùi đầu vào bài vở chứ gì." Pond chẹp miệng.
Dunk không phản bác, thản nhiên hỏi ngược lại: "Vậy cậu nghĩ tôi sẽ làm gì khác?"
Pond đáp ngay: "Chơi game, ăn rồi ngủ, đi chơi hội, xem pháo hoa đêm giao thừa, nhiều ơi là nhiều và tất nhiên là có tớ đi cùng cậu."
"Đang mơ à?"
"Không tớ nghiêm túc đấy, nghỉ Tết rồi tớ sẽ sang kéo cậu đi chơi cùng tớ." Không để cậu ở nhà nhai sách ăn vở đâu.
"Tôi không có dư thời gian."
"Nhưng tớ thì rất thừa thời gian dành cho cậu."
"..."
Câu nói ấy, chỉ nhẹ bẫng như một làn gió mát lướt qua, nhưng lại đọng sâu trong tâm trí Dunk. Nó khiến tim cậu đập lệch khỏi quỹ đạo, làm cậu cảm giác có gì đó rất ngượng. Nhưng cũng tựa như cơn gió, cảm xúc ấy chỉ thoáng qua rồi nhẹ nhàng tan biến.
* * *
"Cậu ngồi đây tớ lấy bữa trưa cho cậu."
"Tôi không phải trẻ lên ba."
"Cứ ngồi đi, một người lấy hai phần đỡ phải xếp hàng mệt nhọc."
Ấn Dunk ngồi xuống ghế, Pond chạy vụt đi, cậu ngồi ngây ngốc ở giữa căn-tin rộng lớn lắc đầu chán nản. Cái tên ngốc ấy xem cậu là trẻ con chắc.
"Này, kì thi lần này tên Dunk đó rớt hạng rồi hả?"
"Ừ, tuột xuống hạng hai rồi, nghe đâu bị tên Luke gì đó cướp mất vị trí đầu bảng."
"Đáng đời, kiêu cho lắm vào, giờ xem đi rớt hàng rồi."
"Hôm nào chặn đường dần nó một trận xem nó còn vênh váo được không."
"Được nha, hôm nay làm luôn đi mày."
Dunk ngồi bên cạnh nghe rõ từng câu từng chữ mà đám nam sinh kia nói, biết rõ người mà họ đang nhắm vào là ai, chẳng phải là người đang ngồi cạnh bọn họ lúc này đây sao. Cố tình nói lớn, cố tình đe doạ, bọn họ chính là cố tình dằn mặt, công khai ghét cậu.
Cầm đầu đám đó là Boom, người bạn học cùng lớp hồi cấp hai của Dunk, chẳng hiểu vì cớ gì hắn cứ có thành kiến với cậu mãi, không lần này thì cũng lần khác tìm cớ gây sự. Nhưng Dunk vốn đã quen với những việc như thế này nên không có gì gọi là sợ hãi hay bất ngờ, chỉ bình thản ngồi đợi Pond mang bữa trưa đến rồi ăn thôi, hoàn toàn không đem những lời đó đặt vào trong lòng.
"Này, nói xấu người khác như thế vui lắm hả?"
Đột nhiên một giọng nam vang lớn làm cả căn-tin ồn ào dần yên tĩnh lại, Dunk cũng như mọi người đồng loạt ngước nhìn thanh niên cao lớn vừa đặt hai phần cơm xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng bắn ánh mắt sắc như dao về phía đám nam sinh kia.
"Rồi sao, mày là ai mà dám láo với bố?" Một tên béo ú trong đám của Boom đứng lên hất cằm, thịt mỡ theo đó mà nhảy tưng tưng trên mặt hắn.
Pond chỉ tay vào Dunk đang ngồi sững sờ sau lưng – người nãy giờ không rời mắt khỏi anh, gằn giọng nói: "Xin lỗi cậu ấy mau!"
Boom là tên có mái đầu dựng đứng như hàng rào, bật cười lớn, hống hách bước đến đẩy mạnh vai Pond một cái, ngông ngênh lên tiếng: "Không thì sao?"
Pond bị lực đẩy thụt lùi một bước, thoáng đen mặt, dáng vẻ của anh lúc này trông rất đáng sợ. Trong lòng thầm kêu không ổn Dunk liền lên tiếng can ngăn: "Thôi Pond, bỏ qua đi."
Pond làm như không nghe thấy lời Dunk nói, hung hăng trừng trộ Boom. Anh bất ngờ xốc cổ áo hắn lên, rít từng tiếng qua kẽ răng: "Xin-lỗi-cậu-ấy-mau!"
"Tao-nói-không!"
Bốp!
Boom vừa dứt lời, Pond liền thẳng tay đấm vào má hắn khiến hắn loạng choạng lùi về sau vài bước. Quẹt nhẹ qua khoé môi, Boom tức giận lao tới đạp một cước vào bụng Pond, nắm cổ áo anh lên hạ xuống mặt thêm một quyền. Trước sự tình xảy ra bất ngờ Dunk nhất thời không kịp phản ứng, đứng chôn chân nhìn hai tên kia đang lao vào nhau như dã thú. Đám đông vây quanh xem vui nhưng không một ai dám can thiệp.
Tâm trí Dunk lúc này rối bời, cậu không hiểu vì sao Pond lại làm thế, Boom cũng đã nhiều lần xiên xỏ cậu mãi thành quen rồi, đâu cần phải đánh nhau với hắn chỉ vì muốn hắn xin lỗi cậu chứ. Từ trước giờ dù có bị khinh ghét như thế nào cũng chẳng có ai lên tiếng bênh vực cậu cả. Tại sao anh lại làm như thế?
Nhìn Pond thân thủ chẳng bằng Boom nhưng vẫn giáng từng cú đấm cú đá vào người hắn không hề thua thiệt, thế nhưng bản thân cũng đã bị thương không ít. Lồng ngực cậu trỗi lên một trận đau xót, lo sợ lóng ngóng tay chân mà chẳng biết làm thế nào để ngăn cản hai người họ, chỉ biết chết trân tại đó nhìn Pond mặt mày đã bầm tím.
"Các em dừng lại ngay cho tôi!!!"
Đúng lúc tình hình ngày một nghiêm trọng thì có tiếng quát lớn làm tất cả mọi người trong căn-tin giật bắn người. Pond và Boom đều dừng lại nắm đấm, quay sang nhìn thầy giám thị tay cầm một cây thước to đùng bước đến, vẻ mặt như Diêm la làm cả đám thời sự xung quanh không ai bảo ai nhất loạt tản rộng ra.
"Pond, Boom, hai em lên văn phòng ngay lập tức cho tôi!"
Lúc này Dunk mới hoàn hồn nhìn theo bóng dáng Pond cùng Boom bị thầy giám thị xách tai lôi đi, thở phào một hơi, tảng đá đè nặng trong lòng đã không cánh mà bay. Thật may, nếu còn đánh nữa thì cái tên ngốc kia sẽ bầm dập mất.
Sau đó, suy nghĩ gì đó một lúc, Dunk liền chạy vội đi.
* * *
"Pond , em mang danh học sinh giỏi mà lại đi đánh nhau với bọn cá biệt như thế mà xem được đó hả? Tôi thật sự thất vọng về em."
Thầy giám thị vung thước đánh hai cái vào mông Pond , anh nhăn mặt, đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không hé môi kêu rên một tiếng. Trông thấy vẻ mặt cúi đầu nhận lỗi của Pond, thầy giám thị cũng chỉ mắng thêm vài câu rồi đuổi anh ra ngoài, bắt phạt quỳ ngoài hành lang.
"Lần này tôi phạt nhẹ, lần sau còn tái phạm tôi sẽ kỉ luật em đấy, nhớ rõ vào."
"Vâng ạ, em xin lỗi thầy." Pond lễ phép cúi đầu chào thầy giám thị, rồi mới ôm mông ê ẩm lê bước ra ngoài.
"Boom, em vào đây!"
Lướt qua Boom, Pond liếc nhìn hắn, ánh mắt mang theo lửa giận chưa tiêu tan. Boom thì ngược lại, thách thức nhướn mày rồi mới bước vào phòng giám thị, Pond lại hăng máu muốn đánh người, nhưng mông đang nhói lên từng cơn như đang nhắc nhở anh đây là đâu, liền nhắm mắt cho qua.
Thở dài một hơi quỳ xuống mái hiên trước cửa phòng giám thị, Pond xuýt xoa vì cơn gió rét lạnh mùa đông vừa lướt qua. Bỗng từ đâu một bàn tay vỗ mạnh lên mông làm anh đau đến hít một ngụm khí lớn, rên ư ử: "Chơi gì ác vậy, biết tớ vừa ăn đòn mà chơi kì vậy Dunk?"
"Ù uôi, chưa nhìn mặt mà sao biết là Dunk hay vậy?" Namtan ló mặt ra từ sau lưng Pond, liếc anh một cái xem thường. Thằng nhóc này có vẻ luyến bạn của nó quá rồi.
"Ủa, là chị sao? Làm em tưởng..."
"Tưởng thần tượng của em à?" Namtan cười ranh ma cắt ngang lời nói của Pond "Thần tượng gì chứ?"
"Còn không phải, em cả ngày bám dính lấy bạn học Dunk còn gì, lại còn vì người ta mà đánh nhau thành cái dạng này, đồ cuồng Dunk." Namtan hung hăng vươn tay ra vỗ lên đầu Pond.
Pond dễ dàng né được cú đánh của Namtan, vẻ mặt cay cú: "Chị nói nhảm gì vậy, cuồng cái gì, em với cậu ấy chỉ là bạn thôi mà, bạn mình bị nói xấu đương nhiên phải ra mặt rồi."
Namtan thản nhiên đến đáng ghét nhún vai: "Ờ thì chị có bảo mày với cậu ta là người yêu đâu, đâu cần nhấn mạnh chữ 'bạn' thế chứ, nghĩ đi đâu vậy nhóc?"
Pond đen mặt, chân mày giật giật mấy cái: "Em cạp chị nhé?"
Namtan cười tươi xán lạn: "Cạp mông chị hả?"
"Ây! Cái bà biến thái này, đi chỗ khác chơi!" Pond gào lớn, gương mặt tuấn tú với những vết trầy, bầm tím đỏ bừng.
"Ầy, nam nhi gì mà mới nói có một câu đã đỏ mặt rồi." Namtan vẫn không ngừng lại, tiếp tục trêu ghẹo Pond mặt mỏng, chọt chọt vào gò má ửng đỏ của anh.
Pond bị ghẹo đến mức muốn nổi đóa, gạt tay Namtan ra nói, trong thanh âm có chút như van xin: "Chị thôi đi mà!"
Namtan thôi không ghẹo Pond nữa, không khéo hồi anh cắn cô mất. Cô đảo mắt nhìn quanh, chợt phát hiện ra Dunk đứng bần thần dưới tán cây gần đó và đang nhìn về phía này, cô gian manh liếc Pond nói: "A, thần tượng của em đến kìa!"
Nhìn theo hướng ánh mắt của Namtan, thấy cậu Pond liền lớn tiếng gọi: "Ê Dunk, lại đây!" Rất may là lúc này thầy giám thị bận giáo huấn Boom, nếu không Pond sẽ lại ăn mắng cho mà xem.
Dunk chậm rãi tiến bước về phía phòng giám thị, Namtan cũng không rảnh đứng đó làm nền cho cả hai liền đứng dậy vỗ bộp bộp vào mông Pond, cười nói: "Thôi chị về lớp đây, quỳ phạt vui vẻ nhé em trai yêu dấu!"
"Đau, cái bà biến thái này!" Pond trừng lớn mắt nhìn dáng người nhỏ nhắn dần khuất trong hành lang dãy phòng học B.
Dunk trông theo hướng Namtan rời đi, giây sau liền chuyển sang Pond. Cậu ngổi xổm xuống trước mặt anh, không nói không rằng cốc mạnh lên đầu anh một cái, mắng: "Đồ ngốc!"
Bị đánh vô cớ, Pond uất ức gào lên: "Sao cậu lại đánh tớ?"
Dữ tợn trừng mắt cảnh cáo Pond, Dunk nghiêm giọng nói: "Cậu nghĩ sao mà lại đi đánh nhau với lũ đầu gấu đó vậy hả?"
Vừa dứt lời cậu lấy băng cá nhân ra dán lên vết thương nơi khoé miệng cho anh. Pond đau rát nên hơi né người, bị Dunk kéo cổ áo giữ yên lại ngay. Nghe cậu nói thế anh thay đổi nét mặt, từ nham nhở chuyển sang nghiêm trang khiến Dunk có chút ngạc nhiên: "Bọn người đó nói xấu cậu, vậy mà cậu lại ngồi im như tượng không phản bác lại gì nên tớ phải ra mặt thôi."
Dunk vẫn giữ thái độ lãnh tĩnh nói: "Tôi không có nhờ vả cậu. Sau này cứ phớt lờ mấy lời nói đó hộ tôi."
Pond nghe xong chợt nghiêm giọng: "Cậu có thoải mái không khi cứ vờ như không nghe thấy gì như thế?"
Dunk sững sờ ngẩng lên, cùng lúc chạm ngay vào đôi ngươi đen láy sâu hun hút như cuốn người nhìn vào trong của Pond. Bất giác, chẳng hiểu sao Dunk lại chột dạ né tránh ánh nhìn tựa xuyên thấu tâm can người khác của Pond, nhỏ giọng nói: "Tôi quen rồi."
Pond nóng giận, mày nhíu chặt, không kiềm chế được mà giáng xuống đầu bạn của mình một cú đau điếng.
"Sao lại đánh tôi?" Dunk ôm đầu kêu lên, cay cú liếc anh.
"Đó là lí do vì sao cậu bị ghét đấy, đồ ngốc!" Pond thật sự đã nổi giận, vẻ mặt anh lúc này có thể đem ra so sánh với lão giám thị hắc ám khi nãy được rồi.
Anh rất giận, vì sao con người này cứ cam chịu như thế, vì sao không tìm một ai chia sẻ, ôm bao nỗi uất ức một mình như thế dễ chịu lắm sao?
Pond trong lúc tức giận mà xổ ra một tràng dài: "Cậu càng tỏ vẻ hờ hững thì mọi người càng hiểu lầm về cậu thêm thôi. Cậu không cho người khác cơ hội tìm hiểu mình, không chịu mở rộng lòng mình ra thì ai có thể hiểu được cậu chứ? Cậu nói đã quen rồi, ba từ ấy thốt ra có cảm thấy dễ chịu chút nào không khi bắt ép bản thân phải quen với những lời xì xầm, nói xấu sau lưng như thế? Có thoải mái không khi bị bạn bè xung quanh ghét bỏ? Có thoải mái không khi tự tách mình ra khỏi thế giới của mọi người, thu mình vào vỏ bọc hoàn hảo do chính bản thân tạo dựng nên?"
Bởi vì đã từng trải, bởi vì đã từng có khoảng thời gian bị như thế, nên Pond hiểu rõ, nó không dễ chịu một chút nào.
Dunk cảm giác như chiếc kén mà cậu tạo dựng bấy lâu nay đang bị một bàn tay của ai đó xé rách, đang dần bung ra. Cậu sợ hãi, nhưng vẫn không kiềm chế được trước ánh sáng len lỏi vào xua đi bóng tối xung quanh cậu, lòng dâng lên khao khát muốn chạm vào nó, muốn ánh sáng ấm áp đó bao bọc lấy cậu.
Ngước nhìn Pond, màu hổ phách lúc này đã bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng khó nhận thấy, Dunk không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào anh, để màu đen ấm áp ôn nhu kia xuyên thấu, soi sáng toàn bộ những góc khuất trong tim cậu.
Nhận ra ánh mắt đổi thay của cậu, anh khẽ thở dài, không động tay động chân hay nói một lời an ủi nào. Những lúc như thế này anh không nên ra vẻ an ủi cậu, đều là nam nhi nên anh hiểu rõ lòng tự tôn của cậu rất cao, làm vậy chẳng khác nào chà đạp tự tôn của cậu.
Anh chỉ nhẹ giọng: "Cậu đã có tớ."
Dunk vẫn không lên tiếng đáp trả, chỉ có đầu là khẽ cử động lên xuống.
Sống cô độc quá lâu nên khao khát được ai đó bên cạnh để chia sẻ bao vui buồn, Dunk muốn ở bên Pond, muốn đặt niềm tin vào nơi anh, muốn tìm một điểm tựa, muốn tìm thứ mà bản thân đã đánh mất từ rất lâu, chính là tình bạn.
Cả hai im lặng không nói, thế nhưng, khoảng cách giữa hai người dường như đã rút ngắn lại thêm một chút, khởi đầu cho những tháng ngày thanh xuân ngập tràn sắc màu của tình bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro