Tớ không cô đơn

Tớ không cô đơn, vì tớ có cậu.

Cậu cũng không đơn độc, vì cậu có tớ.

* * *

"Sau kì nghỉ em nào mà không làm xong bài tập liền biết tay tôi, rõ cả chưa?"

"Đã rõ!"

"Rồi cả lớp về đi."

"Này Dunk, tớ thèm ăn xúc xích."

Dunk đang thu dọn lại tập sách cho vào balo thì Pond đột ngột từ bàn dưới chồm lên nói. Cậu liếc nhìn anh xem thường: "Hôm trước là ai bảo béo lắm không ăn nữa?"

Pond bị bắt bẻ, ngượng ngùng gãi đầu: "Ờ thì... hôm trước là hôm trước, bây giờ nghĩ lại mùi vị thấy khá ngon nên tớ muốn ăn lại thôi mà."

Dunk liếc anh nói: "Cậu đãi?"

Pond không hề do dự mà gật đầu ngay: "Ok, tớ đãi cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được."

"Đừng hối hận nhé!"

"Không bao giờ."

Dunk nghe vậy liền nhếch môi cười, nụ cười rất bình thường nhưng vào mắt Pond lại khiến anh cảm thấy bất an.

Quả nhiên, kết quả của việc hào phóng, nói không kịp suy nghĩ của Pond là anh phải đau đớn rút tiền ra trả cho năm xiên xúc xích mà Dunk đã ăn, mắt trừng trừng nhìn cậu thầm hỏi vì sao cậu ăn mạnh như thế mà không béo lên chút nào, trông vẫn còn hơi gầy.

Dunk nửa đứng nửa ngồi tựa vào yên sau xe đạp, nhìn Pond nói: "Trả tiền xong rồi thì về mau."

Liếc Dunk một cái sắc lẹm, Pond làu bàu: "Thì về nè, ở đó mà giở giọng đại ca."

Dunk nhếch mép, dám xem thường khả năng ăn uống của cậu sao, đáng đời.

Pond đến trước mặt Dunk nói: "Hôm nay đến phiên cậu chở tớ đó nha!"

Dunk trèo lên yên trước rồi nói: "Lên đi."

Pond liền cười tươi như hoa, các cô bé cấp hai tan học tản bộ phía bên kia đường bị nụ cười cùng soái khí ngút trời của anh làm cho ngất ngây, mặt ửng đỏ kéo kéo tay cô bạn đi cùng mình. Leo lên yên sau, Pond vỗ vai Dunk bảo cậu chạy. Vòng quay xe đạp bắt đầu lăn đều dưới nắng chiều vàng ươm gió, biển rộng xa xa cũng nhuộm một màu đỏ sẫm trải dài như vô tận, gió lộng lùa rối hai mái tóc ngắn.

"Dunk, hai hôm nữa tác giả cậu thích có mở buổi kí tặng ở nhà sách Elite đấy."

Trên đường đi Pond cất tiếng nói, vươn tay muốn bắt lấy những hạt nắng cuối ngày đang lưu luyến vươn trên mái tóc đen và bờ vai gầy của Dunk, thế nhưng thứ nắm được chỉ là không khí.

Vẫn tập trung đạp xe, Dunk tỏ vẻ tiếc nuối nói: "Hôm ấy tôi phải sang nhà bác rồi, không đi được."

Pond đề nghị: "Vậy tớ đi thay cậu nhé?"

Dunk mím môi: "Có phiền cậu không?"

Vỗ mạnh lên lưng Dunk Pond trách cứ: "Phiền gì chứ cái tên ngốc này, bạn bè với nhau cả mà. Vào trung tâm thành phố cũng chỉ mất nửa tiếng thôi."

Hai chữ bạn bè được Pond nhấn mạnh như đang ngầm nhắc nhở Dunk, đã là bạn bè thì không có việc gì phải ngại cả. Cậu hiểu ý anh liền gật đầu, tự nhiên nói: "Ừ, không lấy được chữ kí của bác ấy thì cậu chuẩn bị ăn đòn đi."

Pond bật cười: "Hahaha, bé Dunk, từ bao giờ cậu biết đe doạ người khác vậy?"

Dunk hừ một tiếng: "Pond, chắc cậu ngán cơm rồi."

"Ấy ấy, tớ ăn cơm để sống mà."

"Vậy thì ngậm miệng lại mau."

"Vâng vâng, Dunk đại ca, anh thật là đáng sợ."

* * *

Hai ngày trôi qua, từ nhà bác trở về Dunk nghe tin tên Pond ngốc kia đã bị bệnh. Biết ngay mà, hôm ấy ở thành phố mưa cả ngày, đã gọi điện bảo không được đi mà vẫn cứng đầu đội mưa chạy đi cho bằng được. Đỡ lấy trán, Dunk thở dài ngao ngán đạp xe đến nhà thăm hỏi tình hình của Pond

Đứng trước cửa rào bấm chuông hồi lâu mà vẫn không thấy ai ra mở cửa, ngỡ là cả nhà đều đi vắng nên cậu định quay xe trở về, nào ngờ lúc ấy cửa nhà mở ra, gương mặt đỏ như quả cà chua của Pond xuất hiện ngay sau đó.Dunk tiện tay đưa lên trán xem nhiệt độ cơ thể của anh, cậu thoáng chau mày. Nóng quá!

Cậu vẫy tay trước mặt anh: "Này, biết tôi là ai không?"

Pond dù đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn mỉm cười: "Dunk, cậu đến lấy sách à?"

Dunk muốn đấm tên ngốc này kinh khủng, đã là lúc nào rồi mà còn sách với vở.

Cậu đỡ lấy anh nói: "Dẹp sách qua một bên, mau lên phòng nghỉ đi cậu bệnh rồi."

Dìu anh vào trong nhà lôi lên phòng, cậu chạy xuống dắt xe vào trong, đóng cửa rào đàng hoàng rồi mới chạy lên xem tình hình của Pond.

"Sốt rồi."

Nhìn nhiệt kế trên tay, đã lên đến 38.5 độ, Dunk lắc đầu nhìn tên ngốc đang thở vô cùng nặng nhọc kia, mặt mày đã đỏ hết cả lên. Kéo cao chăn cho Pond, cậu thở dài: "Nhà cậu đâu cả rồi, bệnh như thế mà không ai chăm sóc cũng chẳng đưa đi bệnh viện là sao?"

"Bố và mẹ tớ đều bận việc, chỉ có mình tớ ở nhà thôi." Pond gác tay lên trán, nhịp thở đứt quãng vô cùng mệt mỏi

Dunk nhíu mày đánh mạnh lên đầu anh: "Vậy cũng không biết tự đi mua thuốc hay đi khám, nằm lì ở nhà như thế đấy à?"

Mặc dù đau nhưng Pond chẳng buồn kêu rên, nói mà như lầm bầm trong miệng: "Có uống thuốc rồi, chắc một tí sẽ khỏi thôi."

Thở hắt một hơi, cậu đưa tay lên xem đồng hồ, đã quá trưa rồi không biết tên ngốc này có ăn gì chưa nữa. Nghĩ đoạn cậu hỏi ngay: "Này, đã ăn gì chưa?"

Pond chầm chậm lắc đầu, Dunk liền muốn đánh cho anh thêm một cái nữa, trong giọng nói nghe rõ sự tức giận: "Đồ điên, chưa ăn gì mà đã uống thuốc, cậu muốn chết sớm sao?"

Đứng dậy rời giường, cậu như anh lớn dùng lời lẽ nghiêm khắc đe doạ em trai: "Nằm yên đấy, tôi nấu cháo cho ăn."

Một lúc lâu sau mang theo một bát cháo hành giải cảm nóng hổi lên phòng, Dunk hung hăng dùng gối đập mạnh lên bụng Pond đang say ngủ nói: "Dậy ngay đồ đầu heo, dậy ăn cháo rồi uống thêm thuốc."

"Hả? Gì cơ? Cháo hả?" Giật mình choàng tỉnh, mơ mơ màng màng ngước lên nhìn Dunk, Pond như người từ cõi trên rớt xuống ngây ngốc một hồi rồi mới nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng, lại như con mèo nhỏ dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ.

Dunk đưa tô cháo ra trước mặt anh, nói mà như ra lệnh: "Ăn đi."

Anh nhìn tô cháo rồi ngước nhìn cậu, song nở nụ cười nham nhở quen thuộc: "Cậu đút tớ đi, tớ đang bệnh mà."

Dunk liếc mắt, nhìn anh cười tươi như con đười ươi như thế kia chắc bệnh cũng không đến nỗi nặng, cậu đặt cạch tô cháo xuống bàn nơi đầu giường, vẻ mặt hầm hầm nói: "Ăn hay không thì tuỳ." Rồi xoay người bước đến ngồi xuống ghế trước bàn máy tính, cầm lấy quyển sách có chữ kí của tác giả mình yêu thích đặt ngay trên bàn, cậu lật ra xem, nét mặt hiện rõ niềm vui thích.

Pond bĩu môi thể hiện sự bất mãn của mình nhưng cũng cầm tô cháo lên, vừa khuấy đều vừa nói: "Không biết thương người bệnh gì cả."

Tức thì ánh mắt sắc như dao của Dunk liền phóng về phía anh: "Nói thêm một câu nữa thì khỏi ăn nhé."

Pond rất biết điều liền cười giả lả: "Dunk đại ca, em có nói gì đâu à."

Hừ một cái, sau đó trực tiếp bỏ qua con người kia, Dunk đặt quyển sách xuống bàn bắt đầu quan sát căn phòng của anh.

Màu xanh lam nhạt là màu chủ đạo của căn phòng, giấy dán tường, đồ vật đều có màu lam xen vào một số hoạ tiết trắng, vài món đồ vật nhỏ có màu sắc khác làm căn phòng không trở nên đơn điệu. Cảm giác rất thoải mái trong màu lam nhạt này, cách phối màu của giấy dán tường với đồ vật cũng rất hợp, không đối lập hay gây khó chịu. Có vẻ như Pond rất thích màu lam và gu thẩm mĩ cũng khá cao.

Lúc sau trong căn phòng chỉ còn lại âm thanh húp cháo sùm sụp của Pond, cảm thấy không gian quá yên tĩnh, Dunk liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí ấy: "Khi nào bố mẹ cậu về?"

Húp xong thìa cháo cuối cùng, đặt tô xuống bàn, rút khăn giấy lau miệng xong rồi anh mới đáp lời cậu: "Tớ cũng chẳng rõ nữa." Trông anh dường như đã đỡ hơn khi nãy nhiều rồi

Dunk lại hỏi: "Ba mẹ cậu hay đi như thế không?"

Pond lấy làm lạ, sao hôm nay Dunk lại có nhã hứng hỏi anh những câu như thế này vậy?

Trông thấy cái nhíu mày nghi hoặc của anh, cậu liền bất mãn nói: "Sao hả? Tôi đang quan tâm bạn của mình không được sao?"

Pond vội vàng chữa cháy: "Nào có, chỉ là thấy hơi lạ thôi mà. Bố mẹ tớ là hướng dẫn viên du lịch, có khi vài tháng mới về được một hai hôm rồi lại đi tiếp, cũng có lúc gần một năm không thấy mặt. Dù sao thì tớ cũng đã lớn nên họ rất an tâm để tớ ở nhà một mình tự chăm sóc bản thân."

Nhìn những bức ảnh Pond chụp cùng ba mẹ lúc còn nhỏ treo trên tường, nghĩ đến những ngày tháng cô đơn lẻ bóng trong chính ngôi nhà của mình của Pond, Dunk không nhịn được buột miệng hỏi: "Cậu... không thấy cô đơn sao?"

Ngồi đối diện nhau, anh chỉ nhẹ cười: "Tớ không chỉ có một mình."

Câu nói ấy đánh một đòn thật mạnh vào tâm lí của Dunk. Phải, anh không chỉ có một mình, không phải chỉ mình anh cô đơn, mà còn có cậu, một tên đơn độc trong một thời gian dài mà không hề hay biết, cho đến khi anh bước vào cuộc sống của cậu. Phải, anh không hề lẻ loi, vì bên cạnh anh còn có cậu, còn có bao nhiêu người bạn tốt chia sẻ vui buồn, còn có một người đàn chị tốt ở trường. Một câu nói ấy, mang theo hai hàm ý rõ ràng làm Dunk chấn động trong lòng.

Ngước nhìn Pond, chỉ thấy anh đang mỉm cười rất tươi với mình. Vô thức, Dunk cũng nhẹ cong môi.

"Ừ, không chỉ một mình."

Dunk lập lại câu đó như đang tự nói với bản thân, rằng cậu không có một mình, rằng cậu còn có một người bạn bên cạnh sẵn sàng lắng nghe cậu khi cần.

Thật ra Dunk đối với Pond, sớm đã xem anh là một người bạn thân thiết của mình rồi. Vì trước giờ chưa có ai đối xử với cậu tốt như anh cả, những người kia nếu không vì lợi ích cá nhân cũng sẽ không bắt chuyện cùng cậu, chỉ có duy nhất một mình Pond đến làm bạn với cậu mà không hề mang theo toan tính lọc lừa, đơn thuần chỉ là muốn làm bạn với cậu mà thôi. Tình bạn ấy, cậu đã tìm kiếm bao lâu rồi?

Đứng dậy tiến đến bên giường, Dunk cầm lên một cái gối bất thình lình ném mạnh vào người Pond, cậu nói: "Tên ngốc này, mau nằm nghỉ đi."

Pond chật vật không thể tránh được đòn tấn công bất ngờ của Dunk, anh gào lên: "Này, đừng có hở tí là động tay động chân có được không, tớ nhớ cậu không phải là người bạo lực như thế mà."

Dunk nói ngay: "Vốn không phải, nhưng mỗi lần nhìn bản mặt đần của cậu là tôi chỉ muốn đánh cho bầm dập mà thôi."

"Sao?! Đần cái gì chứ, bao em gái mê mệt gương mặt đẹp trai này của tớ đấy. Lẽ nào cậu ganh tị với bề ngoài tuấn tú phong độ của tớ?! Ai, tớ đẹp trai quá mà, đẹp trai cũng là cái tội sao?" Pond khổ sở ôm mặt làm bộ thống thiết.

Cậu khinh khỉnh nhìn anh: "Hờ hờ, ảo tưởng tiếp đi chàng trai." Tên này xác định là có vấn đề về thần kinh rồi.

* * *

"Hạ sốt rồi."

Sau một buổi trưa chăm sóc cuối cùng tên ngốc ấy cũng hạ sốt, Dunk gật đầu hài lòng cất nhiệt kế. Pond nằm trên giường cười cười, tự hào hô: "Sức đề kháng của tớ cao lắm, cảm cúm sao có thể làm khó được tớ chứ."

Liếc nhìn Pond một cái xem thường: "Tự tin quá nhỉ. Thôi muộn rồi tôi về đây." Rồi đứng dậy cầm lấy quyển sách trên bàn, cậu toan rời đi.

Pond liền dùng giọng điệu trách móc nói với cậu: "Cậu về sao? Có một người bệnh đang nằm đây một mình trong căn nhà lạnh lẽo không người thân, cậu nỡ rời đi sao?"

"Thế chẳng lẽ tôi ngủ đây cùng cậu?" Dunk cau mày nhìn tên kia, phiền nó vừa thôi chứ.

Pond liền nhăn răng ra: "Ồ, ý kiến không tồi nha, ngủ lại đi."

Gương mặt đẹp trai của Dunk xuất hiện ba vạch đen: "Bị khùng hả? Đập đầu vào tường cho tỉnh lại đi!"

Pond bĩu môi dài ra cả thước: "Èo, bạn bè bị bệnh không rời khỏi giường được nửa bước mà nỡ lòng nào buông lời cay đắng thế anh bạn?" Anh đang là người bệnh mà!!! >.<

Cậu trợn mắt nhìn tên mặt dày, vô sỉ đang nói những câu không biết xấu hổ kia. Là ai vừa rồi còn lên cơn động kinh nhún nhảy như con khỉ trên giường thế? Là ai vừa chạy xuống bếp tìm đồ ăn trong tủ lạnh thế?

Ném cho anh cái nhìn xem thường, Dunk không thèm đoái hoài gì đến con người mặt dày ấy nữa mà sải bước rời khỏi phòng, đóng cửa một cách thô bạo.

"Mai nhớ đến thăm tớ nữa nhé, bạn tốt!"

Đứng bên ngoài nghe rõ thanh âm hào hứng vọng ra của Pond, cậu thầm lắc đầu cảm thán, nhưng trong thâm tâm lại lan rộng một xúc cảm ấm áp không thể chối bỏ, Dunk vén cao khoé môi rời khỏi căn nhà của Pond

* * *

Sáng hôm sau Dunk đến quán của Dì Mint mua một phần Hủ Tiếu mang đến cho Pond.

Vừa mở cửa trông thấy vẻ mặt lạnh như băng tảng của cậu, Pond liền vờ ngỡ ngàng, nghi hoặc hỏi: "Cậu đến thật sao?"

Thấy ánh mắt anh mang theo vẻ trêu chọc thấy rõ, trán cậu nổi gân xanh nhưng cố đè nén xuống, cậu gằn giọng: "Ồ, vậy tôi về đây."

Thấy cậu quay đầu định đi Pond vội vàng níu lại: "Ấy ấy, tớ đùa mà! Mau vào mau vào." Rồi nhìn xuống tay Dunk: "Cậu mua Hủ Tiếu cho tớ đó sao?"

Dunk gật đầu: "Ừ, tiện đường mua luôn."

Pond thầm cười trộm, quán của Dì Mint ngược hướng với nhà anh mà, cách nhà anh tận mấy kilômét chứ ít gì. Thế nhưng Pond không biểu lộ gì ra mặt, vẫn cười cười nhận lấy Hủ Tiếu rồi kéo cậu vào nhà
"Vào đi, hôm nay tớ có nhiều trò muốn chơi cùng cậu lắm đấy!"

Hôm nay Pond anh sẽ chơi cùng Dunk những trò mà tụi con trai ở trường hay chơi cùng nhau, chính là video game, chơi game xong sẽ lôi cậu đi chơi bóng rổ. Chơi đấu vật cũng được mà. Rất nhiều kế hoạch mà anh muốn làm cùng với cậu.

Kì nghỉ này chỉ mới bắt đầu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #ponddunk