PHẦN 1 - CHƯƠNG 17:

Sneeze buộc chặt quai túi thảo dược vào lưng, chỉnh lại đai giữ nẹp xương, rồi quay sang nhìn nhóm học trò nhỏ đang chờ phía ngoài Lều Học.

"Đây không phải buổi học. Đây là một nhiệm vụ."

Cả nhóm "Bàn Tay Sạch" gồm sáu đứa trẻ, mỗi đứa mang một túi dụng cụ riêng: băng vải, nước sạch, dao nhỏ, dây buộc và thảo dược cơ bản. Đứa nào đứa nấy ánh mắt sáng rực, nhưng bàn tay lại đổ mồ hôi.

"Một người đàn ông bị thương khi vào rừng cắt củi," Sneeze nói. "Có thể do rồng hoảng loạn. Hiccup hiện không có ở làng. Ta và các ngươi sẽ đến nơi."

"Chúng con không sợ," một bé gái đáp, mắt nghiêm nghị. "Chúng con đã học rồi."

"Không sợ là tốt," Sneeze cười nhạt. "Nhưng nhớ: chỉ hành động khi chắc chắn. Không ai trong các ngươi được chết vì lòng tốt thiếu suy nghĩ."

Đoàn sáu người băng qua rừng phía Đông. Không phải rừng Toothless ẩn nấp – mà là khu đồi thấp bên dưới, nơi dân thường vẫn cắt củi. Tới gần trưa, họ tìm thấy người đàn ông bị thương: máu ướt đẫm ống quần, chân gãy vẹo, có dấu cắn nông nhưng dài trên vai.

"Không phải vết răng của rồng thuần," Sneeze lẩm bẩm. "Răng mảnh, cong... giống như loài ăn xác hoặc dọn sạch vết thương – nhưng hành vi tấn công thì lạ."

Hai đứa bé băng bó, đứa cầm máu. Sneeze dùng lá làm dịu sốt. Tất cả diễn ra thuần thục – như một đội cứu thương thực thụ.

Đúng lúc đó, tiếng gãy cành vọng từ phía sau.

Cả nhóm giật mình. Sneeze đưa tay ra hiệu im lặng.

Một bóng người thấp thoáng. Không rồng. Không tiếng bước. Nhưng rõ ràng... đang quan sát họ.

Sneeze bước chậm về phía bụi cây. Tay anh nắm chặt con dao nhỏ giấu trong ống tay áo.

"Tôi là người của làng Berk. Chúng tôi đang sơ cứu. Không mang vũ khí."
Anh nói lớn, cố giữ giọng đều.

Không có lời đáp. Chỉ là... một hơi thở phả ra từ sau mặt nạ.

Rồi đột ngột – một móc sắt phóng ra, móc trúng thân cây ngay cạnh tai Sneeze, làm một đứa trẻ hét toáng lên.

Anh phản ứng theo bản năng – đẩy cả nhóm ngã xuống gốc cây, che thân bằng tấm khiên gỗ mang theo.

Kẻ đeo mặt nạ không tiến tới. Hắn đứng yên, nhìn. Rồi quay đầu... rút lui không tiếng động.

Sneeze không đuổi theo. Không mạo hiểm. Anh chỉ nói:

"Nhớ lấy. Không phải mọi nguy hiểm trong rừng đều đến từ rồng."

Khi trở về, Sneeze ghi lại từng mô tả của cái bóng bí ẩn kia: áo da tẩm muối biển, móc sắt chuyên dụng, mặt nạ bằng da rồng khô, giấu thân hình gầy và cao. Không có phù hiệu làng. Không xưng tên. Không giết, chỉ doạ.

"Người đó không muốn lộ mặt. Nhưng cũng không vội ra tay," anh thì thầm với Hiccup vào tối hôm đó. "Hắn đến vì một thứ mà ta và ngươi đang giấu."

"Toothless."

Sneeze gật đầu.

"Nếu hắn biết nơi con rồng ấy đang dưỡng thương... thì ta không còn nhiều thời gian nữa."

Cùng lúc ấy, ở một vách đá cách Berk năm dặm, người đeo mặt nạ đứng im trước một lồng sắt lớn – bên trong là một con rồng Gronckle bị xích. Trên da nó... khắc lằn cháy – ký hiệu hình xoắn ốc ba đầu.

Một biểu tượng... không thuộc về Berk.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro