PHẦN 1 - CHƯƠNG 2:
Ba hôm sau, cơn bão đầu mùa kéo đến. Berk ướt nhẹp như con thằn lằn rồng vừa bò ra khỏi hồ. Nhà ai cũng đóng kín cửa, chỉ chừa một khe nhỏ đủ ánh sáng le lói soi mặt đất ngập nước. Dân làng co ro trong nhà, còn những người già thì ngồi đếm xương nhức theo từng đợt sấm.
Trong gian lều tạm nằm sát mé rừng, Sneeze ngồi trước bếp lửa, gương mặt dán chặt vào một mảnh da cũ. Trên da, anh viết chi chít ký hiệu bằng than củi: hình bàn tay, hình xương gãy, mũi tên chỉ lực, và cả thứ trông như sơ đồ máu chảy.
Trí nhớ của anh về thế giới cũ vẫn lộn xộn. Những công thức, nguyên lý, cách xử lý vết thương, tác dụng thuốc, cách đo nhiệt độ – tất cả hiện lên mỗi khi có ai đó cần anh giúp. Có lẽ ông trời không cho anh mang theo điện thoại, nhưng ít nhất vẫn để lại trong đầu một thư viện sống. Dù hỗn độn, nó vẫn hữu dụng.
Cánh cửa lều bật mở. Một bé gái ướt nhèm, mặt tím ngắt, thở hổn hển.
"Chú Sneeze... chú ra nhanh... ông Edvin bị trượt, chân xoay ngược rồi..."
Không cần hỏi thêm, Sneeze vơ lấy một tấm vải, một cành gỗ tròn bằng cổ tay, rồi theo cô bé lao đi. Mưa tát vào mặt như roi nước, đường lầy lội trơn trượt. Đến khi đến được quảng trường, vài người lớn đã tụ lại. Ông Edvin, một ngư dân gầy gò, nằm quằn quại trên đất, chân phải gập lại theo góc chẳng tự nhiên chút nào.
"Đừng đụng vào!" Sneeze quát khi thấy một thanh niên định kéo ông dậy. "Ai có dao? Kéo? Búa?"
"Ngươi tính giết ông ấy à?" Một người hét lên.
"Không. Ta cứu."
Mọi ánh mắt dồn vào Sneeze khi anh quỳ xuống, dùng tay kiểm tra vùng xương. Mặt ông Edvin trắng bệch. Hơi thở nặng nhọc, ướt nước mưa, nhưng mắt vẫn mở – tức là vẫn còn tỉnh.
"Đây là gãy xương dài, có thể làm rách mạch máu nếu lay mạnh," Sneeze nói lớn. "Cần cố định ngay. Ai có gậy hoặc cành cây? Ba cái."
Một thiếu nữ nhanh chóng chạy vào rừng. Một đứa bé ném cho anh một đoạn xương khô.
Sneeze đặt chân gãy lên một đệm cỏ tạm, dùng cành cây làm nẹp hai bên, đoạn buộc chặt bằng dây da rút từ túi áo. Tất cả động tác đều dứt khoát, không chần chừ, như một người từng làm việc này hàng trăm lần. Và đúng là như vậy – chỉ có điều ở một thế giới khác, một thời đại khác.
"Cần giữ ông ấy bất động ít nhất hai tuần. Nếu muốn, ta có thể làm gậy chống sau ba ngày."
Một người đàn ông lớn tuổi bước lên. Là bác của Hiccup – người nổi tiếng bảo thủ.
"Ngươi nghĩ mình là ai mà dạy người Berk cách sống? Ở đây, khi gãy chân, người ta nhai rễ cây đá rồi đốt nóng vết thương!"
"Và bao nhiêu người chết sau khi làm vậy?" Sneeze không nhìn ông ta. "Ngươi gọi là truyền thống, ta gọi là thảm sát chậm."
Không khí nặng nề. Nhưng rồi từ phía xa, một giọng quen thuộc vang lên:
"Ông nội, để hắn làm."
Hiccup xuất hiện, tóc ướt, nhưng ánh mắt sắc lạnh. "Ta đã xem hắn cứu ba người. Ba người đáng ra sẽ không còn sống nếu theo cách cũ."
Người già im lặng. Rồi lặng lẽ rút lui.
Sneeze vẫn không quay đầu lại. Anh chỉ gật nhẹ. "Cảm ơn."
"Ta không làm vì ngươi," Hiccup đáp, "ta làm vì ông Edvin. Nhưng... ta muốn hiểu cách ngươi làm."
Sneeze đứng dậy, phủi bùn trên gối. "Vậy thì mai đến góc tri thức. Ta sẽ dạy cách làm nẹp, và băng."
Hiccup nhìn anh hồi lâu. Rồi mỉm cười. "Được. Nhưng đừng nghĩ ngươi có thể thay đổi cả thế giới này một mình."
"Không một mình. Ta có miếng vải. Và lọ nước sôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro