Chương 27
Sau khi tốt nghiệp mỗi người một ngả, thời gian gặp mặt nhau ngắn ngủi, cho dù chỉ ở trong giới pháp thuật Anh quốc nhỏ bé, muốn tụ họp cũng khó khăn, đặc biệt là lính mới làm việc ở những cơ quan cao cấp, không có thời gian gặp mặt là rất bình thường.
Tam giác vàng Gryffindor lúc đi học chính là như hình với bóng, chẳng qua sau khi đi làm, công việc khác nhau, yêu cầu công việc khác nhau nên muốn tụ họp cũng rất khó khăn.
Bộ Pháp thuật đang lúc bận rộn nhất, mặc dù cả ba người đều làm trong Bộ Pháp thuật, có điều không cùng bộ phận cũng như cấp bậc, khiến cho ba người ngay cả dùng cú mèo truyền tin cũng rất ít ——
Ví dụ như Hermione, mới nhậm chức cần thời gian làm quen với công việc của Bộ, mặc dù thời gian làm việc cố định, nhưng bởi vì là Hermione nên làm thêm cả ngoài giờ nữa, suốt một tuần cũng không gặp bạn trai được mấy lần, thậm chí bạn trai dùng đồng xu truyền tin cũng không có thời gian để trở về.
Ví dụ như Ron, Ron tựa hồ là người ít tự do nhất trong ba người, cậu không có thực lực vượt trội như Harry, khó khăn lắm mới vừa vặn đủ năm E gia nhập vào đội ngũ Thần Sáng, nhưng may là năng lực thực chiến tương đối mạnh, vừa vặn bù vào các khuyết điểm, bây giờ Ron ở trại huấn luyện Thần Sáng ngày đêm rèn luyện, một tuần gặp Hermione nhiều nhất được một lần.
Còn Harry, ngoại trừ bận rộn chính là bận rộn, còn bận hơn cả hai người, mà Harry bận gì hai người cũng không rõ, chỉ cho rằng Harry đang bận ôn luyện cho kì khảo hạch sắp tới cùng với bắt U linh.
Dĩ nhiên cũng không thể trách hai người, thứ nhất là hai người quá bận rộn, thứ hai là vẫn chưa bắt được U linh, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, được rồi, có lẽ cũng bởi vì Harry hiếm hoi tiếp nhận phỏng vấn, lên trang nhất Nhật báo tiên tri một lần, Harry trước ánh sáng thậm chí dưới áp lực dư luận mà bao che cho Kingsley, ra sức dập tắt sự nghi ngờ của mọi người, tổ chức họp báo giải thích sai lầm lần này của Bộ, cũng tự nhiên làm vơi bớt sự tức giận của công chúng đối với Bộ Pháp thuật – tình cảnh cực kì khôi hài, Harry sau khi rời khỏi giới pháp thuật một năm lại vì Bộ Pháp thuật mà ra mặt giải thích.
Bây giờ Harry cũng không còn là cậu bé không có tiếng nói dễ dàng bị dư luận chèn ép ngày xưa, hiển nhiên trong mắt mọi người vị anh hùng tiêu diệt Voldemort đã được Merlin hóa, trừ phi Harry gây nguy hiểm cho giới pháp thuật, nếu không trong thời gian ngắn, địa vị của Harry sẽ không lung lay.
Này dĩ nhiên cũng là một trong những kế sách của Bộ Pháp thuật. Ở lần tổ chức họp báo trước, Kingsley mời Harry ra mặt giúp Bộ Pháp thuật, đương nhiên Kingsley đã nợ Harry một ân huệ.
Đối với sự kiện lần này, Bộ Pháp thuật thừa nhận kẻ bị bắt không phải là U linh, kẻ này mặc dù tự nhận là U linh nhưng khai báo nạn nhân cùng địa điểm gây án đều không khớp, đồng thời, kiểm tra thì phát hiện đũa phép của hắn cũng không phải đũa phép gây án, mà quan trọng nhất chính là hắn không thể khai ra những đũa phép bị trộm đang ở đâu.
Đồng thời, Bộ còn thành thật nhận lỗi với dân chúng, Bộ trưởng Kingsley, Sở Thần Sáng cùng các phòng ban có liên quan đều nghiêm túc kiểm điểm. Kingsley nhấn mạnh năng lực tình báo còn đang được nâng cao, Bộ Pháp thuật mới thành lập cơ cấu tổ chức còn chưa hoàn thiện, kết quả là bị rò rỉ thông tin không chính xác, gây phiền phức cho dân chúng, Bộ Pháp thuật nhất định sẽ điều tra rõ vụ này, sau khi có kết quả sẽ tổ chức họp báo công bố.
Có thể nói, sự trợ giúp của Harry đủ để chứng minh Bộ Pháp thuật không phải muốn lừa dân chúng mà là bị người sắp đặt, mặc dù danh tiếng của Bộ cũng có chút tổn hại, nhưng do sự tin tưởng mù quáng đối với Harry, bất mãn của dân chúng đối với Bộ cũng không lớn như dự kiến, có nhiều ý kiến khác nhau, người thì bày tỏ Bộ Pháp thuật thật vô dụng, nhưng cũng có người cảm thấy Bộ Pháp thuật thành khẩn như vậy quả thật hiếm thấy, tín nhiệm của dân chúng cũng tăng lên, dù sao còn thể chủ động nhận sai mà không phải đợi tới khi 'mất bò mới lo làm chuồng' mới chịu giải quyết.
Thực tế, phần lớn dư luận đều chịu sự kiểm soát của những kẻ 'đứng trên đỉnh của kim tự tháp', Harry dốc hết sức giúp đỡ Kingsley rồi, chuyện kế tiếp không còn liên quan đến cậu.
Ngoài ra, có kẻ không biết từ đâu moi được một tin, người nhờ sự kiện lần này nhặt được may mắn hay có thể nói là được lợi nhiều nhất – Malfoy đã thành công gia nhập vào Bộ Pháp thuật.
U linh thật sự còn chưa bị bắt, này nói lên rằng dân chúng vẫn phải tiếp tục sống trong sự nơm nớp lo sợ, nhưng sự trở lại của Harry cùng tin tức cậu sắp trở thành Thần Sáng chính thức khiến cho lòng tin của dân chúng đối với Bộ Pháp thuật càng được củng cố.
Gần đây U linh rất ít khi gây án, không ai biết động cơ của hắn là gì, cũng không có thông tin gì về hắn, một vụ án không có manh mối, trừ khi U linh tiếp tục không gây án, cuộc sống tiếp diễn, báo chí bị những sự kiện khác thu hút, dời đi mối quan tâm của dân chúng, dần dần mọi chuyện sẽ rơi vào quên lãng, như vậy nó sẽ trở thành một trong mười vụ án không có lời giải của Bộ Pháp thuật, mà những nạn nhân chỉ có thể trách bản thân quá xui xẻo.
Nhưng chuyện này rất hên xui, ai biết U linh nghĩ gì trong đầu, lúc nào sẽ tiếp tục gây phiền phức cho Bộ Pháp thuật.
Sau khi Harry không chút lo lắng vượt qua khảo hạch, Ron cùng Hermione hẹn Harry đi ăn mừng cậu trở thành Thần Sáng sơ cấp, hơn nữa còn được phân vào tiểu đội toàn những người giỏi, ba người vất vả lắm mới xếp được lịch, cuối cùng sau ba tháng mới gặp nhau được một lần. Ba người tính lại cũng thấy bất ngờ, không tính một năm Harry rời đi kia, bọn họ chưa bao giờ tách ra lâu như vậy.
Lần tụ họp này Hermione không hào hứng lắm, thậm chí lúc Harry kể lại toàn bộ sự kiện U linh cùng với phải giả bộ diễn kịch cũng không gợi được hứng thú của cô. Đối với chuyện này, Hermione lại hết sức đồng ý cách làm của Harry, đặc biệt là có thể tạo quan hệ tốt đối với Bộ Pháp thuật, làm người phải thực tế một chút, hơn nữa mình cũng đã bước ra xã hội, không còn là học sinh ở dưới sự bảo vệ của Hogwarts nữa.
Khi nói đến những dự định, Ron dẫn đầu phàn nàn: "Mình thông qua khảo hạch Thần Sáng cũng không tệ, người anh em, mình thật không biết bồ làm cách nào có thể thông qua yêu cầu của bọn họ trong thời gian ngắn như vậy, mặc dù mình biết thực lực của bồ không phải dạng vừa, nhưng thật là bồ không gặp phải lão huấn luyện viên có điệu cười biến thái đó à?"
"Điệu cười biến thái?" Harry nổi lên hứng thú, cười híp mắt đe dọa Ron: "Chắc chắn bồ vẫn chưa được gặp huấn luyện viên Owen rồi, người anh em, phải biết rằng những chuyện bồ trải qua tớ cũng đã trải qua, nếu mới ban đầu đã chịu không nổi, tiếp theo..." chưa nói hết câu nhưng vẻ mặt Ron đã tràn ngập hoảng sợ.
"Nhưng mà tớ qua được sao bồ lại không thể? Người anh em, bồ cũng là một anh hùng được người người ngưỡng mộ, mỗi chuyện này mà không vượt qua được, thật quá mất thể diện," Harry vỗ vai Ron, "Trước đừng nản lòng, có gì không hiểu, mình có thể giúp bồ, dù gì mình cũng là người từng trải, kinh nghiệm không thiếu, bồ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Ron nghe nói vậy cũng không hào hứng lắm, miệng há ra ngậm lại nhiều lần, cuối cùng cúi đầu lầm bầm, Harry không hiểu nhìn Ron, trực tiếp hỏi: "Bồ rốt cuộc muốn nói gì?"
"Mình nói!" Ron hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên tố cáo Harry: "Bạn hiền, mình nói thật, có thể bồ đã quen trong một năm mất tích kia, nhưng bây giờ, mình và Hermione muốn gặp bồ cũng không dễ dàng."
"...có lẽ nào?" Harry yên lặng nhớ lại số lần bọn họ gặp nhau, cuối cùng không thể không thừa nhận.
"Thực tế, ngoại trừ lần trở về kia, bồ chưa bao giờ chủ động tìm bọn mình." Hermione bổ sung.
Lần này gặp mặt là hẹn rất lâu mới thành công, trong đó yếu tố quan trọng nhất chính là lịch trình của Harry.
Harry vội vàng an ủi Hermione, sau này cậu chính thức vào Sở Thần Sáng rồi sẽ không bận rộn như vậy nữa, sau này số lần gặp nhau cũng sẽ nhiều lên.
Thay đổi luôn làm con người ta mệt mỏi muốn chết, đặc biệt khi buộc phải thay đổi.
Hermione trước giờ vẫn luôn là người sáng suốt nhất trong cả ba, một lát liền rõ ràng, chỉ có thể bĩu môi những lời này chỉ là nói cho có, ai biết sau này Harry liệu có bận hơn không. Hơn nữa, Ron bây giờ cũng bận muốn chết, dù Harry và Hermione có thời gian, chưa chắc Ron có thể gặp được.
Đối mặt với hai người bạn thân, Harry chỉ có thể hứa hẹn cậu khi rảnh nhất định sẽ báo cho hai người biết, bình thường có thể dùng Thần hộ mệnh để liên lạc, được rồi, nếu Ron và Hermione kết hôn, cậu đương nhiên sẽ có mặt.
"Được, người anh em." Ron ôm cổ Harry, lén nhìn Hermione, "Cậu chạy không thoát khỏi chức phù rể đâu, chỉ sợ đến lúc đó cậu lại biến mất, hôn lễ của bọn mình ngay cả phù rể cũng không có."
Lời này làm mặt Hermione đỏ bừng, lườm Ron một cái, sau đó tức giận nói với Harry: "Harry, đừng tưởng đổi chủ đề có thể thoát thân."
Hay cho Hermione nói một câu trúng ngay trọng điểm, Harry đánh trống lảng bị vạch trần cũng không xấu hổ: "Mình nói thật, bồ định khi nào trở thành bà Weasley?"
"Chắc chắn không phải đoạn thời gian này." Hermione không vui nói, "Mình thật không hiểu những kẻ mới vừa tốt nghiệp liền kết hôn làm sao có thời gian, mình rất bận, còn bận hơn cả Ron."
"Cho nên không phải Ron thì bồ sẽ không lấy?" Harry cười hỏi.
Hermione đỏ mặt, "Còn phải xem biểu hiện của ai kia," Hermione nhìn Ron một cái, ý hỏi sao còn ngồi im đó.
Ron lập tức hiểu ý, ôm cổ Harry kéo xuống "Người anh em, bồ nói vậy là có ý gì, cô ấy không lấy mình còn có thể lấy ai?"
"Ron Weasley!"
"Yên tâm," Ron thản nhiên, ghé vào tai Harry nói: "Ở vấn đề này mình với Hermione có cùng suy nghĩ, tạm thời sẽ không kết hôn, ít nhất phải chờ công việc ổn định rồi nói sau."
"Vậy cũng tốt" Harry gật đầu, "Mình sẽ nói với huấn luyện viên Thần Sáng 'đặc biệt quan tâm' bồ."
Ron: "..." sau đó bày ra vẻ mặt đầy căm hờn.
"Không nói bọn mình nữa, cậu thì sao?"
Nhiều năm qua Hermione đã dùng vô số sự thật chứng minh cô luôn thông minh hơn hầu hết mọi người.
"Đúng vậy, bạn hiền," nghe Hermione nhắc nhở, Ron mới kịp phản ứng: "Bồ giờ sao rồi? Có ai chưa? Thật không suy nghĩ lại về Ginny sao?"
"Ginny là một cô gái tốt," Harry nhìn Ron "Nhưng hiện tại mình rất bận rộn, thậm chí thời gian để gặp mấy bồ còn không có, đúng rồi, em ấy bây giờ thế nào?"
"Bồ không liên lạc với em ấy?" Hermione hiển nhiên với câu trả lời này vô cùng kinh ngạc, Ron lại không phản ứng lớn như vậy.
"Kể từ lần gặp nhau ngày đó thì chưa từng liên lạc." Harry thành thật nói.
"May mà hai người không có dây dưa không dứt." Ron hít sâu một hơi.
Không thể phủ nhận là thỉnh thoảng Ron sẽ nói một số câu gãi đúng chỗ ngứa.
Harry lườm Ron, "Bọn này không có, bồ yên tâm chưa? Giờ nói cho mình biết em ấy thế nào rồi? Đây là mình lấy thân phận anh trai quan tâm em gái."
"...Bồ thật rộng rãi." Ron nhỏ giọng lầm bầm, Harry làm như không nghe thấy.
Hermione đúng lúc nói: "Em ấy vào St. Mungo làm y tá."
"Đôi khi mình tự hỏi, nếu mình bị bệnh, có dám để em ấy chữa trị không" Ron không thương tiếc chế nhạo, "Lời này đừng nói lại với Ginny!"
Harry rũ mắt nhìn xuống, nhẹ nhàng nói: "Ginny nhất định sẽ làm rất tốt, em ấy luôn biết cách chăm sóc người khác."
Sau đó ba người vì chủ đề này mà rơi vào sự im lặng ngắn ngủi, Ron sau khi phục hồi liền hâm nóng lại bầu không khí, ba người lại lan man hết chuyện này đến chuyện khác.
Có lẽ đến lúc này, Ron mới thật sự từ bỏ, bởi vì từ đó về sau, cậu không còn tiếp tục chủ đề tình cảm Harry với cô em gái nhà mình, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói về những chuyện Ginny gặp ở St. Mungo. Không biết có phải vì ba người đều rất bận rộn hay không mà không ai đề cập đến chuyện tình cảm của Harry nữa, mà hai người còn lại, mấy năm sau, mới kinh hãi phát hiện ra một sự thật đáng sợ mà họ không cách nào tiếp nhận. Lâu thật lâu sau này, Ron thậm chí đấm ngực dậm chân bày tỏ, nếu ngày đó cậu sớm quan tâm đến phương diện tình cảm của Harry, vậy mọi chuyện sẽ không phát triển đến cái mức kia.
Tuy nhiên, đã quá muộn.
.
.
.
Ba người hẹn gặp nhau ăn trưa, buổi chiều Ron phải về trại huấn luyện Thần Sáng, Hermione vốn có thể ở lại thêm chút nữa nhưng Bộ thông báo có văn kiện phải xử lí khẩn cấp, vì vậy Hermione cũng phải đi, Harry nghiễm nhiên thành người rảnh rỗi nhất.
Nhưng là Harry cũng có chuyện phải làm, cậu khó khăn lắm mới rỗi được một hôm, theo kế hoạch ban đầu còn phải mua ít đồ, cũng may Ron và Hermione có việc, nếu không cậu phải dời lại.
Ba người tạm biệt nhau, dù không thể định ra lần gặp mặt tiếp theo nhưng ba người đều đồng ý một tuần phải liên lạc ít nhất một lần, cô bé cú của Harry dù còn nhỏ nhưng đưa thư không vấn đề gì, nếu chỉ là lời nhắn ngắn, có thể dùng Thần hộ mệnh, kết quả như vậy làm ba người hết sức hài lòng.
Bởi vì lần này là Harry chậm chạp không cùng hai người liên lạc, hơn nữa ăn mừng cậu chính thức trở thành Thần Sáng nên là cậu mời. Sau khi tính tiền liền biến thành một người đàn ông có cái mũi to, thay đổi chiều dài cùng màu tóc, lại dùng tóc che đi vết sẹo tia chớp, lấy ra cái áo choàng phù thủy màu đen khoác lên người, cuối cùng thay đổi cặp kính.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Harry bước nhanh đi ra phòng ăn, đi bộ về phía Hẻm Xéo.
Sau khi mua một ít đồ dùng thường ngày rồi đem từng cái bỏ vào túi không gian, Harry rẽ vão một con hẻm, hướng tới mục tiêu của hôm nay – Hẻm Knockturn.
Đồ cậu cần bên ngoài không có, đành phải vào đây kiếm.
Vừa tiến vào Hẻm Knockturn, so với lần đầu tiên nó thậm chí còn âm u, lạnh lẽo, ẩm ướt hơn, đúng như lời Hagrid, nơi này bị đa số phù thủy tốt khinh thường, nhưng bây giờ Harry lại có cái nhìn khác.
Harry lấy một cái mũ rộng vành đội lên đầu, một nữ phù thủy ăn mặc hở hang ném ánh nhìn quyến rũ về phía cậu, thậm chí còn cố ý khoe bầu ngực đẫy đà, đưa tới mấy người xung quanh huýt sáo, người nơi này không nhiều, nhưng tạp nham đủ thể loại làm Harry nổi lên một trận chán ghét.
Harry vội vã hất tay của một ông lão nồng nặc mùi phép thuật hắc ám, nhanh chóng chạy tới tiệm Borgin và Burkes. Bởi vì thấy Harry chỉ là một nhóc con, càng thêm nhiều người lao đến, Harry không thèm nhìn liền quăng một thần chú không đũa phép, trực tiếp hù sợ đám người, không ai dám đến gần nữa.
Ở nơi này, sức mạnh cao hơn mọi thứ.
Harry một đường thuận lợi đến tiệm Borgin và Burkes.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho ngài?" Harry vừa bước vào, một thanh âm đầy mệt mỏi vang lên.
Sau khi tìm kiếm một vòng, Harry chỉ tìm được một nửa số vật dụng mình cần, nửa còn lại ngay cả Borgin cũng chưa bao giờ nghe qua hoặc không có hàng, nếu Harry cần, bao giờ có hàng ông ta sẽ báo.
Borgin thấy Harry ra tay hào phóng, liền nịnh nọt nói rằng ông sẽ giúp Harry dò hỏi, Borgin nói tiệm của ông ta chính cửa hàng lớn nhất ở Hẻm Knockturn, nếu Harry qua tiệm khác cũng sẽ tốn công vô ích. Harry trong lòng không lưu tâm, biểu tình trên mặt như cũ nhàn nhạt, bày tỏ mình đã biết, bảo Borgin mau chóng tính tiền.
Borgin còn muốn nói gì đó, lại bị Harry lườm một cái, miệng ông ta há hốc không kịp khép lại, nhưng rất nhanh nhận ra mình thất thố liền thu lại biểu tình.
"Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm, có vật gì cần cứ báo với tôi, tiệm chúng tôi rất vui lòng được vì ngài ra sức." Harry chuẩn bị rời đi lại nghe Borgin khom người xuống nói như vậy, vị khách làm ăn như Harry làm ông ta rất thỏa mãn, dù sao một lần mua nhiều đồ như vậy cũng không phải dễ gặp.
Harry không quay đầu lại, cậu còn định ở Hẻm Knockturn đi dạo một vòng, nhưng vừa ra khỏi cửa không lâu, liền bị một người phụ nữ ăn mặc lẳng lơ chặn lại.
"Cút." Harry lạnh lùng quát.
Cô nàng dường như thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, cũng không vì Harry cộc cằn mà tức giận, mỉm cười quyến rũ, sau đó Harry nghe được giọng nói gợi cảm: "Quý ngài thân mến, chẳng lẽ ngài không muốn ghé qua tiệm của tôi một chút sao? Chúng tôi nơi này cái gì cũng có, chỉ cần ngài muốn, chúng tôi đều có thể đáp ứng..."
Không biết tại sao, Harry lại nhớ tới giọng nói của Snape.
......
Đến khi Harry phục hồi tinh thần, cậu đã ở trong tiệm của cô nàng lẳng lơ kia, Harry bình tĩnh đánh giá cửa tiệm.
Cửa tiệm này cũng giống như chủ nhân, đều rất hấp dẫn.
Ánh đèn mờ mờ, nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài, có cái gì đó như ám thị, một mùi hương như có như không lướt qua mũi Harry, làm cho cậu có ảo giác miệng khô lưỡi nóng.
Cô nàng "Ưm" một tiếng, nửa nằm trên người Harry, thổi nhẹ vào tai cậu, ngay khoảnh khắc mà cô ả sáp lại gần cậu, một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi, kinh tởm đến mức làm người ta buồn nôn.
Giây tiếp theo, Harry thô bạo đẩy ả ra.
"Thật là không hiểu phong tình." Cô ta lẩm bẩm.
Harry trên mặt không chút biểu tình, cô ta lui về sau, lại bày ra dáng vẻ tươi cười như hoa, "Đã như vậy, cục cưng, không bằng nhìn nơi này một chút... xem có hay không những thứ thích hợp với ngài."
Nhân tiện, trong tiệm hơn phân nửa là đồ chơi tình dục, hình ảnh quá mức kích thích đập thẳng vào mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro