Chap 57
Sau khi buổi họp kết thúc thì mẹ cũng dặn dò vài câu với em và rồi cùng cha rời đi. Nhìn cả hai người em thật sự không khỏi đau lòng, chính vì vậy em nghĩ mình phải làm thôi, em phải chấp nhận điều đó. Em không biết thứ đang chờ đợi mình là gì, nhưng ít ra em sẽ không chết, đúng vậy, mình phải làm nó thôi, dù là gì cũng được, em sẽ đều chấp nhận. Và khi thật sự đã lựa chọn và đưa ra quyết định, em chậm rãi đứng dậy và đi dọc theo hành lang. Draco đang trên đường tới phòng làm việc của cha mình, thật ra là đã rất lâu rồi em không tới đây. Cũng bởi bây giờ nó là nơi để chúa tể hắc ám nghỉ ngơi, nên em cũng không dám tới nơi kia lần nào nữa cho đến hôm nay. Càng đi gần tới nơi kia em càng cảm thấy lành lạnh và rờn rợn, bản thân em bất giác cũng run lên nhè nhẹ vì lạnh mà phần lớn là vì sợ hãi. Thế nhưng em nén nhịn cái cảm giác đáng sợ đó mà tiếp tục bước đi... chẳng mấy chốc... em đã đứng trước cửa...
- Thưa ngài...
Em gõ cửa và nhẹ giọng, bên trong không đáp lại nhưng cánh cửa lúc này đã mở ra. Thấy vậy Draco cũng khẽ hít một hơi rồi sau đó bước vào bên trong. Ánh mắt em lập tức va phải người nào đó đang ngồi chễm chệ trên ghế, thấy em khuôn mặt kia liền nở một nụ cười nhẹ.
- Chà Draco, không ngờ lại là ngươi đó!
Em không dám nhìn thẳng vào lão ta mà chỉ cúi đầu xuống, thế nhưng con rắn của lão lúc này đã trườn tới chỗ em. Nhìn nó lại khiến em nhớ tới lần những tử thần thực tử bị sát hại dã man nên cảm thấy có hơi sợ hãi.
- Thưa... thưa chúa tể... tôi có một thỉnh cầu...
Chất giọng em run run, em cảm thấy bản thân thật quá yếu đuối, đã cố dặn lòng phải giữ bình tĩnh nhưng thật sự thì em chẳng thể nào bình tĩnh nổi được.
- Ồ, thỉnh cầu sao? Ngươi muốn gì?
Lão ta biết rõ ý định của em khi đến đây, ấy vậy mà vẫn nói lên lời kia như đang trêu đùa.
- Cha mẹ tôi... mong ngài... đừng giao cho họ những công việc nguy hiểm...
Nghe vậy hắn liền cười nhẹ.
- Cha mẹ ngươi là những phù thủy giỏi, dĩ nhiên ta không muốn cả hai phải hao tâm tổn sức vào mấy thứ nguy hiểm rồi! Vậy ngươi nói xem ta phải làm sao?
Lời nói kia rõ ràng đang ám chỉ, em nắm chặt tay như đang cố để lấy hơi và rồi cũng nhẹ giọng.
- Nếu ngài giữ họ an toàn... tôi sẽ làm theo mọi yêu cầu của ngài...
Có vẻ như chỉ đợi em nói đến câu này, người phía trên càng nở nụ cười đầy thỏa mãn hơn.
- Tốt lắm Draco, tốt lắm! Lại gần ta nhanh lên!
Chất giọng thều thào cất lên, một lời mệnh lệnh mà em không thể làm trái. Draco cũng chậm rãi bước gần về phía người kia, cũng bởi từ nãy đến giờ em chỉ cúi gầm mặt nên cũng không rõ người kia đang bày ra biểu hiện thế nào. Và lúc này em đã tới gần, rất gần người kia, lão ta chậm rãi vươn tay và nâng cằm em lên.
- Nhìn ta!
Đôi mắt em và lão chạm nhau, Draco thật sự đang cố giữ bản thân bình tĩnh hết mức có thể để không khỏi run lên. Còn lão ta thì như đang đánh giá em vậy...
- Thật là một đứa trẻ xinh đẹp!
Lão ta lúc này lại chậm rãi vuốt nhẹ từ mặt rồi đến cổ em, không biết có phải vì đang quá sợ hãi hay không mà trong đầu em lúc này chẳng thể suy nghĩ một điều gì cả.
- Cởi đồ ra Draco!
Em dĩ nhiên cũng đã mường tượng được đến viễn cảnh này, nhưng khi nó thành sự thật rồi thì càng đáng sợ hơn. Em run run chậm rãi đưa tay lên áo và cởi từng nút áo một của mình ra, chẳng mấy chốc mà da thịt đã lộ rõ cùng hai chu quả hồng hào trước ngực. Bàn tay thô ráp của lão ta lại một lần nữa mơn trớn xuống ngực em và rồi xuống bụng, xuống phần eo nho nhỏ. Và lần này hắn không yêu cầu nữa mà trực tiếp mò xuống phía dưới và cởi quần em ra, đôi chân thon dài cũng hiện ra thẳng tắp. Thật sự thì làm sao mà kiềm được sự sợ hãi trong người cơ chứ? Cơ thể Draco không tự chủ được mà run lên, hai hốc mắt cũng ửng đỏ.
- Ngươi sợ à? Vì cái gì? Vì bộ dạng này của ta sao?
Em bặm môi và rồi sau đó cũng nhanh chóng lắc đầu.
- Không... thưa ngài...
Mặc dù em đã nói vậy nhưng người kia vẫn đưa đũa phép lên người mình, nhẹ giọng đọc một câu thần chú nào đó và chẳng mấy chốc vẻ ngoài xấu xí dữ tợn kia liền biến mất mà thay vào đó là một dáng vẻ niên thiếu đầy bảnh bao.
- Thế này thì không còn sợ rồi chứ?
Cho dù lão ta có biến thành như thế nào đi chăng nữa thì làm sao có thể không run rẩy trước những gì đang diễn ra thế này. Ông ta bây giờ trông chỉ ngang bằng tuổi em nhưng rõ ràng khí chất thì vẫn thật áp bức. Người kia lúc này cứ mơn trớn và đụng chạm da thịt em, lão ta đã cởi hoàn toàn phía dưới và lúc này đang tận hưởng hai quả phấn nộm mềm mại của Draco. Tay còn tiện thể kéo em lại gần mình hơn và sau đó cũng khẽ hôn nhẹ lên ngực của em.
- Thật nhỏ bé và cũng thật xinh đẹp!
Ngay lúc này gã cũng chậm rãi đứng dậy và đẩy em về phía bàn, gã hài lòng nhìn con người bé nhỏ đang run lên vì sợ hãi. A... lần đầu tiên gã mới có một cảm giác khao khát tình dục đến mãnh liệt như vậy. Em thật sự làm gã như phát điên mà... ngay lập tức hắn ta đẩy em ngồi xuống bàn còn về phần mình thì cũng nhanh chóng cởi bỏ đi những thứ vướng víu bên dưới mà giải thoát cho cự vật vốn đã cương cứng từ lâu...
Nhìn thấy thứ kia em có hơi hoảng loạn, tại sao lại lớn như vậy chứ? Thứ kia của Zabini và Nott đều đã lớn quá mức rồi vậy mà của người trước mặt đây còn to hơn thế nữa. Draco sợ rằng bản thân mình sẽ chịu không nổi...
- Tự dạng chân ra đi Draco! Hãy để ta thưởng thức hương vị của ngươi!
Mặc dù không muốn nhưng em chẳng thể nào mà chống đối được mệnh lệnh của hắn ta. Draco lúc này cũng chậm rãi làm theo, em nhắm chặt mắt rồi quay mặt đi, như không muốn tiếp nhận điều xấu hổ mình đang làm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro