[NG-LucHar] "Mèo con của Lucius"

Lucius Malfoy không thể quên ngày đầu tiên ông nhìn thấy Harry Potter. Giữa sân ga 9¾ đông đúc, cậu bé nhỏ nhắn với đôi mắt xanh lục đầy bối rối nhưng kiên định đứng đó, như một ánh sáng yếu ớt trong bóng tối.

Lucius, một quý tộc quyền lực và kẻ săn mồi bẩm sinh, cảm nhận được một sức hút mãnh liệt không thể giải thích, một khao khát chiếm hữu cậu bé ấy – Harry Potter.

Ông không chỉ muốn Harry vì quyền lực hay địa vị. Cậu là thứ duy nhất làm Lucius cảm thấy bị thách thức, làm tim ông rộn ràng dù ông luôn giữ vững hình ảnh lạnh lùng, kiêu ngạo.

Kế hoạch được ông dệt nên trong âm thầm: chiếm hữu, kiểm soát, biến Harry trở thành của riêng mình – không chỉ là người tình mà còn là tài sản, là kẻ lệ thuộc không thể thoát.

Draco – đứa con mà Lucius dùng như một mũi nhọn trong kế hoạch – ngày càng trở thành đồng minh không thể thiếu. Cậu tiếp cận Harry bằng vẻ ngoài thân thiện, dịu dàng, từng bước xây dựng lòng tin, từng bước dẫn dụ cậu vào cái bẫy mà Lucius đã giăng sẵn.

Những người từng định tiến gần Harry đều biến mất, bị hủy diệt một cách thầm lặng mà không ai biết bàn tay nào đứng sau.

Lucius luôn đến bên Harry một cách chậm rãi, kiên nhẫn, nhưng cũng đầy quyền uy. Mỗi cử chỉ đều là một lời cảnh báo mềm mại: một cái chạm tay vừa đủ để Harry cảm nhận sự chiếm hữu, một nụ cười vừa đủ để làm cậu bối rối, một lời nói dịu dàng nhưng chứa đầy mệnh lệnh ngầm.

Harry dần dần không còn lựa chọn nào khác ngoài việc khuất phục trước Lucius.

Harry từng nghi ngờ, từng chống cự, nhưng sự cô đơn và mệt mỏi khiến cậu dần buông xuôi. Mỗi lần cố gắng chạy thoát, Lucius lại chặn đứng bằng quyền lực, bằng sự tinh ranh của một kẻ biết cách bẻ gãy ý chí.

Những đêm tối, khi Harry chỉ muốn giấc ngủ yên bình, Lucius sẽ đến bên, nắm chặt cậu không cho rời xa, thì thầm những lời vừa ngọt ngào vừa lạnh lùng, khiến cậu vừa sợ vừa mê.

"Em là của anh, không ai có thể lấy đi," Lucius nói, giọng trầm ấm, nắm lấy tay Harry như nắm lấy mạng sống của mình.

Lễ cưới giữa họ không chỉ là sự kiện xã hội, mà là dấu mốc cho sự chiếm hữu tuyệt đối. Harry mặc bộ lễ phục đen, vẻ mặt pha lẫn sợ hãi và cam chịu, đứng bên người đàn ông quyền lực đang mỉm cười với niềm kiêu hãnh đầy ám ảnh.

Cuộc sống bên nhau trong trang viên Malfoy là chuỗi ngày bị kiểm soát và giam cầm trong vỏ bọc ngọt ngào. Lucius không chỉ làm chủ thân xác mà còn xâu xé tâm hồn Harry. Mỗi khi cậu có ý định phản kháng, Lucius lại dùng đủ mọi cách để bẻ gãy, từ lời ngon tiếng ngọt đến những thủ đoạn tinh vi khiến cậu hoàn toàn lệ thuộc.

Một sáng, Lucius trao cho Harry một lọ thuốc kỳ lạ, nửa đùa nửa nghiêm:
"Uống đi, chú mèo con của anh. Thêm chút biến hóa để em biết, em không thể trốn thoát khỏi anh."

Harry đỏ mặt, mắt dán chặt vào lọ thuốc nhưng không thể từ chối. Khi đôi tai mèo và chiếc đuôi đen xuất hiện, Lucius mỉm cười mãn nguyện, tay vuốt ve những chiếc tai mềm mại ấy, ánh mắt chứa đầy sự chiếm hữu không khoan nhượng.

"Em là của ta. Không ai có thể thay thế," Lucius thì thầm, đẩy Harry vào lòng, bắt đầu một chuỗi ngày mà cậu không còn là chính mình nữa.

Dù bên ngoài có vẻ yên bình, bên trong là một mê cung tăm tối mà Harry không thể thoát ra. Lucius là kẻ cai trị, là chủ nhân, là người duy nhất mà Harry có thể bám víu – hoặc sợ hãi mãi mãi.

Và dù có đau đớn, dù có mất tự do, Harry cũng không thể phủ nhận một điều: Lucius Malfoy đã chiếm trọn trái tim và linh hồn cậu, một cách cưỡng chế, một cách ái kỷ và mãnh liệt đến tận cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro