[RA-GelHar] "Trò chơi định mệnh"
Đêm đen như nhung bao phủ nghĩa trang nhỏ bé ở vùng ngoại ô nước Anh, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt rọi xuống từng hàng bia mộ lạnh lẽo. Gellert Grindelwald đứng lặng giữa khung cảnh ấy, đôi mắt xanh băng giá lướt qua từng ngọn gió nhẹ thoảng qua những hàng cây. Ký ức về một thời huy hoàng của anh đã xa vời, nhưng thứ đang chờ đợi trước mắt lại thú vị hơn gấp bội.
Grindelwald vốn không nghĩ bản thân sẽ bị trục xuất khỏi thời đại của mình và rơi vào tương lai hỗn loạn này. Thế giới phép thuật mà anh từng mơ ước thống trị nay chỉ còn là tàn tích của sự suy đồi. Nhưng điều khiến anh dừng lại, khiến anh bận tâm hơn cả, là một đứa trẻ.
Đứa trẻ gầy gò với đôi mắt xanh lục bảo rực rỡ ấy không chỉ là Harry Potter – Đứa Bé Sống Sót, niềm hy vọng của cả thế giới phù thủy – mà còn là tâm điểm của sự tò mò và khao khát trong anh. Tại sao một đứa trẻ như vậy lại bị nhốt trong góc tăm tối của xã hội, bị vùi dập bởi những kẻ Muggle tầm thường?
Lòng Grindelwald dấy lên một cảm giác phức tạp: vừa thương xót, vừa tức giận, nhưng trên hết, là tham vọng. Thế giới này đã đặt niềm tin mù quáng vào cậu bé. Nếu vậy, anh sẽ biến Harry Potter thành của riêng mình, không chỉ như một công cụ quyền lực, mà còn như một người bạn đời – ánh sáng duy nhất trong trái tim đầy bóng tối của anh.
Grindelwald tìm thấy Harry trong một căn phòng nhỏ xập xệ ở số 4, Privet Drive. Ánh trăng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ bám đầy bụi, lộ ra hình dáng gầy gò của cậu bé đang co ro trên chiếc giường cũ kỹ. Đôi mắt xanh lục của cậu lóe lên kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ đứng trước mặt.
"Ta là Gellert Grindelwald," anh cất giọng trầm ấm, vang lên như một lời hứa từ xa xăm. Anh quỳ xuống ngang tầm với cậu bé, đôi mắt sáng như thôi miên. "Từ nay, ta sẽ chăm sóc em, Harry."
"Chú là ai?" Harry hỏi, giọng run rẩy.
"Người duy nhất trên thế giới này có thể bảo vệ em." Grindelwald đưa tay chạm nhẹ vào gò má cậu, nơi vẫn còn vết hằn mờ nhạt của sự ngược đãi. "Không ai có quyền làm tổn thương em. Không ai, ngoại trừ ta."
Harry không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng ánh mắt dịu dàng của Gellert – dù mang theo sự lạnh lùng khó đoán – lại khiến cậu cảm thấy yên tâm. Lần đầu tiên trong đời, Harry cảm nhận được sự quan tâm.
Dưới sự chăm sóc của Grindelwald, Harry lớn lên trong một thế giới hoàn toàn khác. Không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi, không còn những trận đòn roi của nhà Dursley. Thay vào đó, cậu được sống trong một biệt thự cổ kính đầy quyền uy, nơi Grindelwald cẩn thận dạy cậu mọi điều.
"Thế giới này không công bằng, Harry," Grindelwald nói, giọng điềm đạm như đang kể một câu chuyện cổ tích. "Những kẻ yếu đuối sẽ bị chà đạp, còn những kẻ mạnh mẽ sẽ thống trị. Em muốn trở thành loại người nào?"
Harry, lúc này mới chỉ 8 tuổi, ngước lên nhìn anh, đôi mắt ngây thơ nhưng đầy sự quyết tâm. "Cháu muốn trở thành người giống chú, mạnh mẽ và tốt bụng."
Grindelwald bật cười, một nụ cười xen lẫn sự hài lòng. "Tốt bụng ư? Ta không chắc em hiểu rõ ý nghĩa của từ đó đâu, Harry. Nhưng không sao, ta sẽ dạy em."
Thời gian trôi qua, Grindelwald nhận ra cảm xúc của mình dành cho Harry đã thay đổi. Ban đầu, anh chỉ định biến Harry thành một công cụ, một người kế vị lý tưởng cho những tham vọng dang dở của anh. Nhưng dần dần, anh bị cuốn hút bởi sự ngây thơ của cậu, ánh sáng trong trẻo đối lập hoàn toàn với bóng tối trong lòng anh.
Grindelwald bắt đầu để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt: nụ cười của Harry khi đọc một cuốn sách mới, cách cậu ngây ngô hỏi anh về những điều phức tạp trong thế giới phép thuật, hay ánh mắt long lanh khi cậu nhận được lời khen ngợi.
Anh không thể kiềm chế khao khát chiếm hữu cậu. Harry không chỉ là học trò, không chỉ là vũ khí. Cậu là của anh.
Năm Harry nhận được thư từ Hogwarts, Grindelwald chuẩn bị kỹ lưỡng mọi thứ. Anh không chỉ đưa cậu đến sân ga 9¾, mà còn bí mật sắp xếp để mình trở thành giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tại ngôi trường danh tiếng này.
Ngày đầu tiên Harry nhìn thấy anh trong bữa tiệc khai giảng, cậu đã suýt đánh rơi chiếc đũa phép của mình. Nhưng như đã hứa, cả hai giữ bí mật tuyệt đối.
"Chú đến đây vì cháu sao?" Harry thì thầm khi gặp anh trong hành lang vắng vẻ.
"Ta đến vì ta không muốn ai khác dạy em," Grindelwald đáp, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng. "Không ai có thể làm điều đó tốt hơn ta."
Trong những năm học tại Hogwarts, Grindelwald khéo léo lọc bỏ những mối quan hệ mà anh cho là không cần thiết. Ron Weasley và Hermione Granger, những người bạn Gryffindor của Harry, dần bị thay thế bởi những mối quan hệ với các học sinh Slytherin như Daphne Greengrass và Theodore Nott – những người mà Grindelwald tin rằng sẽ giúp ích cho tương lai của cậu.
Grindelwald không thể chấp nhận sự tồn tại của Voldemort – kẻ đã để lại một mảnh linh hồn ô uế trong Harry. Anh lặng lẽ truy tìm và phá hủy từng Trường Sinh Linh Giá, đảm bảo rằng Harry sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi thứ tàn dư ghê tởm ấy.
Dumbledore, với sự tinh ranh của mình, là mối đe dọa lớn nhất. Nhưng Grindelwald không phải là kẻ dễ bị thao túng. Anh chơi trò trí tuệ với Albus, từng bước một đẩy ông ra khỏi cuộc đời Harry, đảm bảo rằng không ai có thể lấy cậu khỏi tay anh.
Vào sinh nhật thứ 17 của Harry, Grindelwald không còn kiềm chế bản thân. Anh đứng trước cậu trong căn phòng nhỏ, ánh mắt cháy bỏng như ngọn lửa thiêu đốt.
"Harry," anh thì thầm, giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai. "Em có biết ta yêu em đến mức nào không?"
Harry ngước lên, đôi mắt trong trẻo đầy bối rối. "Yêu? Nhưng... chú là người chăm sóc cháu mà..."
Grindelwald bước đến gần hơn, bàn tay đặt lên gò má cậu, ngón tay khẽ lướt qua làn da mềm mại. "Không chỉ thế, Harry. Ta muốn em trở thành vợ của ta. Là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đầy bóng tối này."
Harry đỏ mặt, trái tim đập loạn nhịp. Cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng đôi mắt đầy cuốn hút của Gellert khiến cậu không thể từ chối.
Thế giới phù thủy không bao giờ biết đến những âm mưu trong bóng tối của Grindelwald. Voldemort đã bị tiêu diệt, Dumbledore bị đẩy lùi. Harry Potter, Đứa Bé Sống Sót, giờ đây không còn là niềm hy vọng của mọi người. Cậu là vợ của Gellert Grindelwald, người đứng bên cạnh anh như một báu vật không ai có thể chạm tới.
Grindelwald mỉm cười mỗi khi nhìn thấy Harry, đôi mắt anh tràn ngập sự chiếm hữu. Cậu không cần phải biết những gì anh đã làm. Harry chỉ cần ở bên anh, mãi mãi.
P/S: "Tôi đã lặng lẽ viết vì bạn, còn bạn thì lặng lẽ đọc như chưa từng biết tôi tồn tại."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro