[RA-OliHar] "Tình Yêu Quidditch "

Oliver Wood không thể quên ngày đầu tiên anh gặp Harry Potter – một cậu bé nhỏ nhắn, đôi mắt xanh lục ẩn chứa quyết tâm và một chút rụt rè. Cậu đứng đó, tay ôm chặt cây Nimbus 2000 mới tinh như thể sợ ai đó sẽ cướp mất.

Lúc ấy, Oliver nhìn thấy trong cậu một tia sáng đặc biệt – một Tầm Thủ mà Gryffindor đã chờ đợi từ lâu. Nhưng anh đâu ngờ, khoảnh khắc đó là khởi đầu cho một mối liên kết không thể phá vỡ, một tình yêu chiếm hữu sâu sắc mà anh sẽ không bao giờ buông tay.

Oliver mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự khích lệ và một chút gì đó hơn thế:
"Harry, cậu sẽ là Tầm Thủ xuất sắc nhất của Gryffindor. Anh đảm bảo với cậu điều đó."

Harry nhìn anh, ngây thơ, ngập ngừng, đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ. Nhưng Oliver, trong sâu thẳm lòng, cảm nhận một cảm giác mới mẻ – không chỉ là khích lệ, mà là khao khát sở hữu cậu mãi mãi.

Thời gian trôi đi, Oliver không chỉ là đội trưởng, mà còn trở thành người gác cửa cuộc đời Harry. Anh theo sát từng bước chân, âm thầm bảo vệ và kiểm soát mọi thứ liên quan đến cậu.

Một lần, khi Harry bị Bludger đánh trúng giữa trận đấu, ngã xuống đất đau đớn, Oliver lao tới như một con thú. Anh bế lấy cậu, ánh mắt dại đi vì sợ hãi, nhưng cũng chất chứa sự chiếm hữu mãnh liệt.

"Harry, đừng bao giờ rời xa anh," giọng anh nghẹn lại. "Anh sẽ không để ai làm tổn thương cậu đâu."

Harry cười yếu ớt, không biết rằng từ khoảnh khắc ấy, anh đã trở thành tù nhân trong tình yêu cuồng si của Oliver, người luôn theo dõi, kiểm soát từng hơi thở của cậu.

Chiến tranh bùng nổ, và Oliver phải rời Hogwarts. Nhưng không lúc nào anh buông lỏng sự kiểm soát. Anh luôn biết Harry ở đâu, làm gì, luôn sẵn sàng can thiệp nếu cần.

Khi trận chiến cuối cùng ở Hogwarts xảy ra, Oliver đứng ngoài vòng lửa, bất lực nhìn cậu lao vào hiểm nguy. Và rồi khi đống đổ nát lắng xuống, anh lao vào tìm cậu, trái tim như nát vụn khi nhìn thấy đôi mắt xanh lục đầy mệt mỏi nhưng vẫn kiên cường.

Không nói lời nào, anh kéo Harry vào vòng tay, giữ chặt đến mức cậu không thể thoát ra.

"Em không được bỏ anh," Oliver thì thầm đầy sắc lạnh. "Em là của anh, mãi mãi."

Lần đầu tiên, Harry gục đầu vào ngực anh, không chống cự. Nhưng trong lòng cậu, bóng tối và sự sợ hãi trộn lẫn, bởi anh không chỉ bảo vệ mà còn giam giữ cậu trong một thế giới không lối thoát.

Sau chiến tranh, Oliver không rời xa Harry nữa. Ngôi nhà nhỏ trở thành chiếc lồng, nơi anh kiểm soát từng chi tiết, từng bước chân của cậu. Những buổi chiều luyện tập Quidditch không chỉ là niềm vui, mà còn là cách anh giữ cậu bên cạnh, không để ai cướp mất.

Một lần, khi Harry nhìn xuống mặt hồ, anh khẽ nói:
"Anh không cần phải ở đây mãi đâu, Oliver. Em không muốn làm phiền ai."

Oliver quay sang, ánh mắt đầy khát khao:
"Em không phải là gánh nặng. Em là lý do anh tồn tại. Anh sẽ không bao giờ để em đi đâu."

Harry biết mình bị giữ chặt không chỉ bởi tình yêu, mà bởi một sự chiếm hữu sâu sắc, một ràng buộc không thể phá vỡ.

Vào một buổi chiều hoàng hôn, khi hai người dạo bước trên con đường nhỏ, Oliver nắm chặt tay Harry, ánh mắt đầy khao khát.

"Em sẽ cho anh cơ hội để yêu em... không chỉ là yêu, mà là chiếm hữu em suốt đời chứ?"

Harry đỏ mặt, vừa sợ vừa xúc động, nhưng trong tim cậu, sự tự do dần bị bóp nghẹt bởi tình yêu cuồng si của Oliver. Cậu siết chặt tay anh, lặng lẽ đồng ý.

Họ sống bên nhau trong ngôi nhà nhỏ – một nơi vừa ấm cúng vừa ngột ngạt. Tiếng cười và niềm vui xen lẫn những giới hạn không thể vượt qua, những bức tường vô hình giam giữ Harry.

Đêm nọ, dưới bầu trời đầy sao, Harry tựa đầu vào vai Oliver, giọng thì thầm đầy mơ hồ:
"Em chưa từng nghĩ mình sẽ tìm thấy hạnh phúc... nhưng anh khiến em cảm thấy bị giam cầm trong tình yêu."

Oliver siết tay cậu chặt hơn, mỉm cười dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu:
"Với anh, chỉ cần em không bao giờ rời xa anh, đó là hạnh phúc."

Dưới ánh sao lấp lánh, hai con người từng tổn thương đã tìm thấy nhau – không chỉ là tình yêu, mà là sự chiếm hữu mãnh liệt, một chiếc lồng vô hình mà Harry không thể bước ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro