[RA-RonHar] Sư Tử Hoá Rắn Độc


Sau cuộc thi Tam Pháp Thuật, Harry trở về trường. Trái tim cậu rạn vỡ, ánh mắt không còn vẻ trong trẻo như xưa. Tiếng hò reo chiến thắng từ các nhà khác vọng đến, nhưng chẳng thể lấp đầy khoảng trống vừa hình thành trong lòng cậu.

Cedric đã chết; một cái chết quá nhanh, quá im lặng, không ai hiểu, cũng chẳng mấy ai thực sự quan tâm.

Mọi người vây quanh Harry, hỏi han đủ điều, nhưng cậu chẳng thể nghe rõ. Họ chỉ thấy một Cứu Thế Chủ gầy gò, lặng lẽ cúi đầu; không khóc, cũng không nói. Cậu không cần thương hại, không cần ánh mắt soi mói, càng không cần những lời nói trống rỗng.

Lúc ấy, Ron là người duy nhất ở bên cạnh cậu; một bàn tay đặt lên vai, một câu nói nhỏ nhẹ bên tai, một nụ cười có vẻ dịu dàng mà Harry không nhận ra có điều gì đó bất thường.

Ban đầu, Harry cảm kích. Dù Ron có vụng về, dù đôi lúc ánh mắt cậu ấy không giống một người bạn, Harry vẫn muốn tin rằng ít nhất vẫn còn một người ở cạnh mình. Nhưng rồi một đêm nọ, khi trở về phòng sau buổi họp kín với Dumbledore, Harry cảm thấy đầu óc nặng trĩu.

Cậu không nhớ rõ mình đã uống thứ gì, cũng không hiểu vì sao cơ thể lại mềm nhũn đến vậy, nhưng giọng Ron vẫn thì thầm bên tai, đều đặn và ngọt ngào như một khúc ru ngủ.

Mọi thứ diễn ra như trong một màn sương mờ ảo. Chỉ có bàn tay thô ráp, hơi thở dồn dập, sự sợ hãi lan tỏa khắp từng thớ thịt. Harry không thể hét lên, không thể phản kháng, cũng không thể khóc; cậu chỉ biết bản thân đang bị chạm vào, bị kiểm soát, bị xâm phạm theo một cách ghê tởm và hoàn toàn bất lực.

Sáng hôm sau, cậu ngồi lặng người trên giường, chăn gối xộc xệch, quần áo xô lệch, cả người đau nhức, còn lòng thì như một tấm kính đã vỡ vụn. Ron bước vào, khẽ cười như thể đêm qua chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh, chạm nhẹ vào vai Harry và thì thầm bằng giọng nói quen thuộc: "Tớ yêu cậu, Harry."

Cậu không đáp lời; cậu chỉ lặng lẽ né tránh sang một bên, trái tim run rẩy như một con thú nhỏ vừa bị xé toạc khỏi tổ ấm. Sau đó là những ngày dài như địa ngục; không chỉ một lần, không chỉ một đêm, và chẳng ai tin lời cậu.

Hermione chỉ im lặng. Dumbledore mỉm cười hiền từ, nói rằng đôi khi người trẻ dễ hiểu lầm những cảm xúc nhất thời. Không một ai đứng về phía Harry; không một ai cả.

Và rồi, vào một ngày đông lạnh giá, khi trời đổ mưa tuyết và cả thế giới dường như chìm trong câm lặng, Harry buông xuôi. Cậu chọn rời đi, chọn kết thúc tất cả bằng một lưỡi dao nhỏ mượn từ nhà bếp Hogwarts. Máu loang ra, như một lời oán thán chưa từng được thốt lên thành lời.
Nhưng đó không phải là kết thúc.

Giây phút hơi thở rời khỏi cơ thể, Harry nghĩ mọi chuyện sẽ chấm dứt. Sẽ không còn ai chạm vào cậu khi cậu không cho phép, không còn ánh mắt thương hại, không còn một thế giới quay lưng lại với cậu.

Thế nhưng, cái chết không đến như cậu mong đợi; không có sự giải thoát nào cả. Chỉ có một khoảng không trống rỗng, tối đen, lạnh buốt, không âm thanh, không phương hướng. Cậu nằm đó rất lâu, không biết là bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm, chỉ biết bản thân vẫn còn ý thức, vẫn còn nhớ, và vẫn còn oán hận.

Một lúc nào đó, có một thứ gì đó như hơi thở ấm áp lướt qua; không phải người, cũng không phải ánh sáng, chỉ là một thoáng lặng lẽ của điều gì đó vĩ đại hơn mọi lý trí con người. Một tiếng nói rất nhẹ vang lên trong đầu cậu:
"Muốn quay lại không?"

Harry không trả lời, cậu không gật đầu, cũng không thể nói, nhưng lòng cậu biết rõ: Có.
Và rồi cậu mở mắt.

Cậu tỉnh dậy trong ánh sáng mờ vàng len lỏi qua rèm cửa. Giường chăn phẳng phiu, không vương chút máu, không có dấu vết của nước mắt, và chẳng có ai đang nắm tay cậu mà lắc đầu thương xót. Không có tiếng Ron gọi, không có tiếng Dumbledore gõ cửa phòng y tế.
Chỉ là một buổi sáng bình dị như bao buổi sáng khác ở Gryffindor.

Harry ngồi dậy; cơ thể cậu lành lặn. Trên tay không còn vết cắt. Trên bàn, cuốn sách Lịch Sử Phép Thuật vẫn mở ra trang dở. Tiết trời mùa thu còn chưa lạnh, hương táo nướng từ nhà bếp thoang thoảng bay lên, như báo hiệu một ngày cuối tuần yên bình.

Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, im lặng như sợ làm vỡ tan khoảnh khắc tĩnh lặng này. Đến khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cậu mới biết đó không phải là một giấc mơ, không phải là một giấc mộng đẹp sau cái chết đau đớn, mà là sự thật.
Cậu đã quay về.

Harry đã mất tất cả; mất chính mình, mất lòng tin, mất luôn cả sự thương xót dành cho người mà cậu từng gọi là bạn thân. Trở về rồi, cậu không mong được sống lại một cuộc đời bình thường, mà chỉ để đòi lại từng mảnh vỡ đã bị chà đạp. Và kẻ đầu tiên phải trả giá chính là Ron Weasley.

Không giết ngay, không nguyền rủa đến chết; cái chết quá nhanh sẽ chẳng mang lại ý nghĩa gì.
Harry chuẩn bị rất kỹ lưỡng; một căn phòng dưới tầng hầm cũ của lâu đài, kín tiếng, không một ai lui tới. Vài bùa chú mượn từ những cuốn sách cổ trong Phòng Yêu Cầu, một tấm gương nhỏ để Ron có thể nhìn thấy chính mình, và vài thứ nữa. Cậu đã học được cách không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

Một buổi tối, Ron bị đánh ngất khi đang trên đường trở về từ nhà vệ sinh tầng ba. Khi hắn mở mắt ra, hắn đã bị trói ngược bằng dây phép, treo lơ lửng giữa căn phòng lạnh lẽo.
Hắn vừa hé miệng định la hét, nhưng Harry đã kịp niệm một câu thần chú, khiến hắn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ánh sáng lờ mờ từ đầu đũa phép của Harry rọi thẳng vào gương mặt đang co rúm vì sợ hãi kia. Cậu im lặng rất lâu, rồi cất tiếng:

"Không phải mày từng khao khát có được tao sao? Giờ thì chỉ có tao và mày ở đây thôi."
"Mày đã chạm vào tao bao nhiêu lần? Tao nhớ tất cả."
"Mỗi lần tao cố gắng vùng vẫy, mày đều mỉm cười."
"Tao cũng sẽ mỉm cười thôi, nhưng đó là khi mày khóc."
Harry dùng phép cắt nhẹ lên vai hắn, rạch một đường mảnh; máu rỉ ra, không sâu, nhưng đủ để gây ra một cơn đau buốt.
"Mày nghĩ tao chỉ biết giơ đũa phép lên và đánh nhau thôi sao?"
"Mày đã lầm rồi."
"Thật ra, tao còn giỏi hơn mày tưởng rất nhiều."

Cậu không hề cười; tay cậu rất vững. Lần lượt, cậu cứa từng vết nhỏ, vào những nơi không gây chết người, nhưng đủ để khiến da thịt hắn đau đớn như bị lửa đốt.

Rồi cậu niệm một lời nguyền, khiến Ron rơi vào ảo giác. Hắn sẽ nhìn thấy chính bản thân mình bị làm nhục, nhìn thấy những kẻ khác cười nhạo sự yếu đuối của hắn. Hắn sẽ nghe thấy giọng nói thì thầm bên tai, gọi hắn là đồ rác rưởi, là thứ đáng bị vứt bỏ.

Hắn vùng vẫy dữ dội, run rẩy không ngừng, nước mắt trào ra, nhưng chẳng có một tiếng kêu nào thoát khỏi miệng hắn.
Harry không dừng lại; cậu ngồi xuống, lặng lẽ nhìn hắn, rồi đặt một câu hỏi rất khẽ:

"Vui không?"
"Mày có thấy giống với những gì mày đã làm với tao không?"
"Mày có còn nhớ cái cảm giác bị người khác giữ chặt mà không một ai tin tưởng không?"
"Giờ thì mày đã biết rồi."

Cậu cứ thế tra tấn hắn suốt đêm; không cho hắn chết, cũng không để hắn ngất đi, cứ để hắn tỉnh táo mà cảm nhận hết tất cả những nỗi đau đớn.

Sáng hôm sau, Ron được tìm thấy trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Không ai biết ai là người gây ra chuyện này, và cũng chẳng ai nghi ngờ Harry, bởi vì cậu vẫn đến lớp bình thường, vẫn làm bài tập đầy đủ, và vẫn khẽ mỉm cười mỗi khi Hermione gọi tên cậu.

Chỉ có một người biết sự thật, và người đó đã bắt đầu run sợ.

Dumbledore không hề nghĩ Harry biết.
Lão vẫn giữ nụ cười hiền từ, ánh mắt đục đục sau cặp kính nửa vầng trăng, như thể mọi chuyện trên đời đều nằm gọn trong lòng bàn tay lão.
Nhưng Harry thì biết quá rõ.

Cậu biết Dumbledore từng nhận được thư của Hermione, trong đó có nhắc đến những thay đổi kỳ lạ của Ron.
Biết lão đã lặng lẽ bỏ qua hết những báo cáo từ phòng y tế Hogwarts, sau lần Harry nhập viện vì mệt mỏi không rõ nguyên nhân.

Biết có lần Dumbledore gọi cậu lên văn phòng, hỏi han bằng giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt thì luôn né tránh mỗi khi Harry khẽ run lên vì những cơn đau đầu bất chợt.
Cậu biết hết tất cả.
Chỉ là cậu đã im lặng.
Và giờ là lúc lão phải trả giá!!!

Dumbledore gọi Harry lên văn phòng vào một buổi chiều tà.
Trời vừa tắt nắng.
Căn phòng hiệu trưởng vẫn mang mùi giấy da cũ và sáp nến quen thuộc.
Fawkes không đậu trên cọc gỗ.
Harry ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh mắt nhìn thẳng vào lão.

Lão bắt đầu bằng vài câu hỏi về chuyện học hành, rồi chuyển sang việc Ron mất trí, và cả chuyện Hermione dường như đang cố tình tránh mặt cậu.

Harry lắng nghe, không gật đầu, cũng không phủ nhận bất cứ điều gì.
Chỉ đến khi Dumbledore cất tiếng hỏi:
"Con có điều gì muốn chia sẻ với ta không?"
Cậu mới khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng:
"Chia sẻ ư?"
"Thật ra là có."

Cậu lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy da, ném nhẹ lên mặt bàn.

Đó là bản sao ký ức của cậu – hình ảnh Ron ép cậu vào bức tường lạnh lẽo trong căn phòng trống, những vết bầm tím đã cũ, tiếng la hét nghẹn lại, và khuôn mặt chính cậu méo mó vì nỗi sợ hãi tột cùng.

Dumbledore không nói một lời nào.
Lão biết thứ này không phải là giả.
Harry đứng dậy.
Cậu nhìn thẳng vào người đàn ông mà trước đây cậu từng tin tưởng như một chỗ dựa vững chắc.
"Ông biết hết, đúng không?"
"Ông biết rõ mọi chuyện, nhưng vẫn im lặng."
"Bởi vì tôi chỉ là một quân cờ trong ván cờ của ông."
"Chỉ cần tôi còn sống, còn chiến đấu, ông mặc kệ tôi phải chịu đựng những nỗi đau đớn nào."

Dumbledore định mở lời, nhưng Harry đã nhanh chóng giơ đũa phép lên.
"Không cần nói."
"Không phải chính ông đã từng dạy tôi rằng im lặng đồng nghĩa với sự đồng lõa sao?"
Một lời nguyền khẽ chạm vào cánh tay Dumbledore.
Không phải để giết chết.
Mà là một lời nguyền xé nát những ký ức.
Lão sẽ không chết.
Nhưng lão sẽ quên đi từng điều tốt đẹp mà lão đã từng làm trong đời.

Mỗi sáng thức dậy, lão sẽ nghĩ mình là một kẻ xấu xa.
Trong mỗi giấc mơ, lão sẽ thấy những học trò cũ của mình gào khóc rồi hóa thành tro bụi.
Cậu không giết lão.
Cậu để lão sống.
Sống trong sự cắn rứt lương tâm không bao giờ nguôi ngoai.
Còn Harry, cậu lặng lẽ rời khỏi căn phòng đó.
Không một lần ngoảnh đầu lại.

Hermione không còn tìm đến cậu nữa.
Ginny thì nói rằng Harry đã thay đổi quá nhiều.
Cậu không phủ nhận điều đó.
Bởi vì đúng là cậu không còn là Harry của ngày xưa nữa.
Cậu đã đốt cháy mọi chút nhân từ còn sót lại trong lòng để xây dựng lại cuộc đời mình.
Từng kẻ phản bội đều đã phải trả giá cho những gì chúng gây ra.
Thế giới vẫn cứ xoay vần.

Hogwarts vẫn rộn rã với những lễ hội Giáng Sinh, vẫn vang vọng tiếng cười đùa và tiếng đũa phép va chạm.
Nhưng đâu đó, trong những hành lang vắng vẻ, vẫn có vài người khẽ thì thầm về cậu bé có đôi mắt xanh từng rất hiền lành, giờ đây lại nhìn ai cũng bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Harry không còn quan tâm đến những lời bàn tán đó.
Bởi vì giờ đây, cậu sống không phải để được yêu thương nữa.
Mà là để không bao giờ trở thành nạn nhân của bất kỳ ai.

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Harry bắt đầu dần tránh xa những sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì sự chán ghét dâng trào trong lòng cậu.

Cậu không thể chịu đựng được những ánh mắt hoài nghi, những cái nhìn thương hại giả tạo, hay thậm chí cả sự im lặng mà người ta cho là tử tế.

Cậu chuyển dần đến thư viện ở tầng dưới, đến những hành lang lạnh lẽo phía nam, đến những bóng áo xanh bạc luôn di chuyển trong trật tự và sự kín tiếng tuyệt đối.
Slytherin không hề ghét cậu như những người khác vẫn tưởng.

Bọn họ chỉ ghét những kẻ yếu đuối, những kẻ hèn nhát, những kẻ không biết cách giấu đi nanh vuốt của mình.
Mà Harry thì đã không còn là một kẻ như thế nữa.
Draco là người đầu tiên mời cậu ngồi xuống cạnh chồng sách cấm.
Không một lời hỏi han.
Không một câu bỡn cợt.
Chỉ lặng lẽ đặt chung một tách trà bốc khói nhẹ rồi bắt đầu câu chuyện về Độc Dược.

Từng ngày trôi qua, khoảng cách giữa họ dường như thu hẹp lại.
Harry im lặng lắng nghe những lời châm chọc sắc bén như dao găm của Draco mà không hề phản ứng.

Ngược lại, cậu đáp trả bằng một cái nhếch mép rất khẽ.
Draco cũng dần nhận ra những thay đổi sâu sắc nơi cậu.
Ánh mắt không còn chút hơi ấm.
Nụ cười không còn chút niềm vui.

Chỉ còn lại sự sắc sảo và bí ẩn, như một con rắn đã lột xác.
Một hôm, Draco đưa cho cậu một quyển sách phép cổ của dòng họ Malfoy.

"Cha tôi từng viết vài dòng ghi chú trong này."
Cậu khẽ lướt mắt qua những dòng chữ mảnh dài viết trên viền giấy.
"Lucius Malfoy."
Cậu lặp lại cái tên đó trong đầu.
Một cảm giác lạnh lẽo và mạnh mẽ bất chợt hiện lên.
Không giống với Draco.
Mà lớn hơn nhiều.
Nguy hiểm hơn.
Cậu không nói ra thành lời.

Chỉ khẽ lật trang sách, tự hỏi liệu định mệnh có đang mở ra một con đường kỳ lạ nào khác cho cậu hay không.

Kể từ ngày hôm ấy, Harry không còn ngồi ăn cùng với những học sinh nhà Gryffindor nữa.
Cậu chuyển hẳn về chiếc bàn dài của nhà Slytherin.
Không một ai ngăn cản.
Không một ai dám lên tiếng.
Bởi vì đôi mắt xanh đó giờ đây đã chẳng còn vẻ hiền lành như xưa.

Nó lạnh lẽo như những tảng băng giữa biển đêm sâu thẳm.
Và Lucius Malfoy, trong một lần ghé thăm trường để tham dự cuộc họp Hội đồng Quản trị, đã dừng lại rất lâu khi đi ngang qua Harry.

Ánh mắt của họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng cũng đủ để bầu không khí trong đại sảnh đường lạnh xuống vài độ.
Harry không hề cúi đầu.
Cũng không né tránh ánh mắt sắc lạnh kia.
Cậu chỉ khẽ gật đầu chào, trang trọng như một quý tộc thực thụ.
Và Lucius cũng khẽ nhếch mép đáp lại.
Giữa họ, hiện tại chưa có gì ràng buộc.
Nhưng tương lai thì không ai có thể chắc chắn được.
Bởi vì Harry giờ đây đã là một con người khác.
Một con rắn khoác trên mình chiếc vỏ của sư tử.
Và rắn thì luôn biết rõ thời điểm nào nên tung ra nhát cắn chí mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro