[RA-SirHar] "Cứu Rỗi"
Sau cuộc chiến, Hogwarts chìm trong im lặng của những ngày tàn. Những vết nứt nơi tường đá đã được hàn gắn bằng phép thuật, nhưng vết thương trong lòng Harry thì không. Mỗi bước chân cậu đi qua hành lang lạnh lẽo ấy là một nhịp đau nhói trong tim – âm vang của những mất mát không thể cứu vãn.
Chiến thắng không phải là tự do, mà là bản án. Bản án của kẻ sống sót.
Trong giấc ngủ chập chờn mỗi đêm, Harry không mơ về ánh sáng hay bình yên. Cậu mơ thấy máu, thấy đôi mắt trống rỗng của những người đã chết... và một người vẫn sống, vẫn ám lấy cậu như một bóng ma không thể trốn khỏi – Sirius Black.
Sirius. Cha nuôi. Người thân duy nhất. Người đã nuôi dưỡng Harry từ khi cậu còn là một đứa trẻ vô tri bị bỏ mặc ở ngưỡng cửa nhà Dursley. Nhưng Sirius không chỉ là người cưu mang – ông là định mệnh, là trói buộc, là kẻ giam giữ linh hồn cậu từ những ngày đầu tiên.
Họ từng sống trong một thế giới của tình thương – hay ít nhất, Harry từng nghĩ như vậy. Cho đến khi lớn lên, khi cậu bắt đầu nhận ra cái cách Sirius nhìn mình không còn giống một người cha. Cái ôm siết quá chặt. Ánh mắt giữ lại quá lâu. Cái chạm khẽ ở lưng cậu mỗi đêm lại dài thêm từng chút một.
Ban đầu, Harry nghĩ đó chỉ là ảo giác. Một sự nhầm lẫn. Cậu đã luôn khao khát tình yêu, và có thể đang lẫn lộn giữa yêu thương và khát vọng.
Nhưng không. Sirius biết rõ mình đang làm gì. Và ông chưa bao giờ dừng lại.
Khi cậu rời đến Hogwarts, Sirius lặng im. Nhưng lá thư gửi về mỗi tuần đều dài hơn, nồng nhiệt hơn, và ẩn chứa những lời lẽ Harry không còn dám đọc to. Khi cậu quay về Grimmauld Place vào năm mười lăm tuổi, Sirius đứng nơi bậc thềm, nhìn cậu như thể cậu vừa trở về từ cái chết. Mái tóc đen rối bời, đôi mắt xám rực cháy – như sắp thiêu trụi cậu.
Harry không còn là một đứa trẻ. Và Sirius biết điều đó.
Ông ôm cậu quá lâu. Bàn tay vuốt nhẹ mái tóc cậu – một hành động bình thường – nhưng trong cái vuốt ấy là sự mê đắm cuồng dại, là một cơn nghiện mà ông không còn che giấu.
Harry biết mình nên tránh xa. Nhưng cậu không làm được. Sirius là tất cả những gì cậu có. Là người duy nhất từng yêu cậu – hay ít nhất, cậu đã tin như thế.
Và rồi, một đêm, giữa căn nhà cũ kỹ đầy tiếng nổ lách tách của lò sưởi, Harry nhìn vào mắt ông, thốt ra lời cậu từng chôn giấu trong lòng:
"Con yêu cha."
Sirius khựng lại, ánh mắt tối sầm. Ông chậm rãi tiến đến, đặt tay lên má cậu, thì thầm như một kẻ vừa nghe thấy điều cấm kỵ ngọt ngào nhất trên đời:
"Harry... con không biết con vừa làm gì đâu."
Harry mím môi, nghẹn giọng: "Không phải tình yêu của một đứa con dành cho cha."
Im lặng. Cái im lặng dày đặc như màn đêm trước bão tố. Sirius nhìn cậu thật lâu, rồi cười khẽ – một nụ cười đượm buồn và đầy điên loạn.
"Cha biết," ông nói khẽ. "Cha biết từ lâu rồi. Nhưng cha không dám... vì cha biết tình cảm này sẽ hủy hoại con. Nhưng giờ con đã mở lời... thì cha sẽ không buông nữa."
Từ giây phút đó, mọi thứ rơi vào một guồng quay không lối thoát.
Harry bị giam chặt trong tình yêu của một kẻ không thể thỏa hiệp. Sirius yêu cậu như thể cậu là không khí cuối cùng trên đời. Ông không cho cậu rời khỏi tầm mắt. Không cho bất kỳ ai khác đến gần. Mỗi khi Harry nói chuyện với một người bạn, ông lại nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh buốt – không phải tức giận, mà là ghen tuông điên cuồng.
"Con không cần ai khác ngoài cha," ông thì thầm trong bóng tối mỗi đêm, khi tay ông siết lấy Harry, khi hơi thở ông phả lên cổ cậu, vừa ngột ngạt vừa mê hoặc. "Chúng ta không cần thế giới. Chúng ta chỉ cần nhau."
Và Harry... dần dần, bị nuốt chửng.
Cậu không thể gọi tên cảm xúc của mình nữa. Là yêu? Là sợ? Là tội lỗi? Hay là sự đầu hàng? Cậu không biết. Chỉ biết mỗi khi Sirius chạm vào, cậu run rẩy, nhưng không lùi lại. Mỗi khi bị giam giữ trong vòng tay ông, cậu muốn thoát ra... nhưng rồi lại gục ngã trong vòng vây ấy.
Cậu không còn bạn bè. Không còn mục đích. Không còn hy vọng. Sirius đã chiếm lấy cậu – từng hơi thở, từng giấc mơ, từng mảnh ký ức. Ông rút cạn cậu như một kẻ khát máu, và Harry, yếu ớt, tuyệt vọng, đã không còn đủ sức phản kháng.
"Con là của cha, Harry," Sirius thì thầm vào tai cậu, giọng trầm khàn như ma thuật cổ xưa. "Dù con có chạy đến đâu, cha cũng sẽ tìm thấy. Dù con chết đi, cha cũng sẽ kéo con về từ cõi âm. Con không bao giờ thoát được."
Harry biết đó không phải là lời hứa – mà là lời nguyền.
Một đêm nọ, khi Harry khẽ nói trong cơn mơ: "Con muốn được tự do...", Sirius chỉ cười, vuốt tóc cậu thật dịu dàng, như đang dỗ một đứa trẻ ngốc nghếch:
"Tự do à? Con có rồi mà. Trong vòng tay cha. Đây là thế giới của con – nơi duy nhất con được yêu, được giữ, được tồn tại."
Và khi ánh sáng cuối cùng trong tim Harry tắt lịm, khi cậu ngừng mơ về cuộc đời khác, cậu mới hiểu:
Yêu thương không phải là cứu rỗi.
Và đôi khi, người cứu cậu ra khỏi bóng tối... lại là chính bóng tối đó.
"Chúng ta là một. Không còn cha con. Không còn Harry và Sirius. Chỉ còn chúng ta – một linh hồn, một cơ thể, một trái tim rực cháy vì điên cuồng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro