[RA-TomHar] Vĩnh Cửu Bên Em

Harry Potter không bao giờ biết rằng, trong tầng sâu nhất của tâm trí mình, luôn có một linh hồn khác cùng tồn tại. Không phải Voldemort – kẻ mà cậu căm ghét, mà là Tom Riddle – phần còn lại bị lãng quên, phần người từng biết đến cô đơn, từng hiểu rõ nỗi đau và bị ruồng bỏ.

Tom luôn ở đó, lặng lẽ, ẩn trong bóng tối của những giấc mơ và những cơn rùng mình không lý giải. Hắn chứng kiến tất cả – từ những đêm lạnh lẽo dưới gầm cầu thang nhà Dursley đến ánh nhìn lặng câm khi Harry giấu nước mắt trong tay áo. Ban đầu, hắn chỉ quan sát, lạnh nhạt và khinh miệt. Nhưng thời gian là kẻ phản bội. Từ khinh thường, Tom chuyển sang tò mò, rồi đến thứ cảm xúc khó gọi tên, thứ mà chính hắn từng từ bỏ: sự khao khát.

Khao khát được nhìn thấy Harry – từng ngày, từng phút.

Khao khát được trói chặt linh hồn ấy, giữ bên mình mãi mãi.

Vào ngày định mệnh tại Rừng Cấm, khi Harry đối mặt với Voldemort, Tom đã giãy giụa trong tâm trí cậu như một con thú bị dồn đến chân tường. Câu thần chú chết chóc vang lên, và lần đầu tiên – cũng là lần duy nhất – Tom không thể chịu đựng được cảnh Harry bị lấy đi khỏi hắn.

Hắn lao ra khỏi bóng tối trong tâm trí Harry, chắn lấy lời nguyền tử thần. Nhưng không giống như những gì Dumbledore từng tiên đoán, hắn không tan biến.

Hắn cười.

Một nụ cười lạnh lẽo, đầy thỏa mãn và bệnh hoạn khi cảm thấy cơ thể Harry vẫn còn sống. Khoảnh khắc ấy, linh hồn Tom không tan rã... mà thẩm thấu.

Hắn chui vào trong Harry, bám rễ, trói chặt như rễ cây mục ruỗng quấn quanh trái tim.

Harry tỉnh dậy sau trận chiến, tim đập dồn dập. Cậu sống sót. Voldemort đã chết. Nhưng... có gì đó sai. Cậu nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai, êm ái mà rét buốt:

"Ta đã cứu ngươi. Giờ thì, Harry à... ta sẽ không bao giờ rời đi nữa."

Cậu tưởng mình hoang tưởng. Nhưng những giấc mơ của cậu giờ trở nên sắc nét dị thường. Những lúc một mình, cậu cảm thấy ánh mắt dõi theo từ phía sau gáy, những hơi thở nhẹ lướt qua cổ, những lời nói ngọt ngào vang vọng trong đầu như mật ngọt tẩm độc.

"Chúng ta là một, Harry. Linh hồn ngươi, thân thể ngươi... đều là của ta."

Dumbledore – hay đúng hơn, bức chân dung trong văn phòng hiệu trưởng – lặng đi khi Harry kể lại. Không phải vì không tin, mà vì ông biết, và sợ hãi.

"Phần linh hồn còn sót lại của Tom... nó đã không tiêu tan," Dumbledore nói, giọng run rẩy. "Mà đã chọn gắn chặt với con, mãi mãi."

Harry im lặng. Trong lồng ngực, cậu cảm thấy một nhịp đập lạ. Không phải của mình – mà là của kẻ khác. Một thứ ám ảnh, bám víu, chiếm hữu, như vòng tay siết chặt cổ họng.

Đêm đó, Harry đứng trước gương, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mình. Xanh lục – như mọi khi. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu thấy trong đồng tử mình phản chiếu một bóng người khác – Tom, với nụ cười ám muội và ánh nhìn điên loạn.

"Ngươi sẽ không bao giờ cô đơn nữa," hắn thì thầm, "Vì ta sẽ là người duy nhất biết rõ ngươi – từ máu thịt đến linh hồn."

Harry không thể thoát. Không có bùa chú nào đuổi được hắn, không có phép thuật nào gỡ bỏ sự hòa quyện giữa hai linh hồn. Tom không cần thể xác của riêng mình nữa, vì giờ hắn sống trong Harry, là Harry, và sẽ mãi mãi bên cậu – như một bóng ma chiếm hữu.

Và trong những đêm dài, khi Harry cố nhắm mắt ngủ, giọng thì thầm ấy vẫn vang lên:

"Nếu thế giới không thể giữ ngươi bên ta, ta sẽ giữ ngươi khỏi thế giới."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro