[YA-SevHar] Vặn Vẹo

["Bất kể thế giới này có đẩy em đi bao xa... ta cũng sẽ lôi em trở lại bên cạnh mình."]

Chiến tranh kết thúc, ánh sáng chiến thắng trải dài khắp thế giới phù thủy, nhưng Harry Potter chưa từng cảm thấy yên bình. Đằng sau những tiếng hò reo và gương mặt rạng ngời là bóng tối vẫn âm ỉ cháy trong lòng anh. Những câu hỏi không ai trả lời, những ký ức rỉ máu vẫn gặm nhấm tâm trí mỗi đêm.

Và trong số những thứ anh không thể lãng quên... là đôi mắt sẫm màu của Severus Snape, người đàn ông đã chết trước mặt anh – rồi lại được cứu sống trong gang tấc.

Harry đến tìm Snape. Không báo trước. Không cần lời mời.

"Ông đã giấu tôi điều gì? Bao năm qua, ông biết hết mà vẫn mặc kệ tôi gào thét trong bóng tối!" – Harry gào lên, ánh mắt đẫm lửa oán hận.

Snape đứng bất động, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi. Nhưng đằng sau bình thản đó là một điều gì đó... lệch lạc.

"Potter," ông nói, giọng trầm và khô khốc như những phiến đá lạnh giá. "Ta đã bảo vệ em bằng tất cả những gì ta có. Vậy mà em vẫn nghĩ ta là ác quỷ?"

Harry giơ đũa phép. Snape cũng vậy. Luồng ma lực bùng nổ giữa hai người, ánh sáng rực lên chói lòa, kéo họ vào một xoáy lốc ma pháp không ai ngờ tới.

Khi Harry mở mắt, anh thấy mình đang nằm giữa đống rác ướt át, nơi bầu trời xám chì và không khí đặc quánh như tử thi mục rữa.

"Chúng ta... đang ở đâu?" – anh lắp bắp.

Snape không trả lời. Ông đứng đó, áo choàng rách bươm, mắt tối thẫm như vực sâu, nhìn quanh.

"Lưu Tinh Nhai," ông khẽ nói, như thể gọi tên một lời nguyền cổ xưa. "Vùng đất nơi linh hồn thối rữa cùng dã tâm con người."

Không ai biết vì sao bọn họ lại bị kéo vào thế giới xa lạ này – nơi những kẻ mang tên "Hunter" giết chóc không gợn tay, nơi lũ quái vật đội lốt người rình rập trong đêm, và nơi mà sự sống chỉ đáng giá bằng một cái liếc mắt.

Họ không còn lựa chọn. Phải sống sót. Phải nương tựa vào nhau.

Snape giỏi chế độc dược từ bất cứ thứ gì: lá cây mục, rễ thối, xương vỡ vụn của sinh vật chết khô. Còn Harry – Harry chiến đấu như một kẻ sắp phát điên, không ngại máu, không ngại chết. Họ dần học cách câm lặng tin nhau giữa những xác người chưa lạnh.

Một ngày nọ, họ trốn chạy khỏi đám thợ săn vô danh thì chạm trán băng Ryodan. Chrollo Lucilfer đứng đó, với nụ cười lạnh hơn dao. Và chính khoảnh khắc ấy – khi Snape không chút do dự chắn trước mặt Harry, phóng một lời nguyền cấm kỵ khiến cơn bạo loạn bùng phát – Harry nhận ra có điều gì đó sai lệch trong ánh mắt người đàn ông kia.

Không phải đơn thuần là bảo vệ.

Mà là sở hữu.

"Em không hiểu gì cả," – Snape nói, khi hai người tạm trú trong một hầm ngầm cũ nát. Hơi thở ông đập vào cổ Harry nóng rực như lửa. "Em nghĩ ta làm tất cả vì Lily sao? Không, Potter. Mẹ em đã chết từ lâu. Thứ duy nhất còn sống sót – là em."

Harry lùi lại, chạm vào tường đá lạnh ngắt.

"Ta đã dõi theo em từ khi em còn là một đứa bé bẩn thỉu, ngu ngốc, yếu đuối. Mỗi lần em khóc, tim ta như vỡ vụn. Mỗi lần em cười... ta lại muốn vặn cổ bất kỳ ai dám khiến em phân tâm khỏi ta."

Harry nghẹn lời.

Snape bước tới. Chậm rãi. Đôi mắt ông là địa ngục trầm lặng.

"Đừng nhìn ta như thể ta là con quái vật. Ta đã trở thành quái vật, để giữ em sống sót. Và bây giờ... em là của ta. Mãi mãi."

Sau cùng, họ tìm được một cánh cổng ma pháp cổ xưa, dẫn về thế giới phù thủy.

Nhưng Snape đã không còn là Severus Snape. Mà là một thứ gì đó tối tăm hơn, điên cuồng hơn. Ông trở nên lặng lẽ, nhưng ánh mắt luôn dõi theo từng hơi thở của Harry. Luôn đứng sau lưng, dù không ai nhìn thấy.

Harry biết. Dù có trốn đi đâu, cũng không thể thoát.

Một đêm, khi anh lặng lẽ rời Hogwarts, hy vọng có thể biến mất khỏi vòng xoáy chiếm hữu ấy... thì Snape xuất hiện. Không một tiếng động.

Ông đặt tay lên vai anh, thì thầm:

"Em định đi đâu? Em nghĩ cánh cổng đó là thật sao? Ta tạo ra nó. Ta dựng lên toàn bộ hành trình đó – để em cần đến ta, phụ thuộc vào ta, để không ai có thể cướp em đi."

Harry bật khóc. Nhưng nước mắt không làm mềm lòng một kẻ đã đánh đổi linh hồn để có được tình yêu bệnh hoạn.

Snape quỳ xuống trước mặt anh, ôm lấy anh như ôm một món báu vật:

"Em là của ta, Harry. Dù trái tim em có ghét ta, ta vẫn sẽ giữ em bên mình. Cho đến khi em chỉ còn biết gọi tên ta trong đau đớn... và yêu ta trong tuyệt vọng."

Từ hai linh hồn đối nghịch, họ trở thành kẻ trói buộc nhau bằng những xiềng xích vô hình.

Tình yêu ấy không phải là hy vọng. Không phải là ánh sáng.

Mà là hố sâu hun hút, kéo Harry vào từng chút, từng chút – cho đến khi không còn gì nữa... ngoài bóng hình của một kẻ từng là giáo sư, từng là kẻ thù, từng là người cứu rỗi – và giờ là giam cầm duy nhất của cuộc đời anh.

P/S: Bạn đọc xong rồi, tôi biết. Nhưng bạn vote chưa, tôi không chắc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro