[YA-VikHar] Chiếc Lưới Ngọt Ngào
"Cậu là của tôi, Harry. Đừng bao giờ nghĩ rằng cậu có thể rời đi."
Harry Potter luôn nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi mọi thứ — chiến tranh, mất mát, thậm chí cả chính những nỗi đau gặm nhấm trong lòng. Nhưng điều duy nhất cậu không thể lường trước... là Viktor Krum.
Không phải là tay săn Snitch lừng danh mà báo chí ngợi ca, không phải là chàng vận động viên trầm mặc từng sánh vai với Fleur trong giải đấu Tam Pháp Thuật. Người mà Harry gặp sau chiến tranh là một Viktor hoàn toàn khác — âm thầm, kiên nhẫn và nhẫn nại như loài rắn độc bò vào kẽ nứt tâm trí cậu.
Ban đầu, hắn chỉ lặng lẽ xuất hiện, như một người bạn cũ tình cờ gặp lại. Những cái bắt tay, những câu hỏi lịch sự, những buổi trò chuyện bên tách trà. Harry nghĩ mình may mắn vì vẫn còn một người không quay lưng giữa thế giới hỗn loạn này. Nhưng rồi, hắn bắt đầu xuất hiện... quá thường xuyên.
Hắn biết khi nào cậu không ngủ. Khi nào cậu quên ăn. Khi nào cậu ngồi thất thần hàng giờ bên cửa sổ, đôi mắt trống rỗng vì những ký ức không tên. Hắn không hỏi han như những người khác. Viktor chỉ ngồi đó, im lặng, như thể đã sống cùng nỗi đau của cậu từ rất lâu.
Nhưng đó không phải là sự đồng cảm. Đó là sự chiếm đoạt.
Viktor luôn dõi theo Harry, ngay cả khi không ở gần. Một vài tấm bùa theo dõi, một sợi tóc khéo léo lấy được, và vài câu thần chú cổ. Không ai để ý, kể cả Harry. Cậu dần thấy mình bị cuốn vào một quỹ đạo lạ lẫm — như thể mọi thứ quanh cậu đều dẫn về một điểm duy nhất: Viktor.
"Ginny lừa cậu đấy," hắn thì thầm một lần khi cả hai cùng uống rượu, ánh mắt đen sẫm lóe lên thứ gì đó không thể gọi tên. "Cô ấy chẳng yêu cậu. Chỉ yêu ánh hào quang của cậu."
Ban đầu Harry phản bác. Nhưng rồi những tin đồn bắt đầu lan truyền. Những bức thư nặc danh. Những cuộc nói chuyện tình cờ bị nghe lỏm. Viktor luôn là người duy nhất ở đó để "an ủi" cậu sau mỗi lần vỡ mộng.
"Cậu không cần họ," Viktor nói, bàn tay đặt lên vai Harry đầy chắc chắn. "Cậu chỉ cần anh."
Cậu không nhận ra mình đã thay đổi. Ít ra ngoài hơn. Ít gặp bạn bè hơn. Những ai cố đến gần, đều tự dưng tránh xa sau vài lần "tình cờ" chạm mặt Viktor.
Một đêm, Harry tỉnh dậy giữa bóng tối, căn hộ của cậu chìm trong im lặng. Nhưng cửa không khóa. Và Viktor ngồi trên ghế trong phòng khách, đôi mắt không chớp.
"Anh lo cho em," hắn nói, như thể việc đột nhập giữa đêm là hành động yêu thương thông thường. "Em không nên ở một mình quá nhiều."
Rồi hắn đến thường xuyên hơn. Không cần mời. Không cần giải thích. Hắn biết mã khóa. Biết giờ giấc. Biết từng thói quen, từng cử động nhỏ nhặt của cậu.
Và Harry... bắt đầu lệ thuộc.
Cậu không thể ngủ nếu không nghe tiếng hắn ngoài phòng khách. Không thể ăn nếu không có hắn gắp cho miếng đầu tiên. Viktor trở thành trụ cột duy nhất giữa cuộc sống rạn vỡ — và cũng là gông xiềng nặng nề nhất mà Harry không thể trốn thoát.
Một đêm khác, khi Harry lơ mơ tỉnh dậy vì một tiếng thì thầm sát bên tai, cậu thấy mình không còn nằm trong căn hộ của chính mình. Trần nhà lạ lẫm. Không có cửa sổ. Không có đũa phép. Chỉ có Viktor đang ngồi cạnh, lau trán cho cậu bằng một mảnh vải mềm.
"Anh xin lỗi vì phải đưa em đi như thế này," hắn nói, giọng dịu dàng như ru. "Nhưng em yếu quá. Em cần được chăm sóc, Harry. Và em không thể tiếp tục sống giữa những kẻ không xứng đáng."
Harry muốn phản kháng. Muốn gào lên. Nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Cậu không nhớ mình bị làm gì. Không nhớ đã bị đánh thuốc từ khi nào.
Căn phòng ấy không có lối ra. Luôn đầy đủ thức ăn, quần áo sạch, ánh sáng ấm áp. Nhưng không có tự do.
"Em sẽ ổn thôi," Viktor luôn nói, hôn lên trán cậu mỗi đêm. "Chỉ cần ở bên anh. Mãi mãi."
Khi Harry khóc, Viktor ôm lấy cậu, không phải để vỗ về, mà để ghi nhớ hơi thở, nhịp tim, mùi da thịt của cậu — như một kẻ săn mồi giữ gìn chiến lợi phẩm quý giá nhất.
"Anh yêu em," hắn thì thầm. "Yêu đến phát điên. Và em cũng yêu anh, đúng không? Dù em chưa biết điều đó."
Không ai tìm thấy Harry. Không ai biết cậu đang ở đâu.
Thế giới vẫn nghĩ rằng Harry Potter đã bỏ đi du lịch để chữa lành tâm hồn. Trong khi đó, cậu nằm trong lòng Viktor mỗi đêm, bị vây quanh bởi những bức chân dung cười không ngớt — tất cả đều là ảnh cậu. Những món đồ cũ, sợi tóc, mảnh áo, cây đũa phép bị gãy.
Một bảo tàng tình yêu — hay một nhà tù bằng nhung.
Viktor không cần nhiều. Chỉ cần cậu còn thở, còn mơ, còn gọi tên hắn trong vô thức. Và nếu một ngày Harry muốn rời đi?
"Anh sẽ cắt đôi chân em," hắn thì thầm trong bóng tối, "để em không đi đâu được nữa. Nhưng yên tâm. Anh sẽ luôn yêu em, Harry."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro