46
Sau khi trở về Lâu đài Kester, Salina đã gỡ bỏ bùa Lẫn Lộn mạnh mẽ, và một phần ba mái tóc nâu dài của cô đã chuyển sang màu trắng. Javier cảm thấy rất buồn khi thấy mẹ mình không thể khôi phục lại diện mạo ban đầu ngay cả với những loại thuốc tốt nhất.
Cậu đã nghĩ mẹ mình rồi sẽ già đi, nhưng anh không thể chấp nhận được điều đó xảy ra nhanh như vậy. Cậu thầm hứa sẽ làm cho mẹ vui vẻ và mãn nguyện trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Giờ đây, anh đã chuẩn bị một bất ngờ, hy vọng bà sẽ thích. Sau bữa tối thịnh soạn, cả gia đình ngồi trong phòng khách trò chuyện.
“Cha mẹ, con có chuyện muốn thông báo.”
Salina ra hiệu cho Javier tiếp tục. Ánh mắt Javier thoáng hiện niềm vui, rồi cậu liếc nhìn Jeane bên cạnh và bắt tay anh.
“Cha mẹ ơi, Jeane đang mang thai. Em ấy đã mang thai được ba tháng rồi, và...” Javier cố tình dừng lại, nụ cười nở trên môi: “Là sinh đôi.”
(K: mọi người cứ coi 1 phần vũ trụ tác giải viết là thế giới ABO nhé, nên con trai có thai được, nhưng cái vụ A, B, O hay Pheromone ko rõ ràng)
Salina nhìn Jeane, người đang có chút ngượng ngùng, có chút ngạc nhiên, rồi vui vẻ nói: “Cảm ơn Merlin, thật tuyệt, đây thực sự là tin tốt.”
"Mẹ sẽ trở thành bà, còn Severus, anh sẽ trở thành ông rồi.” Salina quay sang Severus bên cạnh và nói.
Vẻ mặt Severus có chút kỳ lạ. Nghe đến danh xưng “Ông” khiến anh nhớ đến ông lão râu bạc trắng luôn thích được trẻ con gọi là “Ông”. Merlin ơi, anh sẽ không trở thành như vậy đâu. Chuyện này thật sự có chút đáng sợ.
“Con đã đến bệnh viện St. Mungo để kiểm tra chưa? Tình hình thế nào rồi?” Không để ý đến Severus đang mơ màng bên cạnh, Salina quan tâm nhất đến tình hình của Jeane và mấy đứa trẻ.
“Con đã kiểm tra rồi, bọn trẻ đều khỏe mạnh.” Jeane nói có phần ngượng ngùng.
“Hal, con nên pha chế một ít thuốc dinh dưỡng cho Jeane, cũng như một ít thuốc phục hồi và thuốc cho các em bé. Ngày mai ta sẽ bảo Mino dọn dẹp căn phòng rộng rãi, ngập tràn ánh nắng trên tầng ba và biến nó thành phòng trẻ con...” Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Salina, nét mặt Severus giãn ra. Thấy vậy, Javier và Jeane cũng rất vui.
Vào ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Salina không còn tập trung vào việc dạy nữa mà thay vào đó, cô đưa Severus đến phòng chứa đồ của lâu đài để chọn một số loại vải phù hợp cho những đứa cháu sắp chào đời của mình.
“Severus, anh nghĩ sao về màu này?” Salina hỏi Severus, tay cầm một mảnh vải mềm màu xanh đậm.
“Tốt.” Mặc dù Severus nghĩ rằng đây là một việc cực kỳ nhàm chán, nhưng anh có thể chịu đựng được dù nó có nhàm chán đến mức nào khi thấy Salina vui vẻ như vậy.
Salina đã chọn hơn chục tấm vải và yêu cầu Mino gửi chúng đến Cửa hàng quần áo Fengya.
“Chắc anh chán phải làm những việc này với em rồi.” Salina mỉm cười với ánh mắt trêu chọc.
“Không.” Severus cảm thấy hơi khó chịu khi suy nghĩ của mình bị đoán ra.
“Severus, em hy vọng khi bọn trẻ được mười một tuổi, ta có thể đích thân đưa chúng đến Ga King’s Cross và chứng kiến chúng lên Tàu tốc hành Hogwarts.” Ánh mắt Salina tràn đầy khao khát.
"Được.”
“Đến lúc đó em sẽ không còn phải hối tiếc nữa và em đã hoàn thành trách nhiệm.”
Severus không thể lý giải được tâm trạng hiện tại của mình. Nhìn vẻ mặt thư thái của Serena, anh luôn cảm thấy bất an. Ai rồi cũng sẽ chết; đó là một điều không ai có thể chống lại. Nhưng khi cái chết của ai đó được báo trước, luôn có điều gì đó buồn bã.
Những chú yêu tinh trong Lâu đài Kester sử dụng mọi kỹ năng của mình để chế biến nhiều món ăn ngon mỗi ngày nhằm thỏa mãn sở thích kỳ lạ luôn thay đổi của Jeane.
Ví dụ, sáng nay, Jeane bỗng thèm bánh quế với phô mai Jettost, mứt mâm xôi và xúc xích tuần lộc. Đây là công thức rất Na Uy, và những món đặc sản này không được bán ở Anh.
Javier không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến Na Uy và mua tất cả những món đặc sản Na Uy mà Jeane thích ăn khi anh và Jeane đi du lịch tốt nghiệp. Chưa đầy nửa tiếng sau, Javier đã quay lại, và các chú tiểu yêu trong bếp đã nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn rồi mang đến cho Jeane.
Nhìn Jeane ngấu nghiến xúc xích tuần lộc, Severus chợt nhớ đến đối thủ cũ của mình, Hóa Thú Sư Potter, khóe miệng giật giật, cảm giác buồn nôn dâng trào. Hương vị của người mang thai thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt.
Đến giữa kỳ nghỉ, ngoại trừ tuần đầu tiên chuẩn bị nhiều thứ cho các cháu sắp chào đời, Selina dành phần thời gian còn lại để quay lại với thói quen thường ngày.
Mỗi sáng, cô đều giải thích về vòng tròn ma thuật cho Severus, buổi chiều, họ cùng nhau học độc dược trong phòng thí nghiệm, buổi tối, họ đọc những cuốn sách yêu thích, và đến mười giờ, họ sẽ đi ngủ đúng giờ. Salina thích cuộc sống yên bình và thoải mái này, và Severus cũng rất hài lòng với nó.
“Severus, chúng ta có thể xây dựng một hệ thống hoàn chỉnh để nghiên cứu các phương án thay thế cho nguyên liệu thuốc hiếm không? Ví dụ, tìm ra quy tắc dung hợp thay thế.” Salina đề nghị, nhìn vào các công thức thuốc không còn có thể chế tạo được do nguyên liệu thuốc đã tuyệt chủng.
Severus suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất đáng để nghiên cứu.” Nếu nghiên cứu này có thể được hệ thống hóa và chuẩn hóa, nó sẽ là một tài sản vô giá và sẽ có tác động sâu sắc và lâu dài đến sự phát triển của các loại thuốc trong tương lai.
“Khi chúng ta nghỉ hưu, ta cùng nhau nghiên cứu chủ đề này nhé.” Đôi mắt màu xanh ngọc của Salina sáng lấp lánh.
“Được.” Severus mỉm cười.
Kỳ nghỉ hè yên bình và thư thái sắp kết thúc, và ngày mai, Salina sẽ trở lại Hogwarts. Jeane đã mang thai gần năm tháng, bụng anh đã to lên. Đến kỳ nghỉ Giáng sinh, Salina sẽ được gặp các cháu.
Vào đêm trước khi Jeane rời đi, Salina đã đưa cho Jeane chiếc áo choàng phù thủy mà cô vừa may có vẽ một vòng tròn ma thuật bảo vệ, và nhắc nhở Javier phải chăm sóc Jeane thật tốt, đồng thời ra lệnh cho đám gia tinh phải luôn chú ý đến sự an toàn của Jeane.
“Severus, ngày mai chúng ta đi tàu tốc hành Hogwarts nhé,” Salina đề nghị trước khi đi ngủ.
“Được rồi, đã mười một giờ rồi, đi ngủ nhanh đi.” Severus giục. Sức khỏe hiện tại của Salina không thể chịu đựng được việc thức khuya.
Ngồi trên giường, nhìn Salina dần chìm vào giấc ngủ, Severus cảm thấy hơi buồn. Anh hiểu được mong muốn của Salina là được lên tàu tốc hành Hogwarts vào ngày mai.
Ngày mai có lẽ là lần cuối cùng hai người ngồi trên chuyến tàu đỏ rực lửa ấy. Nhớ lại cảm giác phấn khích khi lần đầu tiên đi qua bức tường gạch ma thuật và nhìn thấy đoàn tàu đỏ rực bốc hơi trắng xóa, Severus không khỏi mỉm cười. Anh không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy.
Khi đó, trái tim và đôi mắt anh chỉ tràn ngập hình ảnh duy nhất anh có thể nghĩ đến: cô gái tóc đỏ, mắt xanh lá cây và nụ cười rạng rỡ ấy. Anh cứ ngỡ rằng sau khi bước vào thế giới phép thuật, anh sẽ có thể tự mình vươn lên bằng chính nỗ lực của mình và được ở bên cô mãi mãi. Nhưng hiện thực lại quá tàn khốc. Ngay khi năng lực của anh dần vượt trội hơn người khác, anh cũng đánh mất đi điểm sáng duy nhất ấy.
Giờ nhìn lại, sự rạn nứt giữa anh và Lily là điều không thể tránh khỏi. Giá trị của anh về cơ bản khác với Lily, và tính cách trắng đen rõ ràng của Lily sẽ không bao giờ chấp nhận được mặt tối, xám xịt của anh.
Điều này cũng khiến anh trở nên cực đoan hơn vào thời điểm đó, khao khát theo đuổi sức mạnh to lớn hơn. Vốn dĩ là một con lai không có lai lịch, anh không bao giờ có thể gia nhập Tử Thần Thực Tử, nhưng nhờ khả năng chế tạo độc dược xuất chúng, cuối cùng anh cũng được gia nhập.
Những ngày đầu gia nhập Tử Thần Thực Tử, anh đã học được rất nhiều điều. Nhưng rồi lời tiên tri chết tiệt đó xuất hiện, và bi kịch hơn nữa, anh đã thực sự nói với Voldemort về điều đó, và kết cục là Lily đã chết.
Đó là người đầu tiên mỉm cười với anh, người đầu tiên chấp nhận anh làm bạn, người đầu tiên quan tâm đến anh. Sau đó, anh sống trong tội lỗi và dằn vặt, như một nhà tu khổ hạnh, thực hiện lời thề ban đầu – bảo vệ đứa con duy nhất của Lily.
Ngước nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ, Severus đã từng tự hỏi, liệu mình có hối hận vì đã gia nhập Tử Thần Thực Tử không? Câu trả lời là không. Đó là lựa chọn tốt nhất cho anh lúc bấy giờ, bởi Severus Snape sẽ không bao giờ chấp nhận một cuộc sống tầm thường. Nếu phải nói rằng anh có hối hận, thì đó chỉ là việc anh đã nói với Voldemort lời tiên tri, dẫn đến cái chết của Lily.
Học kỳ mới đã bắt đầu, và Hiệu trưởng McGonagall đã đề cử Luna Lovegood, giáo sư môn Bùa chú hiện tại, làm Chủ nhiệm nhà Ravenclaw tiếp theo. Tuy nhiên, vẫn chưa tìm được ứng viên phù hợp cho vị trí giáo sư môn Độc dược.
Hiệu trưởng McGonagall cũng đã liên lạc với Salina, phó chủ tịch của Hội Độc dược, với hy vọng rằng cô có thể giới thiệu một bậc thầy độc dược từ Hội Độc dược làm giáo sư môn Độc dược tại Hogwarts.
Sau nhiều lần trao đổi và nỗ lực, Salina đã giới thiệu một Bậc thầy Độc dược người Anh mới làm người kế nhiệm mình, điều này khiến Hiệu trưởng McGonagall rất hài lòng.
Hiện tại, Salina chỉ cần dạy môn Độc dược và chấm bài tập về nhà. Cô đã trao lại vị trí Chủ nhiệm Nhà Ravenclaw cho Giáo sư Luna Lovegood.
Sau kỳ nghỉ Giáng sinh, Giáo sư Độc dược mới sẽ đến, tôi chỉ cần hướng dẫn ông ấy. Học kỳ tới, nhiều nhất tôi chỉ cần dạy các học viên lớp Độc dược Cao cấp. Các môn học khác sẽ dần được chuyển giao cho giáo sư mới.
Tháng Mười Hai sắp đến, Salina cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Cô chưa bao giờ háo hức mong chờ kỳ nghỉ Giáng sinh như lúc này. Các cháu của cô sẽ chào đời trong kỳ nghỉ. Có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của Salina, Severus cũng háo hức chờ đón hai sinh linh bé nhỏ.
Kỳ nghỉ Giáng sinh đã đến đúng như dự kiến, Salina và Severus trở về Lâu đài Kester vào đêm trước lễ. Cả hai đều ngạc nhiên nhìn cái bụng bự của Jeane.
Biết là sinh đôi, nhưng không ngờ lại to thế này. Jeane chỉ có thể đi lại nhờ Javier đỡ vì bụng nó to quá. Javier đã liên lạc với giám đốc Bệnh viện St. Mungo rồi, và họ sẽ bỏ kỳ nghỉ Giáng sinh để túc trực bất cứ lúc nào.
Các chú gia tinh vừa chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn cho đêm Giáng sinh thì Jeane cảm thấy đau dữ dội, khiến Javier vốn thường bình tĩnh trở nên có chút choáng ngợp.
Dưới sự chỉ đạo của Salina, gia đình nhanh chóng đưa Jeane đến Bệnh viện St. Mungo. Nhìn thấy Jeane, mồ hôi nhễ nhại vì đau đớn, được đẩy vào phòng phẫu thuật, tim Javier thắt lại, hai tay nắm chặt dưới lớp áo choàng phù thủy. Trong khi đó, gia đình Green, nhận được thông báo, cũng đã đến Bệnh viện St. Mungo.
Vì là đêm Giáng sinh, bệnh viện St. Mungo đêm nay vắng tanh, hành lang vắng lặng đến lạ thường. Bên ngoài phòng phẫu thuật, bầu không khí căng thẳng, gần như ngưng đọng. Đúng lúc đó, một tiếng kêu vang dội phá tan bầu không khí căng thẳng. Mọi người tập trung trước cửa phòng phẫu thuật.
Cánh cửa đóng chặt mở ra, hai y tá bước ra, mỗi người đẩy một chiếc nôi. Mọi người xúm lại, háo hức nhìn hai đứa trẻ sơ sinh. Anh trai ra trước, rồi đến em trai. Cả hai đứa đều tóc đen, da đỏ hồng, khóc không ngừng.
Javier vô cùng vui mừng khi thấy hai cậu con trai khỏe mạnh, nhưng cậu lo lắng cho Jeane hơn. Mọi người đều mang hai đứa bé trở về phòng bệnh, để lại Javier chờ Jeane. Chẳng mấy chốc, Jeane cũng được đẩy ra ngoài. Nhờ lọ thuốc và phép thuật, Jeane trông có vẻ ổn.
“Em ổn chứ?” Javier vội vã tiến tới và nắm lấy tay vợ mình.
“Không sao đâu, em ổn mà, đừng lo.” Gương mặt Jeane lộ rõ vẻ mệt mỏi. Anh bắt tay Javier và hỏi: “Bọn trẻ ổn chứ?”
“Đừng lo, chúng rất khỏe mạnh.” Ánh mắt Javier tràn đầy sự dịu dàng.
Chiều Giáng sinh, cả gia đình trở về Lâu đài Kester. Người anh trai, vừa được đặt vào nôi, đột nhiên mở mắt. Đôi mắt của cậu đen như mắt Severus. Như thể đã đồng ý, em trai cậu cũng mở mắt. Đôi mắt cậu mang màu xanh ngọc bích đặc trưng của gia đình Kester. Cả gia đình kinh ngạc trước sự kỳ diệu của cuộc sống.
“Cha, người đặt tên cho chúng đi.” Javier nói với người cha đang trông chừng hai đứa bé.
“Ta á?” Severus hơi ngạc nhiên. Anh không ngờ Javier lại để anh đặt tên cho hai đứa nhỏ.
"Thưa cha, Hal và con đều muốn cha đặt tên cho các con”, Jeane nói ở bên cạnh.
“Ta sẽ suy nghĩ về chuyện đó.” Severus nói nghiêm túc.
Đêm khuya, Lâu đài Kester chìm vào giấc ngủ yên bình. Severus một mình đến phòng trẻ. Nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ say, Severus nở một nụ cười dịu dàng.
Nhìn người anh trai có mái tóc đen và đôi mắt đen giống mình, Severus khẽ thì thầm: “Abner.” Rồi anh quay sang nhìn cậu em trai nằm trên giường bên cạnh: “Egbert.”
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro