64


Black nhận thấy biểu cảm kỳ lạ của Potter và lo lắng hỏi: "James, anh ta vừa nói gì vậy?"

"Không gì."

"Sao vậy?" Nhìn thấy Potter đang đi về phía Tháp Gryffindor, rõ ràng là đang mất tập trung, Lupin nhìn Black với vẻ bối rối.

"Thật khó hiểu. Chúng ta về trước đi." Blake gọi hai người kia quay lại.

Bốn người họ trở về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor trước giờ giới nghiêm, một thành tích hiếm có. Thay vì nán lại đó làm ồn như thường lệ, họ đi thẳng về ký túc xá. Điều này khiến những học sinh khác trong phòng sinh hoạt chung cảm thấy hơi lạ.

Khi trở lại ký túc xá, Black đóng cửa lại và niệm một số phép thuật khóa.

"Thôi nào anh bạn, có chuyện gì vậy? Trông cậu như vừa bị trúng Lời nguyền Độc đoán vậy." Black ngồi dựa vào ghế, tay chống lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Potter.

"Harris vừa nói rằng..." Porter kể lại cho người bạn tốt của mình chính xác những gì Kelvin vừa nói.

"James, tớ không nghĩ chúng ta nên làm thế này. Ngay từ đầu Snape đã chẳng làm gì cả. Và hôm nay cậu ta thậm chí còn không đánh trả," Lupin nói từ bên cạnh.

"Chơi với một khuôn mặt vô hồn nhàm chán như vậy thật chẳng có chút cảm giác thành tựu nào. Thực ra tớ rất tò mò tại sao Snivellus và những người khác lại không bị trúng bùa chú lúc nãy." Black chạm vào cằm một cách trầm ngâm.

"Tớ đoán là họ có một số vật bảo vệ," Lupin nói

"Snape là một phù thủy Muggle, hắn ta lấy đâu ra loại vật bảo vệ này?" Black nói.

"Bố mẹ của Harris đều là phù thủy. Sẽ không khó để có được loại vật bảo vệ nhỏ này." Lupin phân tích.

"Đúng vậy." Black gật đầu và đồng ý với quan điểm của Lupin.

"Tớ có nên nói với Lily rằng Snivellus đã bảo cô ấy không được đuổi theo hắn ta nữa không?"

"Không, người anh em, cậu không được nói với cô ấy. Nếu cậu nói vậy, Lily có thể sẽ nghĩ đó là ý của cậu và sẽ càng ghét cậu hơn." Black lập tức bác bỏ.

"Mình nghĩ chúng ta cũng không nên nói thế," Lupin đồng ý.

"Tại sao Lily lại thích ở cùng với tên khốn đó thế?" Potter tức giận đập vào gối.

"Xét về ngoại hình, cậu đẹp trai hơn Snivellus nhiều. Xét về gia thế, cậu là một phù thủy thuần chủng với di sản ngàn năm, còn hắn ta chỉ là một phù thủy gốc Muggle. Về học vấn, cậu cũng chẳng kém hắn ta là bao." Black nhìn Potter từ trên xuống dưới. "Liệu Lily có thích kiểu người sâu sắc như vậy không? Cậu nghĩ sao, Remus?"

"Có lẽ vậy." Lupin nói với vẻ không chắc chắn. Vì lý do đặc biệt, trước khi đi học, cậu chưa từng tiếp xúc với những người cùng tuổi, chứ đừng nói đến việc hiểu được tâm tư của con gái.

"Vậy thì mình phải làm gì?" Potter hỏi.

"Minhg nghĩ chúng ta nên..." Black bắt đầu dạy người anh em tốt của mình những kỹ năng và phương pháp để theo đuổi con gái.

Từ đêm đó, bốn người không còn tập trung vào Severus nữa. Họ không còn bí mật theo dõi anh nữa, và ngay cả khi gặp anh, họ cũng chỉ đi theo những con đường riêng, như những người xa lạ, khiến Severus và Salina ngạc nhiên.

Họ nghĩ chắc hẳn chuyện này liên quan đến hành vi của Kelvin đêm đó. Sau đó, Kelvin kể lại cho Severus và Salina nghe những gì cậu đã nói với Potter đêm đó. Severus hiếm khi thấy vẻ mặt tán thành. Không có những tên ngốc phiền phức đó lảng vảng xung quanh, cuộc sống trong trường thật sự rất tốt.

Chưa kịp nhận ra thì kỳ thi cuối kỳ đã đến gần. Đối với những học sinh không học hành chăm chỉ, thời gian luôn là vấn đề đáng lo ngại, và thư viện ngày nào cũng chật kín người. Severus và Salina chẳng hề coi trọng kỳ thi cuối kỳ sắp tới.

Nhưng Kelvin cũng học hành chăm chỉ như bao học sinh khác. Tuy không gặp vấn đề gì với Thảo dược học và Biến hình, cậu lại gặp chút khó khăn với Độc dược. Lý thuyết thì ổn, nhưng thực hành thì hơi rắc rối. Theo lời Severus, đó là một thảm họa.

Theo gợi ý của Salina, Severus miễn cưỡng hướng dẫn Kelvin. Học sinh năm nhất chỉ học được vài loại độc dược. Chỉ trong hai ngày, Severus đã giải quyết được mọi vấn đề về pha chế độc dược của Kelvin.

Kelvin rất vui mừng vì điều này, nhưng dĩ nhiên cậu cũng lờ đi thứ ngôn ngữ rất hợp với phong cách của Severus. Sau một năm biết nhau, cậu đã quá quen với tính cách cực đoan của Severus.

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc tốt đẹp. Dù kết quả có ra sao, các học sinh cũng không còn bận tâm nữa. Ai nấy đều vui vẻ đón chờ kỳ nghỉ sắp tới.

Evans giành giải nhất năm nhất, theo sát là một cậu bé nhà Slytherin. Kelvin và một cô gái nhà Hufflepuff đồng hạng ba. Severus và Serena giành hạng tư và hạng năm.

Giáo sư Flitwick rất vui mừng về điều này, bởi vì ba trong số năm sinh viên năm nhất đứng đầu đều đến từ chính trường đại học của ông. Ông rất quý ba đứa trẻ trầm tính và chăm chỉ này.

Severus và Salina không hề nghỉ ngơi sau khi trở về dinh thự. Ngày hôm sau, họ trực tiếp đến nhà máy trên đảo Teboye. Thứ nhất, họ muốn kiểm tra hoạt động của hệ thống sản xuất thuốc tự động, thứ hai, họ muốn xây dựng một hệ thống phòng thủ cho toàn bộ hòn đảo.

Khi sản phẩm của Felix ngày càng được ưa chuộng, một số người có động cơ thầm kín đã tìm cách đánh cắp công thức. Trong hai tháng qua, một số tàu thuyền khả nghi đã được phát hiện quanh đảo. Tuy nhiên, địa hình đảo rất hiểm trở, chỉ có một lối vào duy nhất được canh gác 24/7, nên những kẻ này vẫn im lặng.

Sau khi kiểm tra và sửa chữa xong tất cả các vòng tròn pha chế thuốc tự động, hai người đến phòng thí nghiệm trên đảo Teboi. Họ dự định sẽ pha chế một loại thuốc đặc biệt để vẽ vòng tròn ma thuật. Tóc Severus được buộc gọn gàng bằng một chiếc dây buộc tóc màu đen. Nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khuôn mặt Severus, Salina cũng không khỏi mỉm cười theo.

Một tuần sau, Severus đã chế tạo xong tất cả các loại thuốc mà Salina cần. Salina đã thiết kế một vòng tròn ma thuật phức tạp, tổng hợp cho toàn bộ hòn đảo, mang lại hiệu ứng phòng thủ mạnh mẽ. Nó kết hợp nhiều vòng tròn ma thuật nhỏ hơn, chẳng hạn như những vòng tròn có chức năng che giấu và bỏ qua. Sau khi tham khảo ý kiến của Severus, Salina cũng đã kết hợp một vòng tròn ma thuật tự hủy, để bảo vệ bí mật cốt lõi của vòng tròn tự động chế tạo thuốc.

Sau khi vẽ xong vòng tròn ma thuật phòng ngự, Salina và Severus ngồi trên ghế sofa Sammy đã chuẩn bị sẵn, cảm thấy hơi mệt mỏi. Trên bàn trà là một ấm trà đen thơm phức và vài đĩa bánh ngọt hảo hạng. Trên đầu họ là bóng cây rậm rạp, ánh nắng loang lổ xuyên qua cành lá. Biển xanh mênh mông trải dài trước mắt, khiến người ta cảm thấy thư thái ngay lập tức.

"Severus, chúng ta có nên mua một số vũ khí của dân Muggle không?"

"Vũ khí của dân Muggle?" Severus gõ nhẹ vào tay vịn bằng ngón trỏ phải, suy nghĩ về đề nghị của Salina.

Mua vũ khí Muggle, ở một mức độ nào đó, có thể ngăn chặn những kẻ có động cơ thầm kín. Nếu họ chỉ dùng đến phương pháp phù thủy để giải quyết vấn đề, chắc chắn sẽ gây ra nghi ngờ. Suy cho cùng, Felix là một công ty thuần túy Muggle. Nhưng họ có thể mua vũ khí ở đâu?

"Em biết mua vũ khí ở đâu không?" Severus hỏi.

"Em không biết, có lẽ chúng ta có thể hỏi Kelvin."

"Anh quên mất cậu ta."

"Nếu chúng ta có thể liên lạc với gia đình Harris, thì mối liên hệ của chúng ta với thế giới Muggle có thể trở nên chặt chẽ hơn." Salina nhìn Severus một cách nghiêm túc và tha thiết.

Cô biết Severus rất ghét Muggle vì có người cha Muggle. Tuy dưới ảnh hưởng của cô, anh đã thay đổi đôi chút, nhưng cô vẫn cần xác nhận thái độ của Severus. Cô không muốn những chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của Severus.

Hiếm khi thấy Salina nói chuyện với mình nghiêm túc và chân thành đến vậy. Severus hơi nhướn mày, nhưng rồi anh cũng hiểu ý Salina. Anh không khỏi mỉm cười, cô gái ngốc nghếch này.

Thái độ của Severus đối với Muggle không còn mù quáng và khinh miệt như trước nữa. Đúng như Salina đã từng nói: "Bất kỳ chủng tộc nào có thể tiếp tục phát triển đều phải có thế mạnh riêng. Muggle cũng không ngoại lệ."

Vì vậy, Severus không mấy bận tâm đến việc mình ngày càng gắn bó với dân Muggle. Nghĩ đến tương lai của thế giới phù thủy, anh sẽ không bỏ lỡ một cách kiếm tiền dễ dàng như vậy, vì anh vẫn phải nuôi gia đình.

Được làm việc với một gia đình như Kelvin, người nắm giữ vị trí quan trọng và có ảnh hưởng lớn trong thế giới Muggle, đồng thời cũng am hiểu về thế giới phù thủy nhưng không có bất kỳ mối liên hệ nào, là một lựa chọn hoàn hảo. Tuy nhiên, trước khi làm vậy, anh cần phải chuẩn bị thật kỹ.

"Anh nghĩ đã đến lúc mua một căn nhà mới rồi" Severus nói.

"Thật ra, hai đặc tính này hiện tại không thực sự phù hợp." Salina biết Severus đã đồng ý với đề xuất của cô.

Hai tuần sau, Salina và Severus mua hai căn biệt thự liền kề ở vị trí đắc địa, cách cộng đồng Muggle hiện tại của họ mười cây số. Nằm giữa những hàng cây xanh tươi, hai căn biệt thự giản dị nhưng thanh lịch này mang đến một không gian đẹp đẽ, thoải mái và yên bình. Nội thất được trang trí tinh tế, nhưng vẫn ấm cúng và thoải mái. Ngôi nhà cộng đồng Muggle ban đầu vẫn được giữ nguyên vẹn.

Cuối tháng 7, Salina và Severus nhận được danh sách mua sắm cho học kỳ tiếp theo ở Hogwarts. Ngày hôm sau, họ nhận được cú của Kelvin, người muốn đi mua sắm ở Hẻm Xéo cùng họ. Họ trả lời và đồng ý gặp nhau tại Quán Cái Vạc Lủng lúc mười giờ ngày 2 tháng 8.

Glenn lái xe đưa Severus và Salina đến cửa quán Cái Vạc Lủng, rồi đến bãi đậu xe gần nhất chờ họ. Họ vào quán đúng giờ, và Kelvin đã đợi sẵn ở đó.

Đầu tiên, ba người đến tiệm áo choàng của bà Malkin để may vài bộ áo choàng mới. Sau đó, họ mua một ít đồ dùng học tập và cuối cùng đến tiệm Flourish and Blotts. Ban đầu họ định mua vài cuốn sách mình thích, nhưng cửa hàng đông nghẹt người, nên họ đành phải vội vã mua sách giáo khoa rồi rời đi.

Nhìn giờ, chắc phải hơn một tiếng nữa mới lấy được áo choàng. Vậy nên, mặc kệ ánh mắt trừng trừng của Severus, Kelvin vẫn cười khúc khích và đề nghị cả hai đến tiệm kem Florin nghỉ ngơi một lát. Tuy Severus cực kỳ không muốn đến một nơi ồn ào như Mandrake, nhưng anh vẫn bị hai người kia kéo đến tiệm kem.

Bước vào tiệm kem, Kelvin chào chủ tiệm, len lỏi qua đám đông và dẫn hai người bạn đến một góc yên tĩnh ở phía sau cửa hàng. Severus chưa từng đến đây. Hồi nhỏ anh không có điều kiện, và khi trưởng thành, anh lại càng ghét những nơi trẻ con như vậy. Vậy nên, anh chưa bao giờ biết bên trong tiệm kem lại có một nơi yên tĩnh đến thế.

"Nơi này đẹp quá." Salina nhìn xung quanh.

Đây là một nơi rất riêng tư. Không gian bên trong không lớn. Chỉ có một chiếc bàn tròn màu nâu nhạt với tấm biển ghi "Đặt chỗ". Bốn chiếc ghế mềm mại màu nâu nhạt được đặt xung quanh bàn. Bên cửa sổ là một hàng hoa tulip rực rỡ đang nở rộ. Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, mang đến cảm giác thư thái.

"Ngồi đi" Kelvin đưa thực đơn cho Salina.

"Vậy thì đây rất hân hạnh." Đây cũng là lần đầu tiên Salina đến này nên cô vẫn còn hơi tò mò.

"Em muốn một que kem vani, Severus?"

"ngẫu nhiên."

"Vậy thì kem cà phê." Salina nhìn Severus, người gật đầu nhẹ đồng ý.

"Vậy mình muốn một ly kem sô-cô-la." Sau đó Kelvin gọi người phục vụ đến để ghi nhận đơn hàng.

Khoảng năm phút sau, ba người được phục vụ món kem mình chọn. Kelvin và Salina vui vẻ thưởng thức, còn Severus nhấp một ngụm nhỏ bằng thìa nhỏ, có phần khinh khỉnh. Vị cà phê đậm đà, hơi đắng nhưng không quá ngọt, lan tỏa khắp miệng, làm vẻ mặt Severus giãn ra đôi chút.

"Hàng ngày mấy cậu làm gì thế? Chắc chắn không phải tham gia những bữa tiệc và hoạt động nhàm chán suốt ngày như tớ đâu nhỉ." Kelvin phàn nàn với bạn mình.

"Chúng tớ không có nhiều việc để làm mỗi ngày, chỉ đọc sách và làm thí nghiệm thôi." Salina nhìn Kelvin đối diện với vẻ thông cảm.

"Ồ... Mình cũng muốn có cuộc sống như thế" Kelvin bồn chồn cầm lấy que kem trước mặt bằng chiếc thìa.

"Anh Harris, anh bị mất trí vì mấy bữa tiệc tẻ nhạt đó rồi sao? Đến mức không thể điều khiển được chân tay nữa à?" Severus nhìn đống chất dính đen trắng trước mặt Kelvin với vẻ ghê tởm, giờ đã không còn nhận ra được nữa.

"Ôi, Severus, tớ buồn quá khi thấy câuh thậm chí không quan tâm đến người bạn tốt của mình." Kelvin đặt tay phải lên tim và làm vẻ mặt buồn bã.

Severus bất lực đảo mắt nhìn cậu, quyết định lờ đi tên điên này. Salina đứng bên cạnh nhìn hai người với vẻ thích thú.

"Severus và mình ban đầu muốn mời cậu đến nhà chúng tơe, nhưng bây giờ có vẻ như cậu không có nhiều thời gian." Salina tỏ vẻ tiếc nuối.

Nghe được lời mời của Salina, biểu cảm của Kelvin lập tức chuyển sang vui mừng: "Còn thời gian, còn thời gian..."

"Tôi tự hỏi người vừa nói với vẻ mặt cay đắng rằng anh ta phải tham dự đủ loại tiệc tùng mỗi ngày là ai."

"Đó là vì cậu không mời tớ, Severus. Mà nếu cậu mời, tớ cũng sẽ không đi, dù đó có là tiệc của Nữ hoàng đi nữa."

"Chuyện này có gây rắc rối gì cho cậu à?" Salina hỏi.

"Không, nếu cha mình biết mấy cậu mời tớ, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý."

Severus hơi nhướng mày và nhìn Kelvin với vẻ bối rối.

"Cha biết mình đã có hai người bạn tốt, và ông ấy cứ nói muốn mời đến chơi. Mình sợ mấy cậu có nhiều việc phải làm ngay sau kỳ nghỉ, nên con định mời mấy cậu hôm nay. Mình không ngờ mấy cậu lại mời mình trước."

"Hình như Ngài Harris cũng muốn kết bạn. Chúng ta cũng nên làm quen trước đã." Severus nói với Salina. Vì họ muốn kết bạn, nên anh không ngại thể hiện sự chân thành trước.

"Vậy thì hãy đến chỗ chúng mình trước, sau đó chúng mình sẽ đến nhà cậu" Salina nói.

"Rất tốt."

"Vậy thì tôi sẽ bảo Glenn đến đón cậu lúc mười giờ sáng ngày kia" Severus nói.

"Được."

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro