75
"Xin chào, Ngài Ravenclaw đáng kính." Salina và Severus chào đón một cách kính cẩn.
"Những đứa trẻ này thật thông minh." Người phụ nữ trong bức chân dung không ai khác chính là Phu nhân Rowena Ravenclaw, một trong bốn người sáng lập trường Hogwarts.
Khi Rowena thấy Severus ngẩng đầu lên và đứng thẳng trước mặt mình, cô sững sờ, khiến cả Severus và Salina đều ngạc nhiên.
"Hai đứa có phải là học viên của học viện ta không?"
"Vâng, thưa Ngài Ravenclaw. Chúng tôi là học sinh năm thứ năm của Nhà Ravenclaw." Severus đáp.
"Các trò có thể gọi ta là Viện Trưởng hoặc Giáo sư. Ta vẫn chưa biết tên các trò."
"Tôi là Severus Snape."
"Em là Salina Scott, thưa Viện trưởng."
"Snape... đó thực sự là họ của trò." Rowena lẩm bẩm, đôi mắt bà tràn ngập sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm không thể che giấu.
"Viện trưởng, họ của tôi có vấn đề gì không?" Severus không hiểu tại sao người sáng lập Ravenclaw lại biểu lộ biểu cảm như vậy chỉ vì họ của anh.
"Ta có thể gọi hai đứa là Severus và Salina không?" Rowena nhìn hai người trước mặt, nụ cười trong mắt cô càng thêm tươi.
"Được, thưa Viên trưởng." Severus và Salina đồng thanh trả lời.
"Hai người là người đã phá vỡ vòng tròn ma thuật ở cửa à?" Rowena rất tự hào về hai học sinh trong học viện của mình vì đã có thể phá vỡ vòng tròn ma thuật.
"Chính Salina là người đã gỡ bỏ vòng tròn ma thuật."
"Mực đặc biệt do Severus pha chế."
"Các trò làm ta nhớ đến hai người bạn cũ." Rowena mỉm cười nói: "Cromwell Kester và Evans Prince."
Nhìn thấy Severus và Salina mở to mắt, Rowena ngạc nhiên hỏi: "Hai người có phải là hậu duệ của Cromwell và Evans không?"
"Mẹ tôi xuất thân từ gia tộc Prince"
"Em đến từ gia tộc Kester."
"Ta không ngờ lại được gặp con cháu của Cromwell và Evans. Gia đình các trò thế nào?"
"Mẹ tôi là Prince cuối cùng, và dinh thự Prince đã biến mất." Severus nói một cách vô cảm.
Ngày thứ ba sau khi anh và Salina trở về từ Hoa Kỳ, Warren Prince, người đứng đầu cuối cùng của gia tộc Prince và là ông của Severus, đã qua đời. Dinh thự Prince biến mất khỏi thế giới phù thủy. Trừ khi có người mang dòng máu Prince ở đó, không ai có thể tìm thấy dinh thự.
"Em là Kester cuối cùng." Giọng điệu của Salina cũng có chút buồn bã.
Sau khi nghe câu trả lời từ Severus và Salina, Rowena chìm vào suy nghĩ sâu xa. Bà nghĩ đến con gái Helena và tự hỏi liệu cô bé đã trở về chưa.
"Bây giờ là năm mấy rồi?" Rowena đột nhiên hỏi.
Severus và Salina đều giật mình khi Rowena, đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên hỏi về thời gian. Severus vẫy tay phải, một dãy số màu xanh lá cây hiện ra:
18/10/1975. 04:45pm. Scotland.
"1975, đã lâu lắm vậy sao." Rowena lẩm bẩm một mình.
Nhìn Rowena chìm đắm trong suy nghĩ, Severus và Salina chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi. Họ không thể rời đi, cũng không thể tự ý đi lại trong phòng.
Một lúc lâu sau, Rowena mới dần trở về thực tại. Bà nhớ đến hai đứa trẻ vẫn còn ở đấy. Nhìn họ đứng trước mặt mình như trước, bà bỗng cảm thấy mình đã bỏ rơi chúng.
"Ta rất xin lỗi vì đã bắt mấy trò phải đứng đây suốt." Rowena nói với vẻ hối lỗi.
"Không sao." Severus và Salina lắc đầu.
Rowena mời Severus và Salina ngồi xuống ghế sofa đối diện bức chân dung, bà ngồi xuống ghế sofa trong bức chân dung, mỉm cười nói: "Bây giờ hai người có thể kể cho ta nghe về Hogwarts được không? Linh hồn ta đã bị phong ấn ở đây hàng ngàn năm rồi. Nếu không phải hai trò mở nơi này ra, e rằng ta không biết luôn nào mới tỉnh lại."
Severus và Salina bắt đầu bằng cách giới thiệu hiệu trưởng hiện tại của Hogwarts, và nói về tình hình của bốn trường đại học, và thậm chí cả hồn ma trú ngụ.
"Nick Suýt Mất Đầu từ nhà Gryffindor,
Nam tước Đẫm Máu từ nhà Slytherin, Thầy tu Mập từ nhà Hufflepuff và
Quý Bà Xám từ nhà Ravenclaw ."
Salina giới thiệu.
"Quý Bà Xám?" Rowena trông có vẻ ngạc nhiên.
"Vâng, Viện trưởng."
"Trò có thể giúp ta đưa người đó đến đây không?" Trong mắt Rowena hiện lên nỗi buồn vô tận.
Salina liếc nhìn Severus và nói: "Được, xin đợi một lát, chúng em sẽ đi ngay."
"Nếu cô ấy không đến, hãy nói với cô ấy rằng chủ nhân của Latour mời cô ấy." Rowena nói với Severus và Salina đang chuẩn bị ra ngoài.
Đã đến giờ ăn tối, hành lang vắng tanh. Severus và Salina đi thẳng đến Tháp Ravenclaw. Không hề biết Bà Xám đang ở đâu, họ bắt đầu tìm kiếm ở đó. Nỗ lực của họ đã được đền đáp, và sau nửa tiếng, cuối cùng họ cũng tìm thấy cô.
"Quý Bà Xám, chào cô." Severus lịch sự chào hồn ma thờ ơ trước mặt. Nhưng Bà Xám hoàn toàn phớt lờ họ.
"Quý Bà Xám, chúng tôi được một quý bà đáng kính tin tưởng giao phó. Mong cô hãy đi cùng chúng tôi để gặp vị quý bà đáng kính đó." Salina nói.
"Ta không muốn đi." Quý Bà Xám nhìn những vì sao trên bầu trời và trả lời một cách mất kiên nhẫn.
"Chủ nhân của Latour mời cô," Severus tiếp tục.
"Cậu nói gì cơ?" Quý Bà Xám đột nhiên chạy đến trước mặt Severus và nhìn chằm chằm vào anh.
Severus hơi giật mình trước hành động đột ngột của Quý Bà Xám. Anh hơi ngả người ra sau để tạo khoảng cách với cô và bình tĩnh nói: "Ý tôi là, chủ nhân Latour mời cô."
"Hãy đưa ta đi ngay" Quý Bà Xám nói một cách háo hức.
"Em không ngờ Quý Bà Ravenclaw lại phong ấn linh hồn mình ở đây." Salina nói với Severus đang ngồi đối diện cô.
Hai người đưa Quý Bà Xám vào căn phòng bí mật rồi đợi ở đó vì họ được yêu cầu chưa được rời đi.
Severus im lặng nghe Salina nói. Nghĩ đến việc Quý Bà Ravenclaw đã phong ấn linh hồn mình ở đây chỉ để được gặp con gái lần cuối, và việc mẹ mình đã bỏ rơi gia đình, con trai, và cả danh dự phù thủy của mình vì một kẻ nghiện rượu, Severus cảm thấy một nỗi cay đắng dâng trào trong lòng.
Nhìn vẻ mặt cau có của Severus, Salina biết anh hẳn đang nghĩ về những chuyện buồn trong quá khứ. Cô bước đến bên anh, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve những vết hằn giữa hai lông mày của Severus. Severus đưa tay lên trán và lắc đầu, ra hiệu cho Salina rằng anh vẫn ổn.
Trong căn phòng bí mật, Quý Bà Xám, Helena, con gái của Rowena Ravenclaw, đang khóc không ngừng.
"Mẹ ơi, con xin lỗi, con xin lỗi..." Giọng Helena nghẹn ngào.
"Con bé ngốc, sao lại xin lỗi. Dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn luôn là con gái của ta, Helena bé nhỏ của ta." Rowena mỉm cười, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.
"Con xin lỗi mẹ. Tất cả là lỗi của con. Con không nên tùy tiện lấy vương miện một cách lén lút như vậy. Con cũng đã để vương miện bị vấy bẩn bởi ma thuật hắc ám." Helena đau đớn nói.
"Bị nhiễm ma thuật hắc ám?"
"Hơn hai mươi năm trước, một Xà Ngữ tự xưng là hậu duệ của Salazar Slytherin đã biết được vị trí chôn cất chiếc vương miện từ con. Sau đó, hắn tháo nó ra và yểm một bùa chú hắc ám tà ác lên nó. Mười năm trước, hắn đặt chiếc vương miện vào Phòng Yêu Cầu tại Hogwarts."
Rowena nhìn Helena ngạc nhiên: "Hậu duệ của Salazar Slytherin?"
"Lúc đầu con không tin, nhưng hắn ta thực sự là một Xà Ngữ."
Rowena nhìn ánh nến chập chờn phía xa. "Xà Ngữ, đây quả thực là đặc điểm đặc trưng của dòng máu Slytherin. Con vừa nhắc đến ma thuật hắc ám là ý gì?"
"Sau đó con nhìn thấy chiếc vương miện trong Phòng Yêu cầu. Nó được bao phủ bởi rất nhiều ma thuật hắc ám." Helena cau mày.
"Hắn đã lấy được vương miện, nhưng sau đó trả và yểm rất nhiều ma thuật hắc ám lên đó. Tại sao lại như vậy?" Rowena tự nhủ.
"Mẹ, chúng ta cùng đi xem nhé." Helena đề nghị.
Rowena lắc đầu và nói, "Ta không thể thoát ra được. Ta đã phong ấn linh hồn mình vào bức chân dung này. Nếu ta phá vỡ phong ấn, linh hồn ta sẽ tan vỡ."
"Mẹ ..." Helena hoảng hốt. Cô biết mẹ làm vậy chỉ để được nhìn thấy mình lần cuối.
"Thưa mẹ, mẹ sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi sao?" Helena nhìn mẹ với vẻ mong đợi.
"Khi vòng tròn ma thuật mở ra lần nữa, thời gian phong ấn sẽ bắt đầu đếm ngược. Ta chỉ có bảy ngày. Khi bảy ngày kết thúc, ta sẽ đi tìm cha con. Ông ấy đã chờ ta quá lâu rồi." Rowena nhìn Helena đang khóc, bình tĩnh nói, nhưng trong mắt vẫn có chút miễn cưỡng.
"... không." Helena thì thầm trong vì đau đớn.
Nhìn thấy Helena khóc, Rowena vô cùng đau lòng. Bà không nỡ rời xa Helena, nhưng bà đã liều lĩnh kích hoạt vòng tròn ma thuật chỉ để gặp lại Helena. Tuy không nỡ, nhưng bà đã rất mãn nguyện khi được gặp lại Helena và không hề hối hận.
Rowena nhìn Helena nghiêm túc: "Được rồi, con gái, đừng khóc nữa. Chúng ta phải lấy lại vương miện ngay. Ta sẽ không để Hogwarts gặp nguy hiểm."
"Nhưng làm sao chúng ta có thể lấy được vương miện?"
"Đi gọi Severus và Salina vào."
"Nhưng mẹ, chúng vẫn chỉ là hai học sinh thôi. Vương miện quá nguy hiểm đối với chúng."
"Hai đứa trẻ đó không phải học sinh bình thường. Chính chúng là những người đã giải được vòng tròn ma thuật ở đây. Hơn nữa, đứa con gái là hậu duệ của Kester, còn đứa con trai không chỉ là hậu duệ của Prince mà rất có thể còn là hậu duệ của Albert." Ánh mắt Rowena tràn đầy sự nhẹ nhõm.
"Hậu duệ của chú Cromwell, chú Evans và anh Albert?" Helena mở to mắt và nhìn mẹ mình ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ta không ngờ rằng một ngàn năm sau, hậu duệ của Cromwell và Evans vẫn giữ được mối quan hệ tốt đẹp như vậy. Hơn nữa, con không thấy Severus rất giống một Slytherin sao?" Rowena mỉm cười nhìn Helena đang ngạc nhiên.
"Severus, Salina, ta cần hai trò giúp một việc."
Severus và Salina nhìn nhau và nói, "Đây là vinh dự của chúng tôi, thưa Viênh Trưởng."
"Giờ thì, hai trò cùng Helena hãy đến Phòng Yêu Cầu để lấy một món đồ, chiếc vương miện ta đội trên đầu. Tuy nhiên, chiếc vương miện này được truyền rất nhiều ma thuật hắc ám, nên các con phải cẩn thận. Nhớ mang theo đôi găng tay da kỳ lân ở đằng kia, phòng khi cần."
Severus và Salina cẩn thận đeo đôi găng tay. Người ta nói rằng da kỳ lân có thể ngăn chặn mọi ma thuật hắc ám. Vì kỳ lân đã tuyệt chủng, nên hai đôi găng tay này chắc hẳn cực kỳ hiếm.
Helena dẫn Severus và Salina đi qua lối đi bí mật đến Phòng Yêu Cầu. Lúc này, Phòng Cần Thiết giống như một nhà kho khổng lồ, chất đầy đủ loại vật phẩm.
Mãi đến sáng, ba người mới phát hiện ra một chiếc vương miện phủ bụi trên đỉnh một bức tượng. Helena xác nhận đó là vương miện của Ravenclaw. Severus cẩn thận niệm vài câu thần chú dò tìm, rồi nâng chiếc vương miện lên và đặt vào chiếc túi da rồng mà Salina mang theo.
Khi ba người trở về mật thất thì đã sáu giờ sáng. Rowena cuối cùng cũng nhìn thấy vương miện. Nhưng giờ đây, nó đã mất đi vẻ sáng bóng ban đầu, trở nên mờ đục và tỏa ra luồng ma lực hắc ám mạnh mẽ. Rowena nhíu mày trước luồng ma lực mạnh mẽ đó.
"Thưa Mẹ, Severus và Salina đã bận rộn suốt đêm rồi. nên họ nghỉ ngơi" Helena nói.
"Xin lỗi các trò, đó là sự bất cẩn của ta." Rowena nhìn Severus và Salina với vẻ xin lỗi.
"Không sao đâu, Viện trưởng."
Rowena hướng dẫn gia tinh, "Latour, chuẩn bị hai bữa sáng bổ dưỡng và nhanh lên."
"Không cần đâu, Viện trưởng, chúng em có thể ra sảnh ăn sáng."
"Đừng đến hội trường. Ta vẫn còn vài điều cần phải hiểu. Cứ ăn sáng ở đây đi, rồi Latour sẽ đưa hai đứa đi nghỉ. Thật trùng hợp hôm nay là Chủ nhật."
"Được." Severus và Salina không từ chối.
"Chủ nhân, bữa sáng đã sẵn sàng." Latour đột nhiên xuất hiện trước bức chân dung.
"Đưa Severus và Salina đến phòng ăn để ăn sáng, sau đó đưa họ về phòng ngủ để nghỉ ngơi."
"Vâng, thưa chủ nhân." Latour cúi chào bức chân dung, sau đó quay sang Severus và Salina và nói một cách cung kính: "Chủ nhân Severus, cô Salina, xin mời theo Latour đến phòng ăn."
Hai người theo Latour vào phòng trong và đến một phòng ăn rộng rãi. Hai bữa sáng bổ dưỡng đã được bày sẵn trên bàn ăn lớn.
.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro