12
Đối diện với tia sáng xanh rõ ràng đến mức không ai có thể phớt lờ hay phủ nhận, Snape theo bản năng đưa ra phản ứng của mình:
"Expelliarmus (Bùa Giải Giới)!"
Đũa phép của Chiara bị đánh bay rất xa!
Cô đồng thời cũng bị đòn tấn công từ bên thứ ba này kéo ý thức trở lại từ trạng thái mê man đang dần tiến đến sốc. Cô từ chỗ dựa vào bức tường cây bụi chuyển sang loạng choạng đứng dậy, khác với phản ứng tự vệ của người bình thường khi bị tấn công, Chiara không hề quay mặt về hướng phát ra đòn tấn công, cô thậm chí còn không nhìn xem ai đã tung ra câu thần chú tước vũ khí này. Cô vịn vào bức tường cây bụi, cố gắng nhón gót, mở to mắt nhìn thẳng về phía trước, dốc hết sức để phân biệt nơi tia sáng xanh biến mất trong thế giới đã trở nên mờ ảo.
Lúc này, toàn bộ tâm trí Chiara chỉ bị một chuyện chi phối, chuyện này quá quan trọng, quan trọng hơn cả tính mạng của cô-
Barty Crouch Jr đã chết chưa?
Một tiếng "bùm" vang lên, cái đuôi nhọn của Bọ Đuôi Nổ lại phun ra những tia lửa nổ mạnh. Nhưng Chiara không còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Barty Jr nữa, Lời Nguyền Giết Chóc của cô đã trúng mục tiêu thành công.
"...Hắn chết rồi."
Cô lẩm bẩm.
Snape rùng mình nhìn cô học trò ngoan ngoãn và vô hại nhất của mình cong môi đã tím tái, trên khuôn mặt cô tràn ngập nụ cười nhẹ nhõm chưa từng thấy sống động đến thế, rồi cô đổ sầm về phía trước, ngã vào vũng máu đỏ sẫm do chính máu cô tích tụ lại.
【Mục tiêu】: Loại bỏ trợ thủ giúp Voldemort hồi sinh
【Tiến độ】: 100%
Tốt quá, cô đã làm được.
Ít nhất, ít nhất lần này, cuộc đời thứ hai chỉ kéo dài 4 năm của cô là có ý nghĩa.
Chiara Lou nhắm mắt lại, cô để mặc ý thức mình chìm vào bóng tối vô tận, chờ đợi được trở về vòng tay bình đẳng của Nữ thần Chết.
____
Severus Snape không biết mình đã đưa Chiara về văn phòng bằng cách nào.
Cô gái rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống một người ở tuổi đang lớn nhanh. Cô được bọc trong áo choàng đen của Snape, nhịp tim vừa nhanh vừa yếu, sinh mạng chập chờn như ngọn nến trong gió lạnh.
Một giờ trước, cô còn đang chào tạm biệt anh trong lớp Độc Dược.
Chiara, đứa trẻ mỗi lần nhìn thấy anh đều nở nụ cười, và cũng là đứa trẻ mỗi lần tan học đều nghiêm túc cúi chào cảm ơn anh. Cô là một bụi cây xanh chịu hạn trong thế giới hỗn loạn của Snape, không cần sự quan tâm và sự chăm sóc của anh, cô tự mình âm thầm hấp thụ ánh nắng mưa sương để vươn cành lá xanh, và mỗi khi anh nhìn đến, cô lại khoe với anh:
Xem này, em cũng có những bông hoa có thể khiến thầy vừa lòng.
Một giờ sau, cô dính đầy máu được đưa về Hầm, trung tâm mê cung còn lại xác Bọ Đuôi Nổ và Moody, và cô cũng chỉ còn cách trở thành một cái xác một bước nữa.
Cô mới 14 tuổi, nhưng cô đã dùng "Avada Kedavra" với Alastor Moody_"Mad Eye"_ giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của cô.
Snape nhẹ nhàng đặt Chiara lên chiếc ghế bành trong văn phòng, cô gái buông thõng đầu, không còn chút hơi thở. Snape quay người đi tìm thuốc hoạt huyết và thuốc hồi sinh trong tủ thuốc của mình, những lọ thủy tinh đựng độc dược va vào nhau kêu lách cách.
Đứa trẻ mặt không đổi sắc dùng Lời Nguyền Giết Chóc này, chính là học trò do anh đích thân đưa từ trại trẻ mồ côi về Hogwarts.
Snape cạy hàm Chiara ra, đổ hết thuốc vào. Chiara bị động nuốt xuống, vài giọt độc dược tràn ra từ khóe miệng cô, nhưng phần lớn đã chảy vào cơ thể cô, hồi phục các cơ quan đang suy kiệt trong cô, cứu vãn sinh mạng đã đặt một chân xuống sông Styx_ dòng sông của ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Chiara vẫn không có phản ứng gì, Snape đưa ngón tay ấn vào cổ cô, cảm nhận nhịp đập của động mạch cảnh.
Thình Thịnh. Thình Thịnh.
Cô vẫn còn sống.
Đầu ngón tay Snape chạm vào một khối lạnh lẽo còn thấp hơn nhiệt độ cơ thể anh. Dần dần, nhịp đập trở nên mạnh mẽ hơn, anh rút tay lại, lòng cũng dịu xuống.
Cô sẽ không chết.
Một Thần Hộ Mệnh Phượng Hoàng màu bạc "thoắt" một cái xuyên qua bức tường văn phòng Độc Dược, nó đậu vững vàng trên bàn làm việc của Snape, khẽ lắc đuôi, nghiêng đầu quan sát Chiara đang hôn mê yên tĩnh.
"Mê cung thế nào rồi?" Snape hỏi.
Phượng Hoàng bạc cất tiếng nói: "Ông ta thực sự đã chết."
Trên mặt Snape không có bất kỳ biểu cảm nào, đôi mắt đen như hố sâu, giống như hai đường hầm sâu thẳm hoàn toàn không xuyên thấu ánh sáng. Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, anh mở miệng, khó khăn hỏi: "...Là do Bọ Đuôi Nổ, hay là do...Lời Nguyền Giết Chóc?"
"Có gì khác biệt đâu, Severus?" Phượng Hoàng bình tĩnh nói, "Ta đã xem qua rồi, Chiara đã tự cắt mình ngay từ khi bước vào mê cung, Bọ Đuôi Nổ bị cô bé dẫn dụ bằng máu của chính mình suốt dọc đường, để đảm bảo thành công trong việc đánh lén, cô bé còn cố ý đi vòng ra phía sau lưng ông ta. Ngay từ đầu, Chiara Lou đã lên kế hoạch cho vụ giết người này."
Tay Snape nắm chặt sau lưng: "Trò ấy đã mất gần một lít máu! Trò ấy có thù hận gì sâu sắc với Moody, thậm chí không tiếc mạng sống để giết hắn?"
Hộ Thần Phượng Hoàng nói: "Đó cũng là điều ta muốn biết. Ngoài ra, ta muốn sửa lại một chút... Phát hiện mới nhất, người chết không phải là Alastor."
Sắc mặt Snape lần đầu tiên thay đổi: "Ngài không phải nói...?"
"Nếu cậu nói người đàn ông bị Bọ Đuôi Nổ gặm mất nửa người trong mê cung, thì hắn đã chết. Nhưng hắn không phải là Alastor Moody, lúc ta đến Thuốc Đa Dịch của hắn đã hết tác dụng, trùng hợp thay đây lại là một người quen, cả cậu và ta đều biết."
"Ai?" Snape nhanh chóng hỏi.
"Barty Crouch." Hộ Thần Phượng Hoàng nói, khi thấy Snape nhướng mày dường như muốn nói gì đó, nó bổ sung, "Đứa con."
Snape nhất thời chưa phản ứng kịp, khi anh cuối cùng cũng liên kết cái tên "Barty Crouch Jr" đã không xuất hiện trong ký ức anh mười mấy năm nay với người thật, Thần Hộ Mệnh Phượng Hoàng đã chuẩn bị biến mất.
"Hắn không phải đã chết từ lâu rồi sao?" Snape đột ngột bước lên một bước, "Vào Azkaban không lâu thì chết!"
Thần Hộ Mệnh Phượng Hoàng trước khi biến mất chỉ để lại một câu: "Đôi khi thực tế còn hoang đường hơn cả tiểu thuyết, tiếp theo cậu có thể sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện khó chấp nhận hơn nữa, chuẩn bị trước đi, Severus."
Snape đứng tại chỗ, Thần Hộ Mệnh để lại những hạt bạc nhỏ dần tan biến trong văn phòng anh, bay lượn như tuyết mùa hè. Suy nghĩ của anh rối bời, khuôn mặt của Moody Mắt Điên và Barty Crouch Jr luân phiên hiện lên trong đầu anh, nhưng rất nhanh bị gián đoạn bởi tiếng động từ phía sau.
Chiara khẽ cử động, cơ thể cô vẫn còn bản năng cầu sinh sót lại, nhưng cô gái đang ngồi bệt trên ghế nhanh chóng mất thăng bằng, từ từ ngã sầm xuống đất.
Snape đưa tay ra, anh dùng đầu đũa phép chặn ngang vai Chiara, giữ cô cố định lại trên ghế. Dưới sự kích thích đau đớn kép từ vai và cổ tay, cô gái cử động ngón tay, thần hồn cũng dần dần hồi phục từng chút một.
Chiara cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, toàn thân đều đau. Đầu đau, cổ tay đau như bị cưa đứt.
"..."
Cô khẽ hé mắt, trong tầm nhìn hẹp chỉ có chiếc áo đồng phục dính máu bẩn thỉu của chính mình. Bộ não thiếu oxy và mất máu lúc đầu hoạt động không được linh hoạt, gần như theo bản năng, Chiara run rẩy môi, thốt ra câu hỏi cộng hưởng từ mọi dây thần kinh đau đớn ép buộc lý trí cô:
"Tại sao...tôi vẫn chưa chết?"
Cây đũa phép đang chặn vai cô di chuyển, cây đũa phép đen thẳng tắp chạm vào cổ cô gái trắng bệch, rồi chống vào hàm dưới của Chiara, mạnh mẽ hất lên, buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào chủ nhân cây đũa phép.
"Ta có thể tiễn trò đi chết ngay bây giờ."
Snape lạnh lùng nói.
Chiara nhìn Snape, trên mặt cô không còn nụ cười quen thuộc thường nở mỗi khi nhìn thấy anh, lúc này Chiara vẫn còn lơ mơ trong đầu, vẻ mặt ngây dại, dường như không phân biệt được thực tại và ảo ảnh.
Sau một lúc im lặng, cô khẽ cong khóe mắt một cách nhẹ nhõm:
"Được thôi, vậy làm phiền thầy."
Đồng tử Snape đột nhiên co lại.
"Không... không được."
Nhưng rất nhanh, Chiara lại bắt đầu lắc đầu, cô nhắm mắt lại, vẻ mặt trở nên đau khổ:
"Như vậy sẽ biến thầy thành kẻ giết người, làm sao có thể vì một người như em..."
Đũa phép của Snape vẫn chống vào hàm dưới của Chiara, những lời lẩm bẩm của cô dần im lặng, lý trí của Chiara cũng giống như hầu hết mọi khoảnh khắc trong cuộc đời cô, nhanh chóng và kiên định chiếm lại lãnh thổ đã mất. Sau một lúc run rẩy yên lặng, cô gái mở mắt ra, một lần nữa đối diện với ánh mắt anh.
Nhìn thấy ánh mắt của Chiara, Snape biết, cô gái lúc này đã trở lại thành Chiara Lou_cô học trò gương mẫu giỏi dùng sự lịch sự và trưởng thành làm áo giáp ngụy trang cho bản thân.
"Là thầy đã cứu em sao?" Chiara hỏi, trong giọng nói không hề có chút vui mừng nào.
Snape không trả lời câu hỏi này, anh nhìn chăm chú vào Chiara, trầm giọng tra hỏi:
"Tại sao trò lại muốn giết Moody?"
Chiara cử động cánh tay, Snape lập tức lên tiếng cảnh cáo:
"Đũa phép của trò vẫn còn ở chỗ ta, đừng nghĩ đến chuyện chống cự dưới tay ta."
"Ngay cả khi en tự giết mình, em cũng không có ý định làm hại thầy, một chút cũng không."
Chiara nói với giọng điềm tĩnh.
Cô giơ tay trái lên, bàn tay đã bị cô cắt đứt mạch máu một cách tàn nhẫn, cô nhìn chằm chằm vào vết thương đã đóng vảy một cách phi lý trong vài giây, khẽ nhún vai.
"Thì ra vết thương sau khi cắt là như thế này." Cô nói, "Quả thực sâu hơn và đau hơn tất cả những lần trước."
Snape đe dọa nâng đũa phép lên thêm một centimet, đầu đũa phép lún vào da Chiara, tạo thành một vệt đỏ tươi:
"Trả lời câu hỏi của ta."
"'Moody' thực sự đã chết rồi sao?" Chiara hỏi ngược lại.
Snape nhận ra hôm nay dường như là lần đầu tiên anh thực sự hiểu cô học trò này, trong mắt cô, mạng sống của "Moody" quan trọng hơn mạng sống của chính cô, trong giây phút cuối cùng trước khi chết và sau khi hồi sinh, điều cô bận tâm lại là cái chết của hắn.
Điều này không đúng.
"Chết rồi." Snape nói, "Vui không, vụ giết người của trò đã thành công."
Chiara cong khóe môi, nở một nụ cười không có chút vui vẻ nào trong mắt:
"Đương nhiên, em rất vui."
Điên rồi.
Snape bước lên một bước, anh hơi cúi người, nhìn kỹ hơn biểu cảm của Chiara: "Trò và hắn rốt cuộc có thù oán gì, có thể khiến trò hận hắn đến mức không tiếc mạng sống của mình để kéo hắn xuống địa ngục? Hay là... Trò thực ra đã bị Lời Nguyền Độc Đoán?"
Đúng, đây là một khả năng... Chiara Lou chỉ là một học sinh 14 tuổi, cô không có lý do gì để điên cuồng muốn lấy mạng "Moody" như vậy, cô rất có thể đã bị người khác điều khiển!
"Em không bị Lời Nguyền Độc Đoán, tất cả những điều này đều xuất phát từ ý chí của chính em." Chiara vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt không hề né tránh nhìn Snape
"Là em muốn giết hắn, suốt một năm nay, em ngày nào cũng suy nghĩ làm thế nào để hắn phải chết."
Snape nghiến răng từng chữ một: "Tại sao?"
"Lý do có quan trọng không?" Chiara khẽ cười, "Hắn đã chết rồi, nếu em bịa ra một lý do đau khổ không thể không giết hắn, chẳng lẽ Bộ Pháp Thuật sẽ giảm án cho em sao? Thầy sẽ giao em cho Giám ngục, đúng không?"
Cô không sợ Giám ngục, cũng không sợ vào Azkaban. Snape có thể nhìn ra, đương nhiên anh có thể nhìn ra, cô không phải là không có gì phải sợ hãi, cô chỉ là không quan tâm đến kết cục của mình.
"Giám ngục sẽ trao cho trò một nụ hôn, trò sẽ chết."
Chiara thở dài, cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy đũa phép của Snape, ấn nó xuống.
"Em đã không muốn sống nữa rồi, Giáo sư Snape." Chiara nói một cách tĩnh lặng, "Mỗi sáng thức dậy, em đều than thở rằng mình lại phải sống thêm một ngày. Mỗi tối nằm xuống nhắm mắt, em đều thầm mong mình ngủ rồi không cần phải tỉnh lại nữa. Mỗi lần trong lớp Thiên Văn, em đều phải cố gắng hết sức để kiểm soát mong muốn nhảy xuống, thậm chí khi xem trận Quidditch em cũng hào hứng nghĩ, nếu trái Bludger bay đến đập chết em thì tốt biết mấy...Em sống như thế này có ý nghĩa gì?"
"Nụ hôn của Giám ngục." Cô lặp lại một cách đau buồn
"Kiss_một từ thật đẹp, thật lãng mạn. Để những kẻ đồng loại ghê tởm đó đến trao cho em một nụ hôn kết thúc cuộc đời lại là một ân huệ, rốt cuộc một người như em... còn ai có thể ban tặng cho em một nụ hôn chứ?"
Chiara luyên thuyên nói, cô vẫn đang cười, nhưng trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào khác. Snape nhìn cô gái với khuôn mặt xa lạ này, chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Tại sao?
Tại sao cô bé không muốn sống nữa?
Cô dựa vào cái gì?!
Ngực Snape phập phồng dữ dội, sau cơn lạnh giá, một ngọn lửa giận dữ lan từ phổi đến khắp cơ thể anh. Ngay cả bản thân anh lúc đầu cũng không hiểu tại sao mình lại giận dữ đến mức này.
Chiara Lou_cô có bao nhiêu thứ người khác ngưỡng mộ, cô dựa vào cái gì mà coi thường mạng sống của mình đến vậy?
Cô thông minh, thành tích xuất sắc, khéo léo, không ai từ học sinh đến giáo viên có thể bắt lỗi cô, bao nhiêu người muốn trở thành cô mà không được, cô dựa vào cái gì mà tự hạ thấp mình đến thế!
Ngay cả anh-
Ngọn lửa trong lồng ngực Severus Snape cháy càng dữ dội hơn.
Cô chính là kiểu người mà anh muốn trở thành khi còn trẻ.
cô chính là kiểu học sinh tài giỏi mà anh ngưỡng mộ!
Cuộc đời hoàn hảo như vậy còn không đủ để cô thấy sống có ý nghĩa, vậy ý nghĩa là gì?
Chẳng lẽ bản thân anh, người thậm chí còn không bằng cô khi còn trẻ, không xứng đáng được sống sao?
"Ý nghĩa gì? Trò hỏi ta sống có ý nghĩa gì?"
Snape gầm gừ trầm giọng
"Trò đã sống tốt hơn 99% những kẻ ngốc nghếch trên thế giới này, đứng đầu khối, được mọi người yêu quý, đó còn chưa phải là ý nghĩa sao?"
Chiara cười quái dị một tiếng:
"Đứng đầu khối, được mọi người yêu quý, ha! Đúng là em đã đạt được những điều này, nhưng tất cả chỉ là thói quen, em vốn không cần thiết phải đứng đầu khối, cũng không cần thiết phải làm hài lòng người khác. Em chỉ làm theo thói quen, ép mình học tập, ép mình làm hài lòng người khác, ép mình khéo léo, chính em cũng không biết ý nghĩa của những việc này ở đâu. Làm được những điều này có đáng tự hào không? Những điều này không phải rất dễ dàng sao?"
Snape nghiến răng sau: "Vậy đối với trò cái gì mới là ý nghĩa?!"
Chiara nhìn anh, lòng bàn tay vẫn nắm lỏng lẻo đũa phép của anh.
"Thầy."
Cô nói, nụ cười biến mất
"Thầy là ý nghĩa cuộc sống của em. Giá trị duy nhất của sinh mạng này của em...chính là để thầy có thể sống hạnh phúc."
____
Tác giả:
Cảm xúc của Snape đã lên xuống thất thường chỉ trong nửa giờ.
Tiểu Tề à, em nói sẽ làm Snape vui vẻ, vậy mà hôm nay em lại suýt nữa làm thầy ấy bị đột quỵ đấy.
Tiểu Tề (qua loa): Lần sau em sẽ cẩn thận hơn.
Snape: Em còn có 'lần sau' nữa sao?!
Tất nhiên là có rồi:)
Nhạc nền: Give Me Some Love, của James Blunt. Đây là một trong năm bài hát yêu thích nhất của tôi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro