5

Đầu tháng 11 là khoảng thời gian ồn ào.

Giám ngục nhanh chóng rút khỏi trường, nhưng theo sau là những lời đồn thổi lan truyền nhanh chóng. Không ít học sinh đã tận mắt chứng kiến Sirius Black và Peter cùng nằm song song trước cửa phòng hiệu trưởng, và tin tức nóng hổi trên báo ngày hôm sau càng khẳng định điều này.

Một sự đảo ngược tình thế đầy kịch tính, tên tội phạm đào tẩu Black không phải là hung thủ thực sự, hắn ta ẩn mình chờ đợi sự trả thù như Hamlet, và một nhân vật kiểu Robin Hood đã giúp hắn ta đưa tên tội phạm lẩn trốn ra ánh sáng, đồng thời còn để lại bằng chứng thẩm vấn.

Bài học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đầu tiên của tháng 11, trạng thái cực kỳ mệt mỏi của Lupin đã gián tiếp xác nhận dư chấn của trò hề này. Draco đương nhiên sẵn lòng tuyên truyền "tin nội bộ" mà cậu ta có được cho mọi người, cậu ta nói Lupin đã bị vài đợt Thần Sáng của Bộ Pháp Thuật điều tra liên tục, vì bị nghi ngờ là "Robin Hood" đã uống Thuốc Đa Dịch rồi dùng hình phạt tư nhân giết chết Peter Pettigrew.

"Nhưng hôm đó thầy ấy có xuất hiện trong bữa tiệc Halloween mà?" Zabini nói.

Draco liếc nhìn Lupin đang sắp xếp giáo án trên bục giảng: "Cũng có thể là đồng bọn khác của ông ta giả mạo, dùng để tạo bằng chứng ngoại phạm."

"Robin Hood" thực sự, Chiara, đang ngồi cạnh Draco thu dọn cặp sách.

Cô hoàn toàn không nghe Draco đang nói nhảm gì, đối với cô mà nói, phần chuyện về Peter Pettigrew đã hoàn toàn kết thúc, những chuyện còn lại là do Dumbledore và Lupin phải lo, bây giờ cô cần suy nghĩ là làm thế nào để tìm ra Little Hangleton, và làm thế nào để phá bỏ lời nguyền xung quanh chiếc nhẫn Hòn Đá Phục Sinh.

"Trò Lou, trò có thể nán ở lại một chút không?"

Chiara dừng lại, cô ngước nhìn Lupin, và Lupin khẽ gật đầu với cô: "Thầy đã xem thời khóa biểu, tiết tiếp theo của trò trống, thầy có thể làm mất thời gian của trò một lát không"

Khi Chiara bước đến bục giảng, cô hơi căng thẳng, luôn sẵn sàng bùng lên và niệm "Obliviate (Bùa Quên Lãng)", nếu Lupin hỏi có phải cô đã giết Peter Pettigrew không.

May mắn thay, tình huống xấu nhất mà cô hình dung đã không xảy ra.

"Thầy đột nhiên nhớ ra một chuyện khi nói chuyện với Harry hai ngày trước." Anh ta cân nhắc nói, "Dường như trong tiết học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đầu tiên của chúng ta, trò đã không đối mặt trực tiếp với Boggart (Ông Kẹ)."

Chiara thở phào nhẹ nhõm.

"Vâng, có lẽ không đủ thời gian." Chiara trả lời.

Giả đấy, thật ra là cô cố ý lùi lại, để Lupin không gọi tên cô.

"Boggart nằm trong phạm vi kiểm tra của kỳ thi cuối kỳ của chúng ta, nếu không tự mình thực hành, thầy lo lắng trò sẽ không thể làm bài bình thường trong kỳ thi." Lupin ôn tồn nói, "Vừa hay, hôm nay thầy đã mang con Boggart đó vào lớp học... Trò có muốn thử một lát không?"

Chiara đánh giá Lupin từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng phán đoán lời anh ta có đáng tin không.

Ký ức của cô cho cô biết, dường như kỳ thi cuối kỳ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm thứ ba thực sự có Boggart.

"...Được." Chiara cuối cùng nói, "Nhưng em yêu cầu lát nữa kéo rèm lại, và thầy không được tiết lộ nội dung Boggart của em ra ngoài, vì em cũng không biết lát nữa em sẽ thấy gì."

Lupin dường như không ngờ rằng buổi phụ đạo ngoại khóa mà anh ta chủ động đề xuất lại trở thành cơ hội để Chiara đưa ra yêu cầu, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, cười khổ một tiếng: "Đương nhiên, thầy sẽ không tiết lộ... Được rồi, đến đây, trò Lou, để thầy xem có gì có thể che chắn một chút không."

Cuối cùng, kết quả tìm kiếm của Lupin là không có.

"Vậy thầy quay lưng lại, trò tự mở tủ trước." Lupin dặn dò, "Lát nữa nếu có bất kỳ tình huống nào xảy ra, trò cứ trực tiếp-"

"Em sẽ tự mình xử lý." Chiara bình tĩnh giơ đũa phép, "Hãy tưởng tượng nó là một thứ gì đó hài hước, giống như thầy đã dạy Neville Longbottom làm với Giáo sư Snape, em hiểu mà."

Lupin thở dài, quay lưng lại: "Được rồi, có vẻ như chuyện này trò khiến trò rất bận tâm. Vậy thì, chúc cô thành công lần đầu, nhớ câu thần chúa là-"

Chiara giành trả lời: "Riddikulus (Kì Cà Kì Cục)!"

"Đúng vậy." Lupin quay lưng lại với Chiara, "Bắt đầu đi."

Chiara hít một hơi thật sâu, cô đã chuẩn bị tinh thần trước, bởi vì ngay từ tiết học Boggart đầu tiên cô đã suy nghĩ về hình dạng Boggart của mình sẽ là gì rồi.

Có 80% khả năng là thi thể với cổ họng bị rách toạc của Snape, có thể còn cần cực một chút trước khi chết và nói một câu "look at me"; và 20% còn lại khả năng là chính cô bò dậy từ dưới đất, bối rối hỏi: "Mình không phải đã bị Avada rồi sao, sao lại sống lại?"

Cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu xuất hiện là thi thể của Snape, cô sẽ tưởng tượng Snape này đang đóng phim, sau khi cứng đờ một lúc thì bò dậy từ dưới đất ôm cổ hỏi: "Đóng máy chưa?"

Nếu xuất hiện là chính Chiara, cô sẽ xông lên đá một cước: "Chết lại cho tôi!"

Ừm, kế hoạch thật chu đáo!

Cô nghĩ có thể bắt đầu rồi!

Chiara chỉ vào chiếc tủ đang "thình thịch" kêu, lẩm bẩm: "Alohomora (Bùa Mở Khóa)."

Cửa tủ "tách" một tiếng bị đẩy ra, Chiara siết chặt nắm tay, cảnh quay "đóng máy" mà cô đang cố gắng hồi tưởng trong đầu lại bị người bất ngờ xuất hiện từ trong tủ cắt ngang hoàn toàn.

Lupin quay lưng lại với Chiara, sau khi cửa tủ mở ra không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hai giây ngắn ngủi nhưng dài đằng đẵng trôi qua, từ phía sau anh ta truyền đến một tiếng hỏi run rẩy:

"...(媽) Mẹ?"

Người phụ nữ trung niên tóc đen mắt đen bước ra từ trong tủ.

Bà mặc bộ quần áo mà Chiara vô cùng quen thuộc, khuôn mặt giống hệt như lần cuối cùng cô nhìn thấy trong cuộc gọi video trước khi bà qua đời, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng thân thương và đáng nhớ đến vậy. Chiara ngây người nhìn bà, bộ não cô lúc này đã hoàn toàn ngừng hoạt động, nỗi oan ức và hoài niệm không thể cắt đứt đột nhiên bùng lên khiến cô run rẩy muốn nói ngàn lời nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng.

Mẹ của Chiara bước đến trước mặt cô, sắc mặt bà rất tệ.

"Mày đừng gọi tao là mẹ, tao không có đứa con gái như mày."

Đồng tử của Chiara co lại ngay lập tức.

"Mày nghĩ gì vậy? Sao mày dám tự tử? Mày nghĩ tự tử là có thể trốn thoát sao? Tao nuôi mày lớn chừng này chỉ nuôi ra một đứa con gái tâm thần à?"

Mẹ cô cau mày giận dữ, vẻ mặt phẫn nộ

"Mày có nghĩ đến cha mẹ mày không? Sao mày lại ích kỷ như vậy? Mày có biết sau khi mày chết chúng tao bị người đời chỉ trỏ, họ đều nói chúng tao không biết dạy con!"

Chiara không thể nói được lời nào, cô đứng đờ đẫn tại chỗ, đầu óc "ù" một tiếng, lập tức trống rỗng.

"Mày thật sự làm tao và cha mày mất mặt! Gia đình chính trực của chúng ta lại sinh ra một đứa tâm thần như mày! Tại sao mày không muốn học? Trước đây mày không học tốt sao? Sao đột nhiên lại nói áp lực lớn? Con cái nhà người khác không áp lực à? Bạn học của mày không trải qua những chuyện giống mày sao? Tại sao họ không bị tâm thần? Hãy tìm nguyên nhân từ chính bản thân mày đi!"

Chân Chiara như mọc rễ không thể cử động, cô trơ mắt nhìn mẹ mình lại biến thành cha.

"Thật nhục nhã!" Cha cô gầm lên, "Tao và mẹ mày liều mạng kiếm tiền cho mày ăn học, mày trả lại cho chúng tao cái gì? Mày có xứng đáng với chúng tao không? Có xứng đáng với số tiền chúng tao đã bỏ ra cho mày không? Bây giờ thì hay rồi, sau này ai nuôi chúng tao lúc về già?"

"Tao đã nói với mày rồi, đừng suốt ngày đọc tiểu thuyết! Đọc tiểu thuyết có giúp ích gì cho việc học của mày không? Nhìn xem, bây giờ đầu óc hỏng rồi, bị tâm thần rồi!"

"Đồ vô ơn!"

"Thứ không có lương tâm!"

"Thật khiến chúng tao đau lòng!"

"Biết vậy thì thà đừng sinh ra mày!"

Lupin không hiểu tiếng phổ thông của cha mẹ Chiara, anh ta nghi ngờ hỏi: "Chiara? Trò ổn chứ? Sao trò không lên tiếng gì?"

Chiara đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ và hành động, cô thậm chí không dám lắc đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt đứng trơ như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn cha cô lại biến thành một hình dạng khác trước mặt cô.

Lần này đích thực là Snape.

"Trò đang ảo tưởng điều gì vậy?" Khóe môi Snape nhếch lên một nụ cười chế giễu, "trò nghĩ nỗ lực của mình sẽ có ích sao? Trò nghĩ kế hoạch của mình thực sự không có sơ hở sao?"

"Trò nghĩ..."

Snape bước lên một bước, vươn ngón tay chọc vào vai Chiara: "Trò nghĩ ta thực sự sẽ thích một học sinh như trò sao?"

"Đừng ngốc nữa, ta nhìn trò như nhìn một con hề, ta căn bản không coi trọng trò. Mỗi lần nói chuyện với trò, ta đều cảm thấy ghê tởm, nếu không phải vì ta là Viện Trưởng Nhà và Giáo sư của trò, ta dã mong trò nhanh chóng biến mất trước mặt ta như cặn bã Độc Dược thất bại."

Chiara hoàn toàn ngã khuỵu xuống đất, cô cuộn mình lại, cố gắng cắn chặt cổ tay mình, để bản thân không bật ra tiếng khóc.

Quả nhiên là như vậy!

Thầy ấy quả nhiên nhìn cô như vậy!

Cô đã sai, nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng cô căn bản không phải là cái chết của Snape. Điều cô sợ hãi từ đầu đến cuối vẫn luôn là một thứ, từ kiếp trước đến kiếp này, nguồn gốc nỗi sợ hãi của Chiara chưa bao giờ thay đổi, ngay cả việc kết thúc cuộc đời mình cũng không phải như cái cớ cô tự đặt ra là vì không muốn tiếp tục mệt mỏi cố gắng nữa.

Nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng cô là bị người cô quan tâm nhất phủ nhận, là không thể đáp ứng kỳ vọng của người cô yêu thương, là bị những người thân yêu nhất của cô coi là đồ bỏ đi và rác rưởi đáng xấu hổ.

"Xin lỗi..." Cô cắn chặt cổ tay mình, thói quen tích lũy qua năm tháng buộc cô không khóc thành tiếng, "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mẹ,... Con xin lỗi..."

"Trò Lou?"

"Trò Lou, trò ổn chứ?"

"Chiara!"

Lupin lập tức đóng Boggart trở lại tủ quần áo, anh ta quỳ xuống, cố gắng gỡ tay Chiara ra khỏi cổ tay: "Đừng cắn nữa, tỉnh táo lại, đó chỉ là một Boggart. Đừng cắn nữa, trò đã tự cắn mình chảy máu rồi!"

Cơn đau không thể khiến Chiara tỉnh táo, trong mơ hồ, cô cảm thấy một niềm vui tàn nhẫn từ cơn đau, tự làm mình bị thương trở thành một sự đền bù, vì một kẻ vô dụng đáng xấu hổ như cô đáng phải bị trừng phạt.

Lupin thấy cô cắn mạnh đến mức gần như cắn xuyên cổ tay mình, anh ta thực sự không còn cách nào khác, đành phải rút đũa phép ra, chĩa vào cổ tay cô và hét lên: "Relashio (Bùa Thả Lỏng)!"

Bốp!

Chiara ngay lập tức mất đi sức cắn, cô thả miệng ra, cổ tay đã đẫm máu buông thõng xuống. Nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được sự thôi thúc khóc lóc, vì vậy cô dùng hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn trên sàn nhà, run rẩy nức nở.

Cánh cửa lớp học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đột nhiên mở ra vào lúc này. Lupin giật mình ngẩng đầu lên, kết quả thấy người đứng ở cửa là người đàn ông vừa bước ra từ trong tủ.

"Có học sinh nói thầy ở trong lớp, nên tôi mang thuốc đến luôn." Snape lạnh lùng nói, trên tay cầm một cốc Độc Dược Bả Sói.

Lupin thấy là Snape, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Tuyệt vời, ở đây đang cần thầy. Thầy mau đến xem trò Lou, tình trạng của trò ấy bây giờ không tốt lắm."

Snape ban đầu không nhận ra người đang cuộn tròn thành một quả bóng trước tủ quần áo là ai, sau khi nghe thấy tên Chiara, anh phản xạ nhướn mày: "Ai? Thầy nói Chiara Lou?"

"Đúng là trò ấy, vừa rồi trò ấy đang luyện tập cách đối phó với Boggart-"

Snape thô bạo nhét Độc Dược Bả Sói vào tay Lupin, nhanh chóng bước đến bên cạnh Chiara. Sau khi nhìn thấy vết cắn kinh khủng lật thịt trên cổ tay trắng nõn của cô, Snape lập tức trừng mắt nhìn Lupin bằng ánh mắt giết người: "Anh cắn trò ấy?! Là anh cắn học sinh của tôi à?!"

"Không phải tôi! Là trò ấy tự cắn!" Lupin lập tức giơ hai tay lên, suýt làm đổ cả Thuốc "Vừa rồi trò ấy tự cắn cổ tay mãi, không chịu buông!"

Snape quỳ xuống trước mặt Chiara, anh nâng cổ tay cô lên, nhanh chóng chạm đũa phép vào đó: "Episkey (Bùa Chữa Lành vết thương nhẹ)!"

Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trên cổ tay, Chiara vẫn còn mơ màng chìm đắm trong cảm xúc của mình không thoát ra được.

"Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là lỗi của con, xin lỗi... Con chết đi thì tốt rồi... Nhưng chết cũng không đúng, xin lỗi...Dù thế nào con cũng xin lỗi..."

"Boggart của trò ấy là gì? Cái gì đã làm trò ấy sợ hãi đến mức này?" Snape quay đầu hỏi Lupin.

Lupin há miệng, nói với vẻ mặt phức tạp: "Ừm, tôi không thấy hết, và hai Boggart đầu tiên của trò ấy nói những lời tôi không hiểu, hình như là tiếng nước ngoài... Nhưng Boggart cuối cùng của trò ấy thì tôi có thấy."

"Nói nhanh!"

"Là anh." Lupin nhanh chóng trả lời, "Là anh... đang nói anh ghét trò ấy."

Biểu cảm của Snape ngay lập tức sững sờ.

--------------------

Tác giả

Snape: Hả?

Snape: Tôi ghét cô ấy khi nào?

Snape: Tôi khá thích cô ấy mà!

🦇Dơi dơi bối rối.jpg🦇

Boggart là giả. Những gì Tiểu Tề thấy là cơn ác mộng của chính cô, là những thứ cô tự tưởng tượng ra, thực tế không phải như vậy, thực ra cô là học sinh mà Snape yêu thích nhất

Rất nhiều chuyện thực ra là do chính chúng ta tự dọa mình, là do chính chúng ta nghĩ mọi thứ quá tiêu cực, quá tồi tệ.

BGM: Misfit, có nghĩa là "người lập dị", ca sĩ: High Dive Heart

----

Làng Little Hangleton trong Harry Potter là một ngôi làng nhỏ ở Anh, quê hương của gia đình Riddle và là nơi Voldemort hồi sinh cơ thể. Ngôi làng này nằm trên một ngọn đồi, có nghĩa trang nơi Voldemort hồi sinh và Dinh thự Riddle đã bị bỏ hoang ở phía trên. Ngoài ra, nhà của gia đình phù thủy Gaunt cũng nằm gần đó.

Boggart trong Harry Potter là một sinh vật biến hình sống trong bóng tối, luôn biến thành hình dạng nỗi sợ hãi lớn nhất của người nhìn thấy nó. Vì vậy, chưa ai từng thấy hình dạng thật sự của nó. Để đánh bại Boggart, người ta dùng câu thần chú "Riddikulus", biến nỗi sợ thành một thứ hài hước để có thể chế nhạo nó bằng tiếng cười.

---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro