CHƯƠNG 63: HỌC ĐI ĐÔI VỚI HÀNH BẠN HỌC HARRY
EDITOR: YUKI NGÂN HÀ
Dựa theo chỉ dẫn của Mẫu Ngưu, Harry mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, nhưng cậu mãnh liệt yêu cầu không thể không mặc cái gì ở phía dưới, cho nên Mẫu Ngưu đành phải nói cho cậu cần thiết mặc một chiếc quần lót vừa nhỏ vừa đen mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn —— đương nhiên, đây chỉ vấn đề tham khảo ngoài miệng, rốt cuộc Harry sẽ không để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cậu mặc như vậy, ngoại trừ Snape.
Thật ra đối với Harry mà nói, tại sao cậu lại thích Snape, chuyện này vẫn luôn là một bí ẩn.
Trên thế giới này không có người so với cậu càng hiểu biết Snape, Harry nghĩ. Nhưng cậu tuyệt đối không phải là loại người bởi vì hiểu biết một người là có thể yêu người này —— hắn biết rất rõ.
Chính mình sẽ yêu hắn, chắc là do...... Đồng loại. Không sai, Harry gật đầu rất chắc chắn. Cậu và Snape là đồng loại, bọn họ điển hình đều là từ nhỏ thiếu tình yêu lớn lên thiếu Canxi —— được rồi, có lẽ chỉ có chính cậu là thiếu Canxi mới luôn không cao mà Snape một chút cũng không thiếu Canxi!
Harry bĩu môi.
Cậu thất sự là như vậy, thiếu cảm giác an toàn, cũng vô cùng khát vọng có người sẽ hiểu được nỗi sợ hãi của chính mình, nhưng đồng thời cậu sợ hãi người khác quá mức hiểu biết chính mình. Mà Snape cũng giống như vậy. Bọn họ đồng dạng hy vọng có người có thể hiểu biết điều này, nhưng lại không muốn có người xem hiểu điều này...... Chuyện này nhìn thì trông rất là mâu thuẫn, nhưng Harry cũng biết chuyện này cũng không mâu thuẫn. Snape dùng độc miệng dùng lạnh nhạt dùng âm trầm của hắn để bảo vệ chính mình, mà cậu...... Dùng nhiệt tình và với lỗ mãng làm chính mình dần dần quên tất cả khát vọng của bản thân —— chỉ là một phần an tĩnh, dịu dàng, tràn ngập lý giải tán đồng mà thôi.
Harry rất rõ ràng, Gryffindor cho cậu nhiệt tình, lại không thể lý giải sợ hãi và cô đơ trong lòng cậu.
Không sai, Harry Cậu Bé Vàng Potter là một người sợ hãi bóng tối và ngoài ra là một người rất là cô đơn. Nói rõ ràng một chút chính là trống rỗng cô đơn lạnh. Từ nhỏ cậu đã bị nhốt ở một nơi ẩm ướt âm u, ngay cả bóng đèn nhỏ duy nhất cũng là màu sắc âm u mờ nhạt, cho nên cậu sợ hãi bóng tối, bóng tối sẽ làm cậu cảm thấy chính mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ. Mà làm bạn bên cậu nhiều nhất, lại đúng là bóng tối. Đồng dạng, cậu cũng chán ghét cô đơn...... Cứ việc từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn cô đơn, chỉ có sau khi học ở Hogwarts cậu mới kết bạn với hai người bạn tốt, có thêm một đám người vây chung quanh cậu, cứ việc bên trong những người này có một ít người là bởi vì danh tiếng mà cậu không thể hiểu được mới vây quanh cậu.
Nhưng Harry chưa từng có bởi vì chính mình lựa chọn Gryffindor mà hối hận. Cho dù cậu không chọn Gryffindor cũng sẽ không chọn Slytherin —— Slytherin quá mức áp lực, bọn họ không thể cho cậu nhiệt tình mà cậu cần, cho dù là ngụy trang, bọn họ cũng không có khả năng cho cậu lý do để làm cậu quên đi cô đơn.
Nhưng Harry cũng rất rõ ràng, cậu cũng đồng dạng biết được cho dù Gryffindor tràn ngập nhiệt tình như vậy cũng không thể cho cậu cái mà cậu muốn —— một ngôi nhà, một gia đình ấm áp, không phải quá mức nhiệt tình, chỉ là cảm giác ở nhà, rất giống như trong tưởng tượng của cậu vậy...... Dịu dàng mà lại yên tĩnh, không khí ấm áp...... Loại cảm giác này, cậu từng có được ở nửa năm kia, cho nên cậu mới có thể yêu Snape, cho dù Snape cũng không dịu dàng.
Đương nhiên, Harry cảm thấy Snape cũng nên yêu cậu. Bởi vì cậu liếc mắt nhìn hắn một cái, thì cũng biết hắn là người thiếu cảm giác an toàn.
Lúc này, Harry cảm thấy chính mình đặc biệt giống Slytherin, cậu tính kế tất cả, bao gồm tình yêu của chính mình. Cậu cần phải có được một gia đình cậu khát vọng, đương nhiên cậu cũng cần tình yêu do chính cậu lựa chọn, mà này đó chỉ có Snape mới có thể mang đến cho cậu. Cho nên, cậu tuyệt đối không thể mất đi hắn, cho dù...... Muốn cậu ăn mặc kỳ quái như vậy.
Snape còn ở trong phòng nghiên cứu độc dược của hắn. Hắn rất có hứng thú đối với loại tài liệu độc dược Siren mà ngàn năm sau đã không thể tìm thấy được, rốt cuộc chúng nó còn quý hiếm hơn rất nhiều so với người cá. Cho nên hắn không ngừng phân tích vảy và lông chim ở trên người Siren, dùng các loại thủ pháp khác nhau để đun sôi hoặc ăn mòn, hy vọng được đến một loại hiệu quả mới.
Cánh cửa, răng rắc một tiếng, mở ra.
Harry đi đến —— Snape rất rõ ràng là ai bước vào. Cho nên hắn cũng không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục làm thực nghiệm.
Nhìn một cái đi! Hắn lại trầm mê làm thí nghiệm, trầm mê độc dược, căn bản không chú ý đến cậu! Harry tức giận mà đạp cánh cửa một cái, sau đó quăng mười cái bùa khóa cửa lên trên cánh cửa.
"Đừng đùa giỡn." Snape vẫn như cũ không ngẩng đầu lên.
Đừng đùa giỡn?! Harry rất tức giận. Hắn rõ ràng không phải là đang đùa giỡn mà là đang...... Đúng vậy, rõ ràng là đang dụ dỗ hắn! Harry kéo kéo cái áo sơ mi không đủ dài, di chuyển bước chân, hy vọng làm như vậy có thể làm cho hắn chú ý đến cậu.
Nhưng Snape vẫn như cũ ngây ngốc với độc dược —— được rồi, cũng không phải là ngây ngốc, Harry thấy hắn là đang rất nhiệt tình đối đãi với những cái vảy và lông chim đó, nhưng...... Vài thứ kia có ích lợi gì! Harry nhìn hai cái chân vừa gầy vừa trắng của mình, được rồi thật ra chúng nó cũng không tệ lắm. Tuy rằng không dài lắm nhưng bản thân cậu vẫn đang ở trong độ tuổi phát triển không phải sao? Cậu cảm thấy...... Cái này mạnh hơn nhiều so với những vảy cá kia, luôn hấp dẫn hơn so với mấy cái vảy kia!
"Severus......" Harry chậm rãi di chuyển bước chân của mình, ngay cả giày cũng không cho cậu mang cũng không biết Mẫu Ngưu đang suy nghĩ cái gì nữa. Tuy nhiên cậu vẫn đồng ý với ý kiến của Mẫu Ngưu, không chỉ có không có mang giày, thậm chí đổ một chút lên trên đùi, cho nên cậu đi suốt một đường với đôi chân ướt đẫm.
Nhưng Harry dùng bùa chú để nước ở trên đùi của cậu không chảy xuống mặt đất. Cho nên hiện tại cậu cảm thấy trên đùi có chút lạnh.
"Ngồi xuống trước đi." Snape vẫn như cũ chú ý tài liệu độc dược ở trên bàn.
"Được rồi." Harry gật gật đầu, "Anh có nhớ em để quần ở chỗ nào không?" Cậu hỏi, "Lúc nãy sóng biển làm ướt quần của em, không còn cách nào nên em chỉ có thể cởi nó ra......" Cậu ngồi xổm lục tủ quần áo ở góc tường, âm thanh bùm bùm rất vang.
"Cái này không phải...... Cái này cũng không phải......" Harry vừa nói, vừa ném đồ vật lung tung rối loạn...... Bỗng nhiên, cậu không dám nói tiếp nữa —— một bàn tay, từ phía sau duỗi lại đây, ôm lấy cậu.
Woa! Cái này thật hiệu quả!
Tim của Harry đập thình thịch, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm gì hết, cậu cố gắng khống chế biểu cảm của chính mình làm chính mình trông rất giống như đang rất tự nhiên —— không sai, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, quần của cậu bị sóng biển làm ướt!
"Ngu ngốc, em muốn lục tung như vậy sao!?" Snape nhỏ giọng mắng một câu, sau đó...... Tim của hắn cũng đồng dạng đập thình thịch —— quỷ khổng lồ nhỏ mắt xanh Gryffindor đáng chết, em ấy vậy mà...... Vậy mà dám dùng mông cọ hắn!
Đúng vậy đúng vậy, lúc này, Harry chính là đem mông nhỏ của mình cọ trái cọ phải —— thật sự rất lạnh, mà trên người Snape rất ấm áp, huống chi chất liệu quần áo của hắn cũng rất thoải mái, cho nên cậu rất tự nhiên mà cọ cọ.
"Gryffindor ngu ngốc!" Snape vội vàng nhéo Harry và đẩy Harry ra —— Merlin! Nhìn hắn thấy cái gì! Snape lại có một loại xúc động hoàn toàn muốn nổ tung...... Được rồi, nhìn một cái xem! Vừa rồi hắn chỉ là ở phía sau thấy Harry đang ngồi xổm...... Mà hiện tại...... Hắn mới chú ý tới cái quỷ khổng lồ nhỏ mắt xanh này đang mặc cái gì vậy!
Áo sơ mi màu trắng...... Còn có một chút ẩm ướt...... Sau đó...... Hắn thấy được hai cái cẳng chân trơn bóng...... Vừa trắng vừa thon dài, mặt trên còn có...... Vậy mà còn có một chút nước! Đáng chết...... Đáng chết —— thật quyến rũ!
Sắc mặt của Snape lập tức thay đổi.
Harry ngẩng đầu, cậu mê mang mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội mà nhìn về phía Snape, hơi hơi hé miệng ra khiến cậu trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
Không sai, đây là phương pháp do Mẫu Ngưu dạy cho cậu —— biểu cảm muốn chính xác, vẻ mặt muốn vô tội, ăn mặc muốn hở hang!
Sắc mặt của Snape trở nên rất kỳ quái.
"Lạnh quá." Harry liếm liếm khóe miệng, nói.
Sắc mặt của Snape trở nên càng kỳ quái hơn.
"Severus, lạnh quá." Harry chớp chớp mắt, làm hai mắt của mình trở nên ướt dầm dề.
Nếu oán niệm có thể biến thành hình dạng thật sự, vậy thì Harry nhất định có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Snape xuất hiện sét đánh giữa trời trong xanh.
Đương nhiên, Snape sẽ không nghĩ đây là kế hoạch của Harry, hắn chỉ cảm thấy con quỷ khổng nhỏ này thật sự rất là đáng sợ, đáng sợ muốn chết —— nếu hắn có thể dẫn người này trở về, nhất định sẽ trói tên nhóc này lên! Không sai, tốt nhất là đem tên nhóc này cột vào lưng quần! Không không không...... Cột vào trên lưng quần mà nói, có lẽ sẽ bị Lucius nhìn thấy, con khổng tước bạch kim kia quá nguy hiểm...... Không sai, khổng tước bạch kim cho dù là lớn hay nhỏ đều quá nguy hiểm! Cho nên hắn phải bọc tên nhóc này kín mít —— không, thể, thấy, gió!
"Thật sự rất lạnh!" Harry sờ sờ đùi của mình, trên đó còn có nước nên khiến đùi cậu lạnh như băng.
"Quỷ khổng lồ nhỏ đáng chết!" Đôi mắt của Snape tối sầm lại, trực tiếp kéo quỷ khổng lồ nhỏ mắt xanh lên và hôn lên.
Woa! Điều này thật sự rất tuyệt! Harry bị hôn trong nháy mắt kia, trong đầu nghĩ đến chính là những lời này —— thật sự rất hiệu quả! Dì Mẫu Ngưu quả thật chính là ữ thần may mắn của cậu.
Snape hôn môi cũng không tính rất dịu dàng, đương nhiên cũng không phải rất quen thuộc —— Mẫu Ngưu đã nói với Harry, nếu là một công nhân thuần thục mà nói, thì khi hôn môi nhất định sẽ sờ loạn khắp nơi, nhưng Snape căn bản sẽ không nơi nơi sờ loạn...... Cho nên Harry quyết định, cái này để cậu tới làm.
Nhiệt tình mà đáp lại nụ hôn của Snape, tay của Harry cũng bắt đầu kế hoạch của mình —— đầu tiên, cậu nên tìm được lối vào...... Cổ áo, vạt áo...... Còn có hafg nút chưa được cởi bỏ kia.
"Chú ý một chút đến tay của em." Snape buông lỏng Harry ra, duỗi tay bắt được hai cái móng vuốt nhỏ của Harry, "Chúng nó còn muốn có chút sức lực, đúng không?"
"Đúng vậy," Harry gật gật đầu, "Em muốn sờ sờ anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Harry: Em muốn sờ sờ anh!
Giáo sư: = =+
Harry: Làm em sờ sờ nha!
Giáo sư: Em đang sờ chỗ nào vậy?!
Harry: Ai làm trên người anh có nhiều nút như vậy chứ, cho nên em đành phải sờ phía dưới thôi!
Giáo sư yên lặng lấy đũa phép ra, quay đầu, nhắm ngay đám người đang vây xem: A —— va —— da ——
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro