1
Người thiếu nữ lặng lẽ liếc nhìn những ngọn đồi nhấp nhô và sườn núi bên ngoài cửa sổ. Cây cối tươi tốt che phủ cảnh quan xung quanh nhưng hầu như không được chú ý vì bầu trời u ám. Tiếng mưa đập mạnh vào cửa sổ làm dịu đi sự căng thẳng của thiếu niên. Cô thở dài mãn nguyện với cuốn sách đặt trên đùi, khi cô say mê đọc một trong những cuốn sách Muggle yêu thích nhất mọi thời đại của mình, "Trăm năm cô đơn".
Chiếc quần thu hút sự chú ý của cô khi cô phát hiện ra một mảnh xơ vải ở giữa đùi. Với một cú búng tay nhanh chóng, cô đã ném nó đi. Khi cô bắt đầu mở cuốn sách của mình một cách hài lòng, cô nhận thấy một vết bẩn trên chiếc áo cánh trắng của mình. Cô phát ra một tiếng "hừm" khó chịu khi kéo nó ra để kiểm tra kỹ hơn. Nó dường như là từ con ếch sô cô la mà cô ấy đã ăn cách đây vài phút.
Ở phía bên kia của con tàu là một Slytherin nào đó đang gánh trên vai một nhiệm vụ khủng khiếp mà anh ta sợ phải hoàn thành. Tất nhiên anh đã làm hết sức có thể để khoác lên mình vẻ ngoài cứng rắn trước mặt những người bạn cùng nhà, nhưng bên trong anh đã bị hủy hoại. Anh nói về sự khủng khiếp của Hogwarts, nhưng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi rời khỏi trang viên đầy tử thần thực tử của mình.
Draco Malfoy đã trải qua mùa hè tách biệt khỏi thế giới, nhốt mình trong phòng, sợ hãi việc bắt đầu tham gia vào các công việc đen tối của gia đình mình. Anh có nhiều tháng không có gì để làm trừ việc nghĩ về những năm học đầu tiên ở Hogwarts mà anh đã lãng phí khi trở thành một kẻ bắt nạt kiêu ngạo ngoại trừ việc anh đã kết thân với những người bạn bạn thực sự những người bạn mang lại niềm vui vẻ trong cuộc sống của anh. Anh hối hận về tất cả và ước rằng mình có thể quay ngược thời gian trở lại khi cuộc sống không quá đen tối như hiện tại.
Lorelai đang đọc gần nửa cuốn sách thì cánh cửa mở ra khiến cô phải rời mắt khỏi cuốn sách. Cô không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy mái tóc đỏ ló vào khoang của mình.
"Oh Lore cảm ơn merlin chị ở đây rồi, em đã tìm chị khắp nơi!" Ginny vừa nói vừa đi vào khoang ngồi vào chỗ đối diện với người bạn thân của mình.
"Thật tuyệt khi gặp em, Ginny, nhìn em trông có vẻ lo lắng, có chuyện gì vậy?"
Ginny tỏ vẻ thất vọng. Cô ấy vừa ở trong một khoang với bạn trai Dean Thomas và hai người bạn của cô là Luna và Neville thì Seamus Finnigan đột ngột xông vào và cướp bạn trai của cô đi một lần nữa.
"Chị biết đấy, khi em đồng ý làm bạn gái của Dean, em không biết rằng đó sẽ là một thỏa thuận đẫm máu có sự tham gia của Seamus." Cô ấy thở dài bực bội.
Lorelai bật ra một tràng cười ngắn.
"Chị nghĩ sự đau đớn của em rất buồn cười, phải không?"
"Không, không, không hề. Tiếp tục đi Ginny." Lorelai cố gắng hết sức để kìm tiếng cười của mình.
"Giống như bây giờ chẳng hạn, em đang ở cùng với Dean, Luna và Nev trong một toa và đột nhiên chính Seamus lao đến, túm lấy cánh tay bạn trai EM và kéo anh ấy đi để lấy bánh vạc và đũa phép cam thảo từ chiếc xe đẩy đẫm máu. Và điều tồi tệ nhất là anh ấy đã bỏ đi mà không hề để ý đến EM!"
Lorelai tính mở miệng bình luận về những gì người bạn nhỏ cô ấy vừa nói nhưng Ginny vẫn chưa nói xong.
"Em không biết liệu anh ấy có còn cảm giác với em nữa không. Mỗi lần chúng em ở cạnh nhau hoặc đánh nhau thì Seamus đến và đưa anh ấy đi. Chúng em chỉ gặp nhau sáu lần trong kỳ nghỉ hè, chị có biết chúng em đã chiến đấu bao nhiêu lần không?"
Lorelai biết tốt hơn hết là không nên trả lời người bạn mình vì cô biết lần này Ginny sẽ ngắt lời cô trước khi cô kịp mở miệng.
"Sáu trận đánh đẫm máu. Mỗi lần em ở cùng một chỗ với anh ấy trong kì nghỉ hè này, chúng em lại đánh nhau vì những lý do ngu ngốc nhất."
Sau vài giây Ginny không mở miệng nói chuyện, Lorelai cuối cùng cũng nghĩ đã đến lúc cô phải lên tiếng, nhưng cô phải chắc rằng Ginny đã nói hết những điều mà cô ấy muốn nói.
"Em nói xong chưa?" cô hỏi. Ginny chỉ gật đầu và ngồi xuống. Cô ấy không để ý rằng mình đã đứng dậy và đi đi lại lại trong toa tàu trong khi nói.
"Chà, Dean Thomas là một người tuyệt vời và cậu ấy trong rất hấp dẫn, đồng thời là một phù thủy rất tài năng và mạnh mẽ -" Lorelai nói trước khi bị Ginny ngắt lời.
"Chị Không nói giúp cậu ấy"
Lorelai chỉ giơ tay ra hiệu cho Ginny im lặng. "Nhưng, chị chưa bao giờ nghĩ cậu ấy là kiểu người để hẹn hò. Rõ ràng là em đang bối rối về tình cảm của mình dành cho cậu ấy và tình cảm của cậu ấy dành cho em nên đừng đưa ra quyết định vội vàng. Hãy thử thêm một thời gian nữa và nếu không có gì thay đổi giữa hai người, em có thể chia tay."
"Đối với người chưa bao giờ hẹn hò giống như chị có chắc đưa ra lời khuyên tốt không ấy." Ginny nói.
"Này! Chị đã hẹn hò với Ernie Macmillan vào năm thứ ba." Lorelai nói.
"Trong vòng chưa đầy một tháng và hai người thậm chí chưa bao giờ hôn nhau" Ginny cười nói. Điều đó khiến Lorelai trừng mắt nhìn cô.
" Nhưng không có nghĩa là chị không có kinh nghiệm tình trường suốt những năm qua" Cô trả lời lại một cách bực bội.
"Ồ, em biết, tin em đi. Năm ngoái, khi em bước vào phòng yêu cầu thì bắt gặp chị và Anthony Goldstein đang hôn nhau." Ginny nói trước khi cười phá lên
"Merlin ơi, chị không thể tin em đã nhìn thấy việc xấu hổ đó. Nó đáng lẽ phải là một bí mật không ai được biết."
"Em chưa bao giờ nói với bất cứ ai về việc đó cả Lore thân mến, chị biết rằng em sẽ không bao giờ làm chuyện đó mà."
"Chị biết, và chị yêu em vì điều đó Ginny" Lorelai nói trong khi nhanh chóng đứng dậy và đùa giỡn trao cho người bạn nhỏ mình một nụ hôn trên trán. Ginny giả vờ bịt miệng nhưng thực tế, cô yêu và coi trọng tình bạn của mình với Lorelai hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
"Này, tại sao chị lại ngồi một mình trước khi em tìm thấy chị vậy?" Ginny hỏi, lo lắng rằng bạn mình có thể lại bị trầm cảm.
"Ồ, chị suýt lỡ chuyến tàu. chị không tìm thấy ai nên chỉ ngồi đại ở đây. Bố chị phải đi làm sớm và giao cho Jacob phụ trách việc đưa chị đến sân ga và cả hai người chị đều biết rằng Jacob là người chậm chạp nhất trên chuyến tàu này chỉ vì tên ngốc chết tiệt ấy đã dành gần một tiếng đồng hồ trong nhà vệ sinh chỉ để chuẩn bị sẵn sàng."
Lorelai và anh trai Jacob của chị ấy không giống như anh chị em bình thường. Ừ, chắc chắn là họ cãi nhau chí chóe suốt ngày, nhưng họ vẫn luôn thân thiết với nhau, và kể từ khi mẹ họ qua đời vào năm ngoái, họ thậm chí còn thân thiết và yêu thương nhau nhiều hơn.
"Không phải hôm nay anh ấy có cuộc phỏng vấn với Bộ cho bộ thực thi pháp luật ma thuật sao?" Ginny hỏi đột nhiên nhớ lại nội dung bức thư của Lorelai một tuần trước.
"Đúng rồi, nhưng anh ấy lại dành gần một giờ trong nhà vệ sinh mỗi buổi sáng."
Đột nhiên, cánh cửa lại mở ra và một người bạn khác của họ bước vào trông còn tức giận hơn cả Ginny.
"Hai người đây rồi. Tớ thề nếu tớ dành thêm một giây bên cạnh Harry và Ron, tớ có thể bị tống vào ngục Azkaban vì đã giết cả hai người họ." cô ấy phàn nàn và sau đó ngồi xuống cạnh Ginny.
"Luôn rất vui khi được gặp bồ Hermione" Lorelai nói một cách mỉa mai khiến Hermione lườm cô. Không muốn có tên mình trong danh sách giết người của Hermione bên cạnh Ron và Harry, cô im lặng và giơ tay đầu hàng.
"Hai cái người kia bị làm sao?" Ginny hỏi.
"Harry và Ron nghĩ rằng Draco Malfoy là một Tử thần Thực tử"
"Và bồ không đồng ý với họ bởi vì...?" Lorelai hỏi khi không chắc về động cơ khiến Hermione nghi ngờ hai người bạn mình.
"Bởi vì cậu ấy chỉ mới 16 tuổi. cậu ấy có thể là một kẻ hư hỏng, nhưng cậu ấy không phải là một kẻ giết người." Cô kêu lên.
"Chà, tất cả chúng ta đều biết rằng bố của cậu ta là một tử thần thực tử, dì của cậu ta là một kẻ tâm thần thích giết người đẫm máu và cũng là một kẻ ăn thịt người. Chúng ta biết rằng ông của cậu ta là một trong những người thuộc hạ đầu tiên của voldemort mà bồ biết đấy, vậy tại sao Malfoy lại không phải là một trong số đó?" ?Ngay cả khi Malfoy không muốn, tớ không nghĩ cậu ấy có quyền lựa chọn trong vấn đề này."
Tất cả những gì Lorelai nói đều là sự thật. Cô không nghĩ rằng Draco Malfoy sẽ sẵn sàng trở thành tử thần thực tử, nhưng cô luôn biết rằng một ngày nào đó cậu ta sẽ bị buộc phải trở thành tử thần. Cô thực sự không có bất cứ mâu thuẫn gì với cậu ngoại trừ việc cậu ấy là một thằng khốn nạn đối với bạn bè của cô, nhưng cậu đã được nuôi dưỡng theo cách đó bởi những tư tưởng giáo dục tồi tệ cổ hủ của gia đình mình.
"Người duy nhất có thể chịu đựng được gia đình họ là mẹ của anh ta, nhưng bà ấy làm bất cứ điều gì mà Lucius nói, vì vậy em nghi ngờ bà ấy sẽ có tiếng nói trong vấn đề này" Ginny bổ sung vào những gì Lorelai đã nói trước đó.
"Vậy hai người cũng cho là cậu ta?" Hermione hỏi. Những gì Lorelai và Ginny vừa nói hoàn toàn hợp lý trong tâm trí Hermione và cô bắt đầu nghĩ rằng có lẽ Harry đã đúng. Những gì họ thấy ở tiệm Borgin và Burkes trong hẻm Knockturn chắc chắn không phải là một người được điểm đạo, nhưng, tuy nhiên, có một chút khả năng cậu ta là một trong số họ.
"Chúng ta không nghĩ cậu ấy là một tử thần thực, chúng ta chỉ nghĩ rằng cậu ấy có thể là một tử thần thực tử. Điều đó không phải là không thể." Lorelai tuyên bố.
"Giá như có cách để tìm ra sự thật" Hermione nói và bắt đầu suy nghĩ. Có vẻ như Ginny đang nghĩ chính xác điều giống như Hermione bởi vì sau vài phút im lặng, cả hai đều quay đầu lại và nhìn thẳng vào Lorelai với nụ cười bẽn lẽn trên khuôn mặt của cả hai. Đôi mắt của Lorelai mở to khi cô nhận ra ý nghĩa cái nhìn đó của họ.
"Không, hoàn toàn không được. Hai người thậm chí không dám nghĩ đến việc mở miệng. Tớ biết chính xác những gì hai người sẽ nói và câu trả lời của tớ là KHÔNG!" Lorelai kêu lên, cô không muốn tham gia vào việc này.
"Ồ thôi nào! chị yêu, chị là người duy nhất không phải là một Slytherin mà anh ta cũng không hề tỏ ra chán ghét. Chúng em cầu xin chị đó!" Ginny nói, ra sức van xin cô gái trước mặt.
"cậu ta cư xử lịch sự với bồ một cách đáng ngạc nhiên, chắc chỉ có Godric biết tại sao. Làm ơn đi Lore, bồ sẽ giúp ích cho toàn bộ thế giới phù thủy đấy." Hermione nói.
"Godric biết tại sao?" Ginny bắt đầu, nhìn chằm chằm vào Hermione với vẻ mặt hoang mang, "Đừng có ngốc thế Mione, rõ ràng là anh ta thích chị Lore."
Sau khi nghe câu nói ngớ ngẩn vừa thốt ra từ miệng Ginny, cô thực sự phun ra thứ nước mà cô ấy đang uống.
"Ew, chị ghê quá Lorelai" Ginny nói thêm khi cô ấy lau một ít nước trên mặt.
"Vớ vẩn!" Lorelai hét lên, khiến một số học sinh đang đi ngang qua toa dừng lại và nhìn vào cửa sổ.
Hermione im lặng và cười nhẹ trước sự bùng nổ của cô bạn của mình, cô chưa bao giờ thấy Lorelai nổi giận trước đây. Lorelai bình thường là một người điềm tĩnh và điềm đạm. Cô ấy không bao giờ là người bỏ qua một thứ gì đó quá tối thiểu.
"Em đã bắt gặp anh ta nhìn chằm chằm chị nhiều lần trong những năm qua, anh ấy chưa bao giờ làm khó dễ hay làm gì có lỗi với chị, mỗi khi hai người được mọi người trong trường ghép đôi vì điều gì đó, chị luôn nói rằng anh ấy cư xử kỳ lạ với chị, nhưng khi anh ấy bị bắt cặp với bất kỳ học sinh không phải Slytherin nào khác, thì anh ta tức giận hoàn toàn trở thành kẻ ngốc ." Ginny tiếp tục thêm vào khiến Lorelai bối rối hơn.
Má của Lorelai bắt đầu nóng lên và cô biết rằng má mình đang ửng một màu hồng nhạt. Cô không thể để người bạn mình biết rằng cô bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Ginny.
"Điều em nói thật vô lý. Chúng ta sẽ đến lâu đài sớm thôi, tốt hơn là chúng ta nên thay đồng phục học sinh trước khi tất cả các học sinh khác bắt đầu. Chị sẽ đi vệ sinh trước." Lorelai nhanh chóng cầm chiếc túi có áo choàng của mình và chuồng nhanh nhất có thể đến nhà vệ sinh để thay đồ. Cô quyết định rằng có lẽ cô nên cố gắng tìm hiểu xem Draco có phải là một tử thần thực tử hay không.
Trở lại khoang, hai cô gái bị bỏ lại cười trước phản ứng của bạn mình.
"Bồ ấy hoàn toàn đỏ mặt khi bỏ chạy ra khỏi khoang" Hermione kêu lên, vẫn chưa hết lo lắng về việc người bạn thân nhất của cô đã rất lo lắng.
"Mione, em vừa nhận ra một điều. Bất cứ khi nào chúng ta nói xấu về anh ta, chị Lore không bao giờ tham gia vào việc đó, chị ấy luôn giữ im lặng. Chị có nghĩ rằng có thể chị ấy--" Ginny nói, khuôn mặt cô hoàn toàn nghiêm túc. Tiếng cười trong khoang im bặt.
"Chị không biết."
Hai cô gái ngồi im lặng trong vài phút trong khi đợi Lorelai đi vệ sinh về. "Hy vọng là không. Mặc dù vậy, bồ ấy nói đúng, chúng ta sẽ đến hogwarts bất cứ lúc nào, chị đi lấy áo choàng của mình ở khoang của Harry, chị sẽ quay lại ngay."
Ginny gật đầu và thay áo choàng trong khi Hermione rời đi. Tâm trí cô tràn ngập lo lắng cho Lorelai. 'chị ấy không thích anh ta, phải không?' cô tự nghĩ. Suy nghĩ của cô ấy bị phá vỡ khi Lorelai quay trở lại khoang và ngồi đối diện với Ginny đã mặc xong quần áo.
"Hermione đâu?" Cô ấy hỏi.
"Thay đồ đi, chị ấy sẽ quay lại ngay thôi."
"Chị sẽ làm" Lorelai nói khiến Ginny ngạc nhiên.
"Cái gì?"
"Chị sẽ cố gắng tìm hiểu xem Draco Malfoy có phải một tử thần thực tử hay không."
"Xuất sắc!" Ginny nói trong khi vỗ tay. Lorelai chắc chắn không thích Draco Malfoy, giờ Ginny đã chắc chắn về điều đó.
Một vài khoang phía dưới là khoang của Hary và Ron. Nên Hermione không ngại gõ cửa trước khi bước vào khoang nhưng đó là một sai lầm lớn của cô bé. Hermione mở cửa và thấy Ron không mặc quần. Cô không thể không hét lên. Ron quay lại và đặt áo choàng trước mặt để che đi đôi chân của mình.
"Chết tiệt Hermione! Bồ không biết gõ cửa trước khi vào à?"
"Tớ xin lỗi!" Hermione nói khi cô đóng cửa lại. Cảm ơn Merlin cậu ấy có mặc quần đùi. Cô chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy trong đời. Kể từ khi bắt đầu có tình cảm với cậu, cô đã bớt thận trọng hơn trong mọi việc mình làm. Cô phải học cách kiểm soát bản thân.
"Bồ có thể vào rồi" cô nghe thấy giọng Ron từ phía bên kia cánh cửa. Cô từ từ mở cửa hy vọng rằng má mình không đỏ như cô nghĩ.
"Xin lỗi, lẽ ra tớ nên gõ cửa." cô ấy nói với vẻ mặt đầy xấu hổ.
"Đừng lo lắng về điều đó, thực sự. Không có hại gì cả." Ron nói trong khi gãi đầu.
"Vậy Harry đâu?" Hermione hỏi phá vỡ sự im lặng khó xử.
"Tớ cũng không biết, bồ ấy đã đi lang thang khoảng một giờ trước và tớ đã không gặp bồ ấy kể từ đó." Ron nói.
"Quaí lạ." Hermione trả lời. Đôi khi Harry biến mất là chuyện bình thường. "Này, bồ có phiền khi bước ra ngoài trong khi tớ thay đồ không?"
"Ừ chắc rồi" Ron bước ra ngoài và dựa vào cửa. 'Hermione Granger chết tiệt bồ ấy vừa nhìn thấy mình trong chiếc quần đùi' cậu nghĩ thầm. Tại sao trong số tất cả mọi người, đó phải là cô ấy. Cô gái mà cậu có tình cảm đơn phương, hoặc cậu nghĩ vậy.
"Bây giờ tớ phải quay lại khoang của các cô gái. Hẹn gặp lại vào bữa tối." Hermione nói rồi vội vàng rời đi. Cô quyết định tốt nhất là không đề cập đến điều này với các cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro