12

Lorelai ngồi im lặng tựa đầu vào mặt kính, đôi mắt nâu lặng lẽ nhìn những ngọn đồi phủ đầy tuyết. Cô không thể ngừng nghĩ về đêm qua. 'Tớ là một tử thần thực tử' cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô. Trái tim Lorelai ngày càng đau hơn mỗi khi cô nghĩ về nó.

"Lorelai!" Ginny hét lên.

"Cái gì?"

"Merlin, nãy giờ em gọi chị 10 phút rồi đấy." Ginny chế giễu. "Dù sao thì, có chuyện gì vậy? chị cứ im lặng từ lúc lên tàu đến giờ."

Lorelai bóc vỏ viên kẹo chanh rồi đưa lên miệng "Không có gì. Chị chỉ thấy hơi mệt thôi."

"Ginny và tớ đang nói về những gì chúng tớ sẽ làm trong kỳ nghỉ Giáng sinh. Bố của bồ đã lên kế hoạch gì chưa?" Hermione hỏi.

"Thành thật mà nói, tớ cũng không biết" Lorelai dừng một chút rồi nói, "Đây là Giáng sinh đầu tiên của gia đình tớ mà không có mẹ bênh cạnh."

Ginny nắm lấy tay Lorelai. "Chị có thể đến thăm gia đình em tại trang trại Hang Sóc nếu chị cảm thấy buồn. Chị luôn được chào đón ở đó, má em sẽ rất vui nếu chị đến đó, chị biết điều đó mà phải không?"

"Chị biết Gin" cô mỉm cười nói.

"Chị cũng vậy Mione. Mi casa es su casa." Ginny nói bằng giọng Tây Ban Nha còn hơi lớ lớ.

"Em học tiếng Tây Ban Nha khi nào vậy?" Lorelai hỏi.

"Em đang ở thư viện để tìm thứ gì đó để giúp em thoát khỏi sự khủng khiếp của bài luận môn Độc dược thì em nhìn thấy một cuốn sách dạy học tiếng Tây Ban Nha cho người mới bắt đầu."

"À thì ra là vậy, em biết đó Ginny nếu em còn yêu thương tụi chị thì đừng tra tấn tụi chị bằng những câu tiếng tây ban nha đó nữa nha, yêuu emm." Lorelai cười một cái thật tươi với cô bé. Ginny chỉ cau có rồi ném chiếc khăn của cô bé vào Lorelai.

"Tớ đi tìm người phụ nữ bán xe đẩy cái nhen. Tớ muốn ăn gì đó ngọt ngọt." Hermione nói, đứng dậy rời khỏi khoang.

Hermione mua một vài hộp sô cô la ếch nhái, bánh vạc và kẹo cao su thổi tốt nhất cho cô ấy và các cô gái. Khi đang quay trở lại toa, Hermione đi ngang qua toa của Ron và Harry.

Hermione nghĩ về việc ghé vào để chào hỏi hai người cho đến khi cô ấy thấy trên tấm kính đã bị mờ. Có một trái tim được vẽ trên kính bên trong là chữ R + L. Hermione cảm thấy buồn nôn rồi bỏ đi, thậm chí không thèm chào hỏi các chàng trai.

"Không biết bồ ấy nhìn trúng cô ta ở điểm nào nữa?" Hermione hỏi khi bước vào khoang.

"Ai?"

"Anh trai yêu dấu của em chứ còn ai nữa?" Hermione hỏi.

"Đừng hỏi em!" Ginny nói trong khi giơ tay lên tỏ vẻ vô tội, "Em cũng bối rối như chị vậy."

"À, tớ có một giả thuyết." Lorelai nói.

"Là gì."

"Hầu hết những đứa con trai, đặc biệt là Ron, đều thiếu một thứ gọi là não. Không có gì khó hiểu cả."

"Lorelai!" Hermione rên rỉ nói.

"kkk Ok, ok, tớ xin lỗi" Lorelai nói trong khi cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Như tớ đã nói. Ron có lẽ nghĩ rằng một người như bồ không bao giờ có thể thích cậu ấy, vì vậy cậu ấy đã chọn một người khả thi hơn."

"Về cơ bản, Chị ta đã mê anh Ron như điếu từ lâu rồi, chị ấy thường ghé cửa hàng của anh fred và george kể từ thời điểm đó." Ginny cho biết thêm.

"Quên nó đi. Tớ sẽ mau chóng quên được bồ ấy thôi " Hermione nói khoanh tay trước ngực rồi dựa vào ghế.

"Đúng rồi, đó mới là Mione chứ." Ginny nói.

"Chà, tớ không thích những món đồ ngọt mà bồ mua cho lắm"Lorelai đảo mắt nhìn những món đồ ngọt trong tay Hermione". Tớ muốn ăn sô cô la ếch nhái!" Lorelai vui vẻ nói.

Hermione đưa cho Lorelai một hộp sô cô la ếch nhái và Ginny một chiếc bánh vạc. Ba cô gái vui vẻ thưởng thức đồ ngọt trong khi nói chuyện về học kì vừa rồi cho đến khi chuyến tàu cập bến ở sân ga Ngã Tư Vua.

"Cuối cùng cũng đến rồi! Mông của em đã quá ê khi ngồi mấy tiếng đồng hồ rồi nè!" Ginny nhảy ra khỏi ghế rồi với tay lên lấy tất cả đồ đạc của mình. Lorelai và Hermione chỉ đảo mắt và đi theo Ginny.

Khi cả ba bước ra khỏi tàu, phải mất một lúc họ mới có thể nhận ra gia đình của mình. Ginny phát hiện ra gia đình mình đầu tiên. Mái tóc đỏ nổi bật của gia đình cô bé lòi ra như ngón tay cái bị đau do sưng đó, khác hẳn hoàn toàn so với các gia đình khác. Lorelai sau đó cũng nhìn thấy cha và anh trai của mình, nhưng cả hai vẫn chưa nhìn thấy cô.

"Anh trai của chị có một khuôn mặt quá ăn tiền đấy Lorelai, chị sướng thiệt." Ginny bình luận.

"Ew Ginny, em vừa nói gì" Lorelai hét lên. Thu hút sự chú ý của anh trai cô, người nhận ra giọng nói rên rỉ đặc trưng đó ở bất cứ đâu.

"Đùa thôi!" Ginny nói trước khi bước về nơi gia đình cô bé đang đứng, "Haha, em chỉ đùa thôi, nhưng công nhận đẹp trai thiệt"

"Oi! Chị nghe thấy hết rồi đó." Lorelai nghiến răng nói. Ginny hôn gió theo phong cách của cô bé trước khi khuất bóng trong đám đông.

"Hẹn gặp lại bồ vào kỳ tới. Chúc bồ có một kỳ nghỉ vui vẻ." Hermione nói.

"Bồ cũng vậy, Mione. Đừng quên viết thư nhé." Lorelai nói rồi hai cô gái trao cho nhau một cái ôm.

Khi Hermione rời đi, Lorelai lao vào vòng tay rộng lớn của cha cô. Cô nhớ ông ấy nhiều đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được và vô cùng biết ơn khi có một người cha luôn yêu thương và quan tâm chiều chuộng mình như vậy trong đời.

"Ôi, cha nhớ con nhiều lắm công chúa nhỏ của cha" ông thì thầm vào tai cô khi đang ôm bổng cô lên. Cha cô là một người đàn ông cao lớn, có một mái tóc vàng lãng tử được vuốt qua hai bên và đôi mắt xanh biển cuốn hút.

"Con cũng nhớ cha nhiều lắm" Lorelai vẫn ôm chặt lấy ông nói.

"Oi! Không ôm em sao?" Lorelai thoát khỏi cái ôm của cha mình rồi quay qua nhìn chằm chằm vào anh trai cô với vẻ mặt nghiêm túc trước khi nở một nụ cười rồi ôm lấy anh ấy. Anh trai cô có mái tóc đen huyền giống mẹ nhưng lại thừa hưởng màu mắt xanh biển giống cha cô. Lorelai thì ngược lại cô thừa hưởng màu mắt nâu giống mẹ và mái tóc vàng óng ả như nắng sớm từ cha.

Anh trai cô cao hơn cha cô rất nhiều nên cô phải kiễng chân mới có thể vòng tay qua vai anh.

"Em cũng nhớ anh, em đoán vậy." Lorelai nói.

"Em đoán?" Jacob hỏi.

"Đùa thôi, đùa thôi. Đi về nhà thôi, em đói rồi." Lorelai tinh nghịch nói.

"Chắc anh đây tin." Jacob lẩm bẩm và nhận được một cái tát mạnh vào cánh tay từ em gái mình.

Gia đình Lorelai độn thổ về nhà từ ga Ngã Tư Vua. Họ hạ cánh trong phòng khách của gia đình. Phòng khách nhà Lorelai không có gì đặt biệt. Nó chỉ khá rộng. Có hai chiếc ghế sofa được đặt ở giữa phòng với một chiếc bàn cà phê ở giữa. Trên bàn có một chồng tạp chí, trong đó có Tạp chí Phù thủy Weekley, Cây chổi nào? và Kẻ ngụy biện.

Bức tường thứ ba phía trước ghế sofa có hai kệ chứa đầy album ảnh gia đình, khung ảnh và những đồ trang trí nhỏ nhỏ xinh xinh. Ở giữa các kệ là một lò sưởi. Ở trong góc phòng có một chiếc máy hát. Lorelai nhớ khi bố và mẹ cô nhảy điệu Witchita Banana khiến Jacob và Lorelai bật cười vì trông hai thật ngớ ngẩn nhưng cũng thật đáng yêu.

"Con không sao chứ, công chúa của cha?" Cha của Lorelai hỏi khi nhận thấy vẻ mặt buồn bã của con gái mình.

"Vâng, con không sao." Lorelai cười nhạt trả lời. Cô nhớ mẹ kinh khủng.

"Nào, Pinky đã nấu món con thích đó." cha cô nói. Mùi thơm của bánh kếp xộc vào mũi Lorelai.

"Con có ngửi thấy mùi bánh kếp?" Lorelai hỏi, "nhưng bố, gần sáu giờ rồi."

"Ai quan tâm chứ, đó có thể là bữa tối của con. Cả hai chúng ta đều biết rằng Pinky làm bánh kếp là ngon nhất mà."

"Chắc chắn rồi ạ." Lorelai trả lời trước khi theo cha vào bếp.

"Chủ nhân Lorelai! Pinky đã làm món mà chủ nhân yêu thích." Pinky là gia tinh của gia đình cô. Nó nhìn rất nhỏ bé trong cái khăn trắng thùng thình, Pinky là một con gia tinh sạch sẽ nhất mà Lorelai từng gặp. Nói thì hơi khó tin, Pinky nó có rất nhiều khăn để thay phiên nhau mặc trong khi những cái còn lại bị dơ trong quá trình làm việc. Từ lúc Lorelai có thể nhận thức được thế giới thì chưa bao giờ thấy Pinky bận lại một cái áo bẩn nào.

"Cảm ơn Pinky rất nhiều, và lần cuối cùng, hãy gọi tôi là Lorelai."

"Không định ngồi ăn sao con gái?" cha cô hỏi khi thấy cô đứng suốt từ lúc về nhà đến giờ.

"Con đã ngồi suốt 8 tiếng rồi, Con cần phải đứng cho thư giản gân cốt." Lorelai nói trong khi vươn tay lên ưỡn người.

"Vậy học kỳ vừa rồi thế nào?" Jacob hỏi, "có nghịch ngợm gì ở trường không?" rõ ràng là anh ấy đang kiếm mối với cô.

"Này! Có bao giờ em bày trò nghịch ngợm nào đâu, anh mới là học sinh cá biệt đấy. Anh có biết là các giáo sư luôn miệng nói với em rằng họ đã rất biết ơn vì anh đã tốt nghiệp rồi không!" Lorelai trả lời với cái miệng đầy bánh kếp.

"Ôi làm ơn, Minnie yêu anh và cặp song sinh." anh chế giễu.

"Được rồi, anh cứ nói với chính mình như vậy đi." Lorelai nói, "dù sao thì, chúng em có một giáo sư độc dược mới, Giáo sư Slughorn. Ông ấy mời tất cả những học sinh mình yêu thích đến Câu lạc bộ Slug nhỏ của ông ấy. Em cũng là một phần của câu lạc bộ. Thực ra, tối hôm qua là bữa tiệc Giáng sinh do ông ấy tổ chức. "

"Ông ấy cũng là giáo sư của cha khi cha còn ở Hogwarts, mẹ của con và cha cũng ở trong Câu lạc bộ Slug." cha cô tự hào nói. Ông ấy rất tự hào về con gái mình, Lorelai ngày càng khiến ông ấy nhớ đến Aurora nhiều hơn mỗi khi ông nhìn cô.

"Chuyện gì đã xảy ra với giáo sư Snape?" Jacob hỏi.

"Cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ trở thành giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám."

"Severus luôn là học sinh giỏi nhất trong môn Độc dược, không ai hiểu được niềm đam mê của cậu ấy đối với môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám." cha cô nhận xét. "Con đã đi với ai trong bữa tiệc Giáng sinh?"

"Harry và con đã đi với nhau như những người bạn."

"Chắc chắn rồi, 'bạn bè'" Jacob nói một cách mỉa mai.

"Đương nhiên là bạn bè rồi. Cậu ấy thích Ginny." Lorelai nói. "Nói về nhà Weasley, Bác Molly đã mời chúng ta đến chơi vào dịp Giáng sinh."

"Ừ, hôm trước cha nhận được thư cú từ cô ấy, cha vẫn chưa trả lời nữa, cha tính đợi nhà ta đông đủ rồi nói luôn." cha cô thông báo.

"Đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy cha con tán thành hai tay hai chân luôn" Jacob nói, Lorelai gật đầu không thể nói được vì cô ngậm đầy bánh trong miệng.

"Tuyệt vời, vậy thì sáng mai cha sẽ đi gửi thư cú cho cô ấy."

Gia đình Byrne dành thời gian còn lại của buổi tối trước lò sưởi cùng nhau nói chuyện, cười đùa và hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ. Họ có Celestia Warbeck phát trên radio ở chế độ nền. Chính những khoảnh khắc như thế này đã khiến gia đình Byrne cảm thấy trọn vẹn trở lại, khiến họ cảm thấy như thể Aurora chưa bao giờ rời xa ba cha con họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro