17

Lorelai từ từ mở mắt, không có ánh đèn nào ngoại trừ vài ngọn nến được thắp sáng trong bệnh thất. Điều này có nghĩa là đã quá giờ giới nghiêm. Lorelai cố gượng người ngồi dậy và cô đã thành công. Cơn đau bụng đã biến mất, nhưng người cô lại đẫm mồ hôi.

"Và chính xác thì trò nghĩ mình đang làm gì vậy cô gái trẻ? trò mau nằm xuống ngay cho ta!" Bà Pomfrey khăng khăng khi lao về phía cô gái ốm yếu.

"Mấy giờ rồi ạ?" Lorelai nhẹ giọng hỏi.

"Gần 11 giờ tối rồi. Trò sẽ ở lại đây đêm nay, hiểu chứ?"

"Vâng thưa bà Pomfrey." Lorelai ngoan ngoãn trả lời. "Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?"

"Muggle thường gọi đó là bị loét dạ dày. Trò uống cái này đi." Bà Pomfrey nói.

Lorelai uống hết chất lỏng trong lọ, mùi vị thật kinh khủng hơn những món thuốc trước đây mà cô đã từng uống, Lorelai nhăn nhó mặt mày lại  rồi đưa lại lọ cho bà Pomfrey. "Bây giờ con đã hoàn toàn khỏi rồi ạ?"

"Đúng vậy."

"Bạn bè của con có ghé qua không ạ?" Lorelai hỏi.

"Vâng con yêu, ta đã gửi chúng về nhà ngay trước giờ giới nghiêm. Ta chỉ để trò Malfoy ở lại. Dù sao thì trò ấy cũng là người đã đưa con vào đây, và trò ấy nhất quyết không chịu rời đi cho dù ta có cố đuổi đi nữa."

"Vâng ạ, con cảm ơn và chúc bà ngủ ngon" Lorelai nói. Bà Pomfrey rời khỏi bệnh thất để trở về phòng của mình.

Draco đã cõng cô đến đây? Trong số tất cả mọi người, Draco là người đã cõng cái mông béo ú của cô đến bệnh xá. Trong số tất cả những người mà Daphne có thể kêu cứu, cô ấy đã gọi cho Draco. Có vẻ như bất kể điều gì xảy ra trong cuộc sống của Lorelai, bằng cách nào đó, Draco gần như luôn có mặt. Cô nhìn quanh bệnh thất, nhưng không thấy dấu hiệu nào là Draco đang ở đây. Cho đến khi cô nhìn sang bên trái mình.

Trong bóng tối, Lorelai chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạch kim của anh đang nằm gục trên giường cô. Anh đang ngồi trên chiếc ghế bên trái giường bệnh của cô, và chắc hẳn anh đã ngủ quên trong khi chờ đợi cô tỉnh dậy. Cô ngập ngừng đặt tay lên đầu anh rồi bắt đầu nghịch mái tóc trắng mềm mại của anh. Anh hơi cử động người nên Lorelai nhanh chóng rút tay lại, cô không muốn đánh thức anh dậy. Nhưng đã quá muộn.

"Đừng dừng lại, cảm giác rất tốt." Anh lầm bầm. Khi cô không rút tay lại nữa, anh ngẩng đầu lên và nhìn cô chằm chằm. "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"

"Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu. Và xin lỗi vì đã đánh thức cậu dậy." Cô nói, thực sự xin lỗi.

"Không tớ rất vui vì cậu làm vậy." Anh mỉm cười nói. "Cậu không biết là tớ đã lo lắng như thế nào đâu." Anh thì thầm.

"Điều tớ không biết là làm thế nào mà cậu cõng được cái mông béo ú của tớ đến được bệnh xá vậy." Cô nói với một tiếng cười lặng lẽ.

"Thật khó khăn vô cùng, cậu nặng khủng khiếp luôn." Anh đùa lại. Miệng cô há hốc khi cô tát vào cánh tay anh.

"Thật thô lỗ!"

"Tớ chỉ đùa thôi, Lore." Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn khi nghe anh gọi cô bằng biệt danh thân mật của mình.

"Cảm ơn Draco, vì đã đưa tớ đến đây."

"Chính Daphne đã chạy vào Đại Sảnh đường hét gọi Blaise và tớ đi cùng cậu ấy ra ngoài. Thực sự là lúc đó tớ không muốn đi chút nào, nhưng sau khi cậu ấy nói tên của cậu, tớ lại cuốn cuồng chạy ra nhanh nhất có thể."

"À, nghe thật cảm động đó." Lorelai nói.

"Đó là sự thật. Tớ đã vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cậu nằm gục ra đất."

"A, thì ra là người lúc đó gọi tên tớ là cậu."

"Cậu luôn khiến tớ lo lắng thôi." Anh nói, nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Hai thiếu niên giữ im lặng khi cả hai nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Những hình ảnh về nụ hôn đầu tiên của họ lại hiện lên trong tâm trí Lorelai, cô cảm thấy má mình bắt đầu nóng bừng. Lorelai thầm Cảm ơn vì trời tối, trong điệu kiện thiếu sáng như thế này anh sẽ không thể nhìn thấy vết ửng hồng trên hai má cô.

"Cậu đang nhìn chằm chằm cái gì vậy?" Cô hỏi.

"Cậu thật đẹp."

"Draco, trong môi trường thiếu sáng như thế này, cậu hầu như không thể nhìn thấy mặt tớ."

"Tớ đã biết dung mạo của cậu rồi, không cần nhìn cũng biết cậu là cô gái xinh đẹp nhất mà tớ từng thấy."

Lorelai thậm chí còn đỏ mặt hơn trước, nếu có thể. Có thể anh không hối hận vì đã hôn cô vào đêm đó, có thể cô đang bịa ra tất cả những kịch bản khác nhau trong đầu mà hoàn toàn không có lý do.

"Tớ cũng không cần nhìn mặt cũng biết cậu đang đỏ mặt như điên." Draco trêu đùa nói.

"Chết tiệt." Cô lẩm bẩm rồi lấy hai tay che má mình và anh bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ.

"Đừng che mặt, cậu đang rất đáng yêu." Lorelai chỉ đảo mắt nhìn chàng trai ngồi cạnh cô.

"Draco?" Lorelai gọi sau vài phút im lặng giữa hai người.

"Hửm"

"Cậu có thể dạy tớ Bế quan bí thuật được không?"

"Đó không phải là một trải nghiệm thú vị, cậu có chắc không?" Anh hỏi.

"Tớ có sự lựa chọn nào khác sao?" Cô bắt đầu hỏi, "Cậu biết mà, Draco. Tớ cần có khả năng tự bảo vệ mình."

"Tớ có thể bảo vệ cậu."

"Ồ làm ơn, cả hai chúng ta đều biết cậu sẽ không dám chống lại cha mẹ mình,..... tớ không có ý xúc phạm đâu." Lorelai trả lời anh. Ý của Draco là những gì anh đã nói, anh sẽ bảo vệ cô, nhưng anh ấy quá hèn nhát để chống lại cha mẹ mình.

Anh cúi đầu và nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đặt trên đùi. Lorelai kéo thêm chiếc chăn đặt ở chân giường lên người cô. Hai cánh tay cô nổi đầy da gà và cô đang run rẩy vì lạnh. Trời đã khuya, mặc dù cô cảm thấy thân thể mệt mỏi nhưng tâm trí cô vẫn rất tỉnh táo.

Draco lặng lẽ nhìn vào người con gái đang nằm trên giường trước mặt anh. Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp và cô ấy cũng có một tâm hồn đẹp, trong sáng hơn bất cứ thứ gì. Anh yêu nụ cười của cô và cách nó làm bừng sáng cả căn phòng, anh yêu sự dũng cảm và can đảm của cô. Lorelai là định nghĩa của Gryffindor, nhưng cô cũng là người thông minh nhất, tốt bụng nhất, trung thành nhất và tham vọng nhất mà anh từng gặp. Trong thâm tâm anh biết rằng cô phải học Bế quan bí thuật. Mặc dù sẽ rất đau đớn và khó khăn, nhưng anh biết rằng cô có thể xử lý nó tốt hơn bất kỳ ai mà anh biết.

"Được, tớ sẽ dạy cậu" Anh cuối cùng cũng nói.

Lorelai ngước nhìn anh ngạc nhiên vì anh đã chấp nhận. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô. Cô không trông đợi là anh sẽ đồng ý với điều này, nhưng cô mừng là anh đã đồng ý. Lorelai ghét dựa dẫm vào người khác. Lorelai luôn cảm thấy mình phải chứng minh bản thân với mọi người, cô luôn cảm thấy mình không đủ tốt. Đó là lý do tại sao Lorelai luôn cố gắng trở thành người giỏi nhất trong mọi việc cô làm.

"Cậu nghiêm túc chứ?"

"Đương nhiên tớ là ai chứ, tớ là Draco Malfoy."

"Cậu có nhìn thấy không, cậu có khiếu hài hước đấy! Hoặc ít nhất hãy cố gắng."

"Oi! Tớ là một người hài hước?" Anh ấy phàn nàn.

Lorelai cười khẩy nói "Cậu cứ nói với mình như vậy đi quý ngài, Malfoy."

"Cũng muộn lắm rồi, chắc cậu cũng mệt rồi, cậu nên nghỉ ngơi đi, Lorelai."

"Ừ. Tớ thấy hơi mệt rồi." Lorelai đồng ý, một tay ưỡn người lên tay còn lại che lên miệng đang ngáp.

"Tớ sẽ đến thăm cậu vào ngày mai." Anh nói khi đứng dậy khỏi chiếc ghế bên cạnh giường cô.

Lorelai thật sự không muốn anh đi, cô muốn anh ở lại với cô đêm nay vì cô biết rằng sáng mai họ sẽ quay lại hành động như thể họ không có bất kỳ mối quan hệ nào với nhau. Hai người chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nhau và gặp nhau trong phòng yêu cầu mỗi tuần hai lần. "Khoảnh khắc" cô đang có với Draco lúc này thật ngọt ngào, họ cư xử như thể họ là bạn bè thân thiết của nhau, và mặc dù cô muốn nhiều hơn thế nữa nhưng cô không muốn thúc ép mọi chuyện. Vì vậy, trước khi cô có thể ghi nhận những gì cô đang nghĩ, cô đã thốt ra một điều gì đó mà cô có thể hối hận hoặc không.

"Ở lại!" Cô nói, "với tôi." Cô kết thúc bằng một tiếng thì thầm nhỏ. Cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại và chưa bao giờ cảm thấy mình ngu ngốc hơn thế này trong đời. "Nếu cậu muốn, ý tớ là thế."

Không, không, không, không, không, không, không, không, không, làm sao mình có thể ngu ngốc như vậy được. Điều duy nhất chạy qua tâm trí cô vào lúc này làm cô không nghe thấy tiếng 'Được' khẽ phát ra từ miệng Draco. Lorelai chỉ thoát ra khỏi trạng thái hoảng loạn về tinh thần khi cô cảm nhận trên nệm chỗ kế bênh mình đang lúng xuống.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn về hướng của Draco, và kìa, anh ở đó, nằm ngay bên cạnh cô. Khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài centimet. Ôi, Draco ước gì mình có thể thu hẹp khoảng cách giữa anh và cô, nhưng sợ cô sẽ không thích điều đó. Anh cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên khó xử giữa cả người.

Lorelai nhận thấy rằng Draco đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, anh có khuôn mặt giống như mọi khi. "Cậu đang nghĩ gì vậy?" Cô thì thầm hỏi.

"Cái gì? Ồ, không có gì đâu."

Cô nhướn mày và tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh. Cô biết anh đang nói dối, nhưng cô không vạch trần. "Được rồi"

"Ngủ thôi. Cậu cần nghỉ ngơi."

"Chúc ngủ ngon, Draco."

"Chúc ngủ ngon, Lorelai."

Lorelai nhắm mắt ngọ nguậy xung quanh một chút trước khi tìm được một tư thế thoải mái, nhưng trên những chiếc giường trong khu bệnh xá, gần như không được thoải mái cho lắm. Lorelai hẳn là đã thực sự kiệt sức vì chỉ trong vài phút cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, cô để ý thấy anh đã vòng tay ôm người cô. Trái tim cô gần như vỡ tung và cô chìm vào giấc ngủ với nụ cười tươi nhất trên khuôn mặt.

Nghĩ rằng cô đã ngủ thiếp đi, Draco vòng tay ôm người cô. Anh cảm thấy khó chịu ở trên chiếc giường này và sẽ thức dậy vào sáng mai với một cơn đau lưng khủng khiếp, nhưng nó đáng giá, cô đáng giá để anh làm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro