18
Sáng hôm sau, Lorelai thức dậy sớm hơn đồng hồ sinh học một tiếng. Bên ngoài trời vẫn còn tối và bà Pomfrey vẫn đang ngủ trong phòng của mình. Bên cạnh cô là Draco Malfoy đang ngủ yên bình. Cánh tay anh vẫn ôm chặt quanh người cô và đôi môi anh hơi hé mở. Anh trông thật đáng yêu. Hơi thở nhẹ của anh đang cù vào cổ cô, nó hơi nhột một chút.
Nét ngây thơ hiện rõ trên gương mặt say ngủ, những giấc mơ bình yên, thanh thản trước những nguy hiểm bên ngoài và những suy nghĩ về nhiệm vụ của mình. Hơi thở nhè nhẹ làm cả thế giới như đứng yên. Trông anh thật bình yên đến nỗi cô không thể rời mắt khỏi khuôn mặt anh. Cô không muốn đánh thức anh, đây có lẽ là đêm đầu tiên anh được ngủ ngon giấc trong một khoảng thời gian dài.
Thật không công bằng khi anh bị đưa vào cuộc sống này, kể từ khi còn là một cậu bé, anh đã được người cha đáng thương của mình nói rằng quyền lực tối cao của dòng máu thuần chủng là điều quan trọng nhất. Rằng anh không nên giao du với những người sinh ra từ muggle và tất cả những ai không phải là Slytherin đều là những kẻ phản bội huyết thống. Cô thậm chí không muốn tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra trong trang viên Malfoy nếu Draco chống đối lại cha mình.
Cô chưa bao giờ biết rõ về Draco cho đến năm học hiện tại. Đây là năm mà cô biết được rằng anh có một mặt dễ bị tổn thương và rằng trong sâu thẳm anh không phải là một thằng nhóc xấu xa như mọi người đã đóng khung anh. Lorelai biết rằng trong sâu thẳm, suốt những năm qua, anh biết rằng cách mình hành động là sai, chỉ là anh không thể thừa nhận điều đó, nếu không rất có thể anh sẽ bị đuổi khỏi gia đình.
"Cái cách cậu nhìn chằm chằm vào tớ, thật đáng sợ." Anh khẽ lầm bầm.
"Nó không đáng sợ, nó lãng mạn."
"Không, thật đáng sợ." Anh nói rồi ngồi dậy. "Mấy giờ rồi?"
Lorelai nhìn ra ngoài cửa sổ và từ xa, cô thấy mặt trời bắt đầu mọc. "Khoảng 6 giờ sáng, người ngái ngủ."
"Tớ cần nghỉ ngơi đầy đủ để giữ gìn nhan sắc, cậu nghĩ làm thế nào mà tớ duy trì được vẻ đẹp của mình suốt những năm qua?" Draco cười khẩy khi nói.
"Kiêu ngạo như mọi khi, Malfoy."
"Vậy bây giờ chúng ta trở lại họ, Byrne?"
Cô nhìn vào khuôn mặt giờ đã hoàn toàn lộ rõ của anh dưới ánh nắng sớm, anh trông khỏe mạnh hơn. Một số màu sắc đã trở lại trên khuôn mặt anh và quầng thâm dưới mắt của anh đã nhỏ hơn nhiều.
"Cậu nên đi đi, trước khi bà Pomfrey thức dậy."
"Ừ, hoặc trước khi Crabbe và Goyle bắt đầu đặt câu hỏi tớ đang ở đâu. Hai tên hề thật phiền phức." Anh nói với một cái nhìn kinh tởm trên khuôn mặt của mình. "Hẹn gặp lại ở lớp."
Lorelai mỉm cười tạm biệt, sau khi thấy Draco đã khuất bóng ở cửa, Lorelai bắt đầu nằm xuống chiếc giường không thoải mái. Cô không thể rời đi cho đến khi bà Pomfrey cho phép cô được xuất viện. May mắn cho cô là không mất quá nhiều thời gian trước khi Pomfrey chạy đến bên cô với một cái lọ nhỏ trên tay.
"Trò ngủ có ngon không?" bà Pomfrey hỏi.
"Vâng có ạ, con cảm ơn. Con có thể đi được chưa ạ? Con muốn tắm trước khi đi ăn sáng."
"Đây, uống cái này trước khi ăn sáng và nếu trò lại cảm thấy đau bụng như vậy, hãy đến gặp ta ngay."
Lorelai ngoan ngoãn gật đầu, vui vẻ nhảy ra khỏi giường và rời khỏi bệnh thất. Trên dãy hành lang hoàn toàn trống rỗng, Lorelai có thể nghe thấy rõ tiếng giày của mình vang lên mỗi khi cô bước một bước. Sau khi đi lên những bậc thang dường như muốn trêu ngươi cô khi đột ngột di chuyển, cuối cùng cô cũng đến được bức chân dung của bà béo. Lorelai nhanh chóng lẩm bẩm mật khẩu và đi lên ký túc xá của mình. May mắn cho cô, không có ai đang sử dụng phòng tắm nên cô có thể nhanh chóng tắm ngay lập tức.
Không đầy 30 phút sau, Lorelai mở cửa, bước ra khỏi nhà vệ sinh. "Lorelai!"
"chào Mione."
"Bồ cảm thấy khỏe hơn chưa? mà bồ về khi nào? Chúng tớ đã lo lắng cho bồ đến phát ốm."
"Mới nữa tiếng trước thôi, tớ đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn bồ."
"Merlin bồ làm chúng tớ xém rớt tim ra ngoài khi biết tin đó." Hermione nói. "Chắc là bồ đói rồi, đợi tớ một lát nhen."
Khi đợi bạn mình, Lorelai ngồi trên giường của cô. Tybalt rúc vào lòng cô, như nó biết cô chủ mình vừa trải qua một cơn bạo bệnh vào đêm qua, nó lo lắng liếm vào lòng bàn tay Lorelai,cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của nó. Không đầy vài phút sau, Hermione bước ra khỏi nhà tắm. Rồi hai cô gái đi xuống phòng sinh hoạt chung, nơi Ginny đang lo lắng ngồi ở ghế sofa trước lò sươi, khi nghe tiếng bước chân có người đang xuống cầu thang cô bé quay đầu lại ngóng coi người đó là ai, khi thấy người đó là Lorelai, Ginny liền sáng mắt lên nhanh chóng bay đến ôm cô vào lòng, rồi dồn dập đặt câu hỏi cho người chị mình.
Bộ ba đi xuống Đại sảnh đường. Bọn cô mất khá nhiều thời gian để đến đó vì mỗi khi có học sinh nào đi ngang qua Lorelai, họ sẽ đến hỏi cô có ổn không. Lorelai thậm chí còn không biết làm thế nào mà tất cả bọn họ có thể biết chuyện đó. Lorelai dần trở nên khó chịu khi có quá nhiều người liên tục hỏi cô về tình trạng sức khỏe, cô đánh giá cao việc mọi người đủ quan tâm để hỏi cô cảm thấy thế nào, nhưng cô chỉ muốn đến Đại sảnh đường kịp giờ để ăn bữa sáng đẫm máu của mình. Đó có phải là quá nhiều để yêu cầu?
"Mẹ kiếp, sao mọi người lại biết chuyện xảy ra ngày hôm qua? Những người mà tớ chưa từng gặp qua trong đời đang hỏi thăm tớ thế nào, cứ quái quái thế nào á!" Cô phàn nàn khi bộ ba bước vào Đại sảnh đường.
"Bồ phải rõ hơn tất cả mọi người chứ, nên biết bất kỳ tin đồn nào ở hogwarts cũng đều lan truyền nhanh như thế nào." Hermione nhún vai trả lời .
"Chị có được ăn chưa?" Ginny hỏi.
"Ý em là chị có thể ăn chưa hã? Tất nhiên là chị có thể ăn, và chị sẽ tác động vật lý bất cứ ai ngăn cản chị làm như vậy."
"Có người có tâm trạng." Hermione thì thầm.
"Vì cái thứ mà chị ấy bị. Cái gì dạ dày ta." Ginny cho biết thêm.
"Viêm lóe dạ dày."
"Ừ, chính nó."
Lorelai lấy ra một lọ thuốc màu tím trong túi xách của mình "Ừ, tớ có thể ăn. Tớ chỉ cần uống lọ thuốc này trước."
"Nó là gì?" Hermione hỏi.
"Tôi không biết nữa. Bà Pomfrey đã dặn tớ phải uống trước khi ăn." Lorelai nói khi cô nốc cạn chất lỏng trong lọ giống như cách cô thường nốc cạn tất cả những shot rượu whisky lửa vài tháng trước. "Eoo mùi vị thật kinh tởm." Cô nhăn mặt lại trong sự ghê tởm.
Không đầy vài phút sau, Lorelai gần như bị đánh úp không ai khác ngoài Ronald Weasley và Harry Potter, những người lần thứ một triệu vào sáng nay, dồn dập tấn công Lorelai bằng một loạt câu hỏi. Không giống như những người khác hỏi, Lorelai không ngại kể cho họ nghe mọi chuyện vì cô biết hai người thực sự đang lo lắng cho mình. Điều duy nhất cô không chia sẻ là việc Draco Malfoy đã ở cùng một chỗ với cô đêm qua.
Từ bên kia Đại sảnh đường, Draco quan sát Potter và Weasley đang ôm người con gái trong mộng của anh. Draco không thể không cảm thấy ghen tị với họ. Hai người họ được ôm ấp, chăm sóc và vui chơi với cô gái mà anh mơ ước ở nơi công cộng. Họ là cả thế giới đối với Lorelai và anh cũng muốn là cả thế giới đối với cô. Nhưng anh đã đặt cô vào quá nhiều tình huống nguy hiểm rồi.
Một ngày trôi qua thật nhanh. Năm sáu chỉ có lớp học vào buổi sáng nên họ thường dành cả buổi chiều để vui chơi trong phòng sinh hoạt chung cạnh lò sưởi. Harry nói về việc cậu sẽ đi xin lỗi giáo sư Slughorn, hôm nay ông ấy không có thêm lớp học nào trong ngày và rất có thể sẽ ở trong phòng làm việc của ông ấy. Ron đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung cạnh Ginny và Lorelai, lần đầu tiên cậu không dán mắt vào Lavender. Hermione xin lỗi mọi người rồi tiến lại một góc ngồi ngay khi thấy có mặt Ron ở chỗ bọn Lorelai, Hermione vẫn không thể đối mặt với cậu.
Cuộc trò chuyện giữa bộ ba kết thúc và Ron đi về ký túc xá của mình, lầm bầm điều gì đó về việc cậu ấy thật khó xử. Khi thấy cậu đã khuất bóng ở cầu thang, Hermione nhanh chóng gia nhập nhóm Lorelai một lần nữa.
"Bồ không thể phớt lờ cậu ấy mãi được, Mione." Lorelai nói.
Hermione chán nản ngữa người ra sau sofa "Tớ biết, tớ chỉ cần thêm thời gian."
"Vì tình yêu của Merlin, xin hãy cứu rỗi con." Một giọng nói vang lên từ phía sau ba cô gái. Đó là Fay Dunbar, bạn cùng phòng của Lorelai.
"Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
"Lavender khiến tớ phát điên lên!" Khi nghe thấy tên cô gái đó, Hermione tròn mắt. Không còn hứng thú với cuộc trò chuyện, Hermione lấy một cuốn sách Muggle ra khỏi túi và bắt đầu đọc nó. "Cậu ấy muốn phối đồ cho tớ. Cậu ấy nói rằng tớ ăn mặc quá giống con trai." Fay cười nhạt chế giễu. "Chết tiệt, chỉ vì tớ thích mặc quần jean hơn váy xếp ly màu hồng, không có nghĩa là tớ ăn mặc như một cậu bé."
"Cậu ấy tinh thần không ổn định à." Lorelai nói.
"Tâm thần là một cách nói nhẹ nhàng đó Lore." Ginny bình luận. Hermione tiếp tục đọc sách mà không chú ý đến những gì các cô gái đang nói.
"Fay? cậu ở đâu rồi." Lavender hét vào phòng sinh hoạt chung.
"Ôi mẹ kiếp. Hẹn gặp lại, tớ phải trốn cậu ấy ngay và luôn." Fai nói.
"Oi! cậu đi đâu vậy Fay?" Lavender hỏi, nhận thấy rằng Fay đang chạy trốn. Lavender liền đuổi theo cô gái tội nghiệp.
"Chúa ơi, tớ cảm thấy thật tệ cho cậu ấy." Hermione nói, cuối cùng cũng đóng sách lại.
"Nãy giờ Bồ không hề chú tâm đọc sách, phải không?" Lorelai hỏi.
"Không." Hermione nói, bật ra chữ 'p'.
Lorelai và Ginny tròn mắt trước câu trả lời trẻ con của người bạn mình. Hai người quyết định thay đổi chủ đề thành một điều gì đó thú vị hơn, cảm thấy hơi mệt mỏi khi thấy Hermione luôn chán nản. Bọn cô lên kế hoạch dành ngày thứ Bảy của mình ở làng Hogsmeade, ba người đang rất cần một buổi đi chơi chỉ dành riêng cho ba cô gái.
"Ôi chao, các bồ vẫn còn ở đây." Harry nói, ngắt lời các cô gái.
"Làm thế nào mà bồ về sớm vậy?"
"Ông ấy đóng cửa ngay khi thấy mặt tớ, theo đúng nghĩa đen."
"Thật tệ cho bồ." Lorelai nói.
"Ừ. Ron đâu rồi?" Harry hỏi các cô gái.
"Ở ký túc xá của cậu ấy."
"Được rồi." Harry nói trước khi lao lên cầu thang vào ký túc xá.
"Này, tớ hơi mệt vì ngồi lỳ một chỗ không làm gì cả. Muốn đi cùng tớ đến hồ đen không?" Lorelai hỏi.
"Bên ngoài trời đang lạnh lắm."
"Em đi!" Ginny nói.
"Ừm, tốt thôi." Hermione nói. Ba cô gái đứng dậy bước qua bức chân dung bà béo. Họ không biết rằng khi quay trở lại lâu đài, họ sẽ phải đi đến bệnh thất.
————————
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi các cô gái rời khỏi phòng chung của họ. Bên ngoài trời đã tối nên ba cô gái quyết định kết thúc một ngày, bọn cô cũng bắt đầu thấy đói. Khi bước vào đại sảnh Lorelai thấy lạ khi hầu hết các giáo viên không ngồi ở dãy bàn bàn đầu, nhưng cô phớt lờ điều đó rồi ngồi nhanh vào bàn. Ngay khi bọn cô chuẩn bị ăn, giáo sư McGonagall lao vào Đại Sảnh Đường và đi thẳng đến chỗ các cô gái đang ngồi.
"Trò Weasley, ta cần trò đi với ta ngay lập tức. Trò Granger và Trò Byrne, cũng có thể đi cùng." giáo sư McGonagall nói. Ba cô gái liếc nhìn nhau, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt, trước khi họ đứng dậy, đi theo giáo sư của mình ra khỏi Đại Sảnh Đường và bước vào bệnh thất.
"Má? Bố? hai người làm gì ở đây?" Ginny hỏi, đột nhiên trở nên lo lắng.
"Này Ginny!" Cặp sinh đôi nói.
"Các anh cũng vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Ôi Ginny, con yêu, Ron đã bị đầu độc!" Molly nói. Nước mắt lưng tròng.
"Cái gì?" Ba cô gái đồng thanh hét lên. Bọn cô lao đến giường, chỉ để nhìn thấy Ron đang trong trạng thái hôn mê, xung quanh là tất cả các giáo viên mất tích, Harry và gia đình weasley.
"Về phần trò, Harry, trò đã rất thông minh khi nhanh chóng sử dụng bezoar. Chắc hẳn anh rất tự hào về học trò của mình, Horace." Cụ Dumbledore nói, quan sát kỹ Ron.
"Ồ, vâng, rất tự hào." Thầy Slughorn trả lời. Ông ấy cũng đang rất sốc tình huống hiện tại.
"Tôi cho rằng chúng ta đồng tình, hành động của trò Potter rất anh hùng. Câu hỏi đặt ra là, tại sao trò weasley lại trúng độc?" McGonagall hỏi.
"Tại sao à?" Cụ Dumbledore nói, "Đây dường như là một món quà ai đó tặng cho Horace." Cụ ấy nhìn kỹ chai rượu mật ong trên tay giáo sư Slughorn. "Anh không nhớ ai đã cho anh cái chai này à?" Cụ chộp lấy cái chai từ tay giáo sư Slugorn rồi đưa lên mũi hít một hơi. "Nhân tiện, thứ này sở hữu những mùi hương tinh tế đáng chú ý của cam thảo và anh đào khi chưa bị nhiễm chất độc."
"Thực ra, tôi đã định tự mình tặng nó như một món quà." giáo sư Slughorn nói.
"Cho ai, tôi có thể biết không?"
"Tặng anh, hiệu trưởng." Slughorn nói. Đôi mắt của Lorelai mở to vì sốc. Điều này rõ ràng là nhằm giết cụ Dumbledore. Chỉ có một người trong lâu đài này phải giết cụ Dumbledore. Draco đã làm điều này. Lorelai cảm thấy cơn tức giận đang dân trào trong cô.
"Anh ấy đâu? Won-Won của tôi đâu? anh ấy có kêu tôi không?" Lavender hỏi khi cô lao đến bên giường Ron. Cô dừng lại khi nhìn thấy Hermione. "Cậu đang làm gì ở đây?"
"Tôi tính hỏi bạn câu hỏi tương tự." Hermione tuyên bố hùng hồn.
"Tôi tình cờ là bạn gái của anh ấy!"
"Tôi tình cờ là... bạn của cậu ấy."
"Đừng làm tôi cười. Cậu đã không thèm nói chuyện với won-won trong nhiều tuần!" Cô ấy thốt lên, "Tôi cho rằng bây giờ cậu muốn làm lành vì cậu đột nhiên thấy anh ấy rất thú vị."
"Cậu ấy đã bị đầu độc đấy, đồ ngốc! Và từ trước đến nay, tôi luôn thấy cậu ấy thú vị." Ngay khi Hermione nói xong, Ron bắt đầu lầm bầm những từ không mạch lạc trong miệng.
"À, cậu thấy không? Anh ấy cảm nhận được sự hiện diện của tôi. Đừng lo Won-Won, em ở đây."
"Uh... mione... uh" Ron lầm bầm. Không ai thực sự hiểu những gì cậu đang nói nên tất cả mọi người đều chú ý lắng nghe hơn. "Cậu ấy...mione" anh lầm bầm lần nữa. Lần này mọi người đều hiểu. Mắt Hermione mở to.
"Hermione." Anh cuối cùng cũng nói rõ chữ ra. Lavender ôm mặt nứt nở rồi chạy ra khỏi bệnh thất, Hermione ngồi trên giường của Ron rồi nắm lấy tay cậu ấy. Lorelai, Ginny, Harry và cặp sinh đôi không khỏi nhếch mép cười với nhau. Đồng thời nhẹ nhõm rằng Ron vẫn ổn. Molly và Arthur thở phào nhẹ nhõm khi nghe cậu nói.
"Ồ, đúng là tuổi trẻ, và để cảm nhận được tình yêu mãnh liệt. Thôi, mọi người giải tán. Để trò Weasley được chăm sóc chu đáo." Cụ Dumbledore nói, "Molly và Arthur, hãy đi cùng tôi đến phòng làm việc của tôi nếu hai người có thể."
Mọi người bắt đầu rời khỏi bệnh thất. "Đến lúc rồi, em đi trước nhen." Ginny nói với Harry trước khi cô bé rời đi.
Lorelai và Harry nhìn Hermione với vẻ hiểu biết. "Suỵt, im lặng." Cô ấy nói. Họ mỉm cười trước khi để Hermione một mình với Ron.
Lorelai cảm thấy nhẹ nhõm vì Ron không sao, nhưng cô rất tức giận với Draco. Cô đi ngang qua anh trên đường đến phòng sinh hoạt chung của mình, thậm chí không thèm nhìn anh. Cô chỉ lườm về phía anh. Lorelai đã quá kiệt sức để chất vấn anh lúc này, tất cả những gì cô muốn làm là về phòng nghỉ ngơi, nhưng có vẻ như Harry đã có kế hoạch khác.
"Lore, đi theo tớ." Harry nói. Cả hai theo Draco đến hành lang tầng bảy.Rồi thấy Anh đi vào Phòng Yêu cầu. Thở dài vì không thể tìm hiểu thêm, Harry quay trở lại phòng sinh hoạt chung cùng với Lorelai. "Cậu ta đang làm gì đó, tớ chỉ muốn biết điều đó."
"Cậu nói gì chứ, Harry."
"Hắn là kẻ đã đầu độc Ron."
"Đừng có nực cười như thế!" Lorelai biết Harry nói đúng và cô cảm thấy thật tồi tệ vì đã giấu cậu chuyện này, nhưng cô phải làm.
"Còn có thể là ai?"
"Có thể là bất cứ ai, Harry. Đừng đổ lỗi mọi chuyện tồi tệ cho Draco nữa."
Sau khi thấy Harry trầm mặt im lặng, Lorelai lên tiếng hỏi.
"Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?"
"À, khi tớ lên phòng tìm Ron, cậu ấy đang ngồi trên bậu cửa sổ ôm một hộp sô cô la và nhìn chằm chằm lên mặt trăng. Cậu ấy trông cứ như chơi thuốc vậy. Hóa ra cậu ấy đã ăn cả hộp sô cô la trên giường của tớ." Harry bắt đầu.
"Bồ bỏ đồ trong sô cô la à."
"Lorelai."
"Xin lỗi, sô cô la từ ai?"
"Romilda Vane đã tặng cho tớ, hộp sô cô la đó được tẩm tình dược. Nên tớ đã đưa cậu ấy đến văn phòng của giáo sư Slughorn. Thầy ấy nhanh chóng pha chế thuốc giải độc và quyết định làm vui lòng Ron bằng cách tất cả chúng tớ sẽ cùng nhau uống một ly rượu mật ong. Ông ấy nói rằng ông ấy có ý định khác cho việc đó, nhưng với hoàn cảnh hiện tại thầy ấy có thể sử dụng nó ngay bây giờ."
"Ồ trời ạ."
"Ron uống trước giáo sư Slughorn và tớ, sau đó cậu ấy ngã xuống đất, miệng thì sùi bọt mép. Giáo sư Slughorn chết chân tại chỗ, thầy ấy bị sốc khi tự nhiên thấy Ron lăn đùng ra đất. Vì vậy, tớ lấy một viên Bezoar từ túi của ông ấy và bỏ vào miệng Ron."
"Và tớ không phải là người duy nhất nghiện rượu trong nhóm." Lorelai nói, "nhưng cảm ơn Merlin vì bồ đã ở đó, bồ đã cứu mạng cậu ấy, Harry."
"Đầu tiên là Katie, bây giờ là cái này? Có người muốn giết cụ Dumbledore."
Lorelai nằm trên giường nhưng cứ lăn qua lăn lại vì không thể ngủ được, cô không thể ngừng nghĩ về chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ron uống một ngụm lớn hơn. Một trong những người bạn thân nhất của cô xém chết vào hôm nay. Hermione không trở lại phòng sinh hoạt chung nên Lorelai cho rằng Hermione đã ở lại qua đêm với Ron. Hy vọng rằng ngày mai Ron sẽ ổn như bình thường và được ra khỏi bệnh thất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro