20

"Lorelai!" Đó là điều đầu tiên cô nghe thấy khi bước vào phòng sinh hoạt chung. Và đoán xem, đó là từ người mà cô ít muốn gặp mặt nhất hoặc nói chuyện nhất vào lúc này. Cô phớt lờ cậu và tiếp tục bước đi về phía cầu thang. "Làm ơn!" Harry cầu xin, "Tớ xin lỗi." Harry đưa tay ra định nắm lấy cánh tay Lorelai.

"Đừng chạm vào tớ!" Lorelai hét lên. "Đừng nói chuyện với tớ, đừng nhìn tớ, thậm chí là đừng hít chung một bầu không khí với tớ. Những gì bồ làm thật đáng khinh, ngay cả khi bồ không biết câu thần chú đó dùng để làm gì. Bồ suýt nữa đã giết Draco!"

"Hắn đã nguyền rủa Katie!"

"Đừng cố đổ lỗi cho cậu ấy. Cậu ấy chẳng biết gì cả, Harry. Vì vậy tớ đề nghị bồ hãy ngừng nói chuyện với tớ trước khi bồ là người tiếp theo đến bệnh thất."

Khi Lorelai đang leo lên cầu thang đến ký túc xá của mình, thì cô nghe thấy Harry hét lên, "Tớ đã vứt bỏ cuốn sách đó." Lorelai dừng lại một vài giây trên cầu thang trước khi tiếp tục đi về ký túc xá của mình. Cô chỉ muốn đi tắm và được nghỉ ngơi, và đó chính xác là những gì cô đã làm ngay khi về đến phòng.

Lorelai không nói chuyện với bất kỳ ai khác khi về đến phòng, cô đi thẳng đến giường sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, cơn thịnh nộ đã làm Lorelai mù quáng. Cô không thể ngủ được, nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa, Lorelai làm như thể mình đang ngủ. Lorelai biết đó là Hermione vì tất cả các giường khác đều đã có người. Hermione, là phù thủy thông minh nhất ở độ tuổi của cô ấy, Hermione đã nhìn thấu hành động của Lorelai. Hermione biết ngay là cô bạn mình chỉ đang giả vờ.

"Bồ ấy cảm thấy thật tồi tệ khi đã làm vậy, Lore." Hermione nhẹ giọng nói. Cô ấy đợi vài giây với hy vọng rằng mình sẽ nhận được câu trả lời và khi thấy Lorelai vẫn giữ yên lặng , Hermione nói thêm, " Tớ chỉ nghĩ rằng bồ nên biết chuyện đó."

Lorelai biết rằng Harry không bao giờ có ý định thực sự làm tổn thương Draco nhưng điều đó không ngăn cô cảm thấy nổi giận với cậu. Nếu không phải Draco là người hứng trọn thần chú đó, Lorelai sẽ không rảnh mà bận tâm nhiều như vậy. Tất nhiên cô vẫn sẽ mắng Harry, nhưng không đến mức Lorelai sẽ đẩy cậu ra và bảo cậu đừng lại gần cô như hiện tại. Lorelai biết rằng điều này sẽ gây căng thẳng lớn cho tình bạn của cô với nhóm, nhưng cô không thể suy nghĩ thấu đáo vào lúc này. Điều duy nhất Lorelai có thể nghĩ đến là việc Draco suýt bị giết vì sự ngu ngốc của Harry.

Sáng mai cô muốn tránh mặt Harry càng nhiều càng tốt. Lorelai tính xuống ăn sáng sớm hơn thường lệ, kiếm gì đó cho Draco ăn và sau đó dành thời gian rảnh rỗi trước khi đến lớp với anh ở bệnh thất. Lorelai hy vọng Harry sẽ tôn trọng mong muốn của cô và tránh mặt cô bằng mọi giá vì cô không muốn phải nói những lời nhẫn tâm với cậu một lần nữa. Không đến mười phút sau khi Hermione vào ký túc xá, Lorelai đã ngủ thiếp đi.

————————

Sáng hôm sau, Lorelai không cảm thấy gì khác lạ. Cô vẫn giữ vững lập trường là sẽ không nhìn mặt Harry Potter. Rên rỉ một hồi, Lorelai lăn ra khỏi giường và đi vào phòng tắm, sợ hãi ngày mới sắp tới. Lorelai nhận thấy rằng giường của Hermione đã trống và cho rằng Hermione đang cố tình tránh mặt mình. Cô không ngại, cô muốn ở một mình trong khoảng thời này. Dần dần, Lorelai đã sẵn sàng cho một buổi sáng dài đến lớp. Bỏ qua các lớp học là một ý tưởng không rời khỏi tâm trí Lorelai. Nếu có thể, cô sẽ trốn học và dành cả ngày với Draco, nhưng Lorelai yêu thích những kiến thức quá nhiều để có thể trốn học bất kỳ buổi học nào.

Khi Lorelai  đang trên đường đi xuống Đại Sảnh Đường, cô mong được ở một mình và cô hy vọng rằng mình sẽ ngồi một mình ở một góc nào đó, nhưng có vẻ như Merlin đã có kế hoạch khác cho cô. Khi cô bước vào Đại sảnh đường, ba cái đầu ngẩng lên nhìn lối ra vào rồi tự động bắt đầu điên cuồng vẫy cô lại chỗ họ. Ba cái đầu này thuộc về Ron Weasley, Ginny Weasley và Hermione Granger. không thấy sự hiện của Harry ở gần đó. Lorelai đã suy nghĩ đến việc phớt lờ ba người để ngồi một mình, nhưng họ không làm gì sai cả. Chỉ có Harry thôi.

"Chào!" Tất cả họ đều đồng thanh nói khi Lorelai ngồi xuống cạnh Ron.

"Này các cậu." Lorelai lầm bầm.

"Mal-Draco thế nào rồi?" Ginny hỏi. Lorelai liếc nhanh qua mặt Ron, không biết rằng cậu ấy đã biết chuyện của cô và Draco.

"Tớ biết rồi."

"Bồ biết cái gì?"

"Về chuyện của bồ và Malfoy. Tên đó là một tên khốn ranh mãnh, nhưng nếu hắn làm bồ vui, tớ đoán tớ có thể chấp nhận được."

Ron kết thúc khi đưa miếng đùi gà lên cắn một cái.

Lorelai đảo mắt nói "Chúng tớ không có hẹn hò, chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi."

" Vậy Ai là người thỉnh thoảng lén lút hôn nhau." Ron nói.

"Hermione! Ginny!" Lorelai trợn mắt nhìn hai cô gái trước mặt mình.

"Tớ xin lỗi, không cố ý để lộ đâu." Hermione cười gượng vuốt tóc nói .

"Ôi Godric."

"Tớ không có điên."

"Làm sao? không phải cậu hận Draco à."

"Tớ không có phạm vi cảm xúc như một chiếc thìa cà phê, tớ hiểu cảm giác và cảm xúc, nên tớ có thể thông cảm cho bồ, Lore." Ron nói.

"Nếu bồ định sử dụng thứ gì đó tớ đã từng nói với bồ thì ít nhất hãy ghi công cho tớ, Ronald." Hermione thở dài khó chịu.

"Chà... ừm... cảm ơn bồ, vì đã thông cảm cho tớ." Lorelai nói mà không để ý rằng chàng trai  mà cô không hề muốn gặp vừa bước vào Đại sảnh đường và đang đi về phía họ.

Harry Potter cúi đầu bước đi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ cùng hối hận. Khi nhìn thấy Lorelai, Harry tự hỏi liệu cậu có nên tiếp cận nhóm khi thấy rằng Lorelai vẫn đang rất tức giận với cậu hay không. Harry không biết tại sao cô lại giận cậu như vậy, đó chỉ là một tai nạn, cậu không hề cố ý, nhưng có vẻ như cô không thể hiểu được điều đó trong đầu. Harry cũng phần nào hiểu được tại sao cô lại như vậy. Nếu Lorelai vô tình làm với Ginny những gì cậu đã làm với Malfoy thì cậu cũng sẽ không hài lòng lắm. 'Làm thế quái nào mà lore lại thích Malfoy cơ chứ? Trong số tất cả những chàng trai ở Hogwarts, bồ ấy lại chọn Malfoy.' Harry nghĩ.

"Harry!" Hermione nói khi cô nhìn thấy cậu.

"Tớ ngồi đây được không?" Harry lúng túng hỏi.

"Tất nhiên rồi!" Hermione nói. Lorelai lấy một quả táo xanh và vài lát bánh mì nướng rồi đứng dậy đi ra khỏi bàn. Harry thì thầm điều gì đó mà cô không thể nghe thấy, có lẽ là về việc cô sẽ tiếp tục giận cậu trong bao lâu nữa.

Tất cả những gì Lorelai có thể nghe được là Ron nói, "Hãy cho bồ ấy thời gian, anh bạn."

Lorelai bước ra khỏi Đại sảnh đường và đi đến bệnh thất, nơi cô sẽ ở với Draco cho đến khi lớp học của Lorelai bắt đầu. Lorelai đã đề nghị sẽ mang đến cho anh tất cả bài tập về nhà và bữa ăn chỉ để anh có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Draco vô cùng biết ơn vì cô đã dành thời gian quan tâm chăm sóc anh. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội với cô, đặc biệt là khi anh cảm thấy mình không xứng đáng. Anh là một con quái vật, nhưng cô lại không nghĩ vậy, và đó là tất cả những gì anh cần để tiếp tục cuộc sống tràn ngập bóng tối của mình.

Draco, hôm nay không phải tham gia bất kỳ lớp học nào, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Lorelai không muốn đánh thức anh nên cô cẩn thận đặt thức ăn mang cho anh lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường anh. Khi cô quay người rời đi, Lorelai cảm thấy một bàn tay nắm lấy cổ tay mình.

"Tớ xin lỗi, tớ không muốn đánh thức cậu dậy đâu." Lorelai nói.

"Yên tâm đi, dù sao tớ cũng ngủ đủ rồi."

"Cậu cảm thấy trong người thế nào rồi? Mà cậu thử đoán xem tớ đem cái gì đến cho cậu nè!" Lorelai làm vẻ mặt thần bí  với tay lên bàn lấy quả táo xanh. Rồi bất ngờ đưa đến trước mặt Draco với nụ cười rạng rỡ " Là món cậu yêu thích đó "

Draco cười nhẹ trước hành động trẻ con của cô, rồi nhận lấy quả táo "Cậu là nhất!" Anh kêu lên khi cắn một miếng táo. "Hôm nay tớ thấy đỡ hơn nhiều rồi."

"Tốt, tớ vui vì cậu đã ổn rồi."

Draco nhích người qua bên trái giường một chút rồi vỗ nhẹ vào khoảng trống nhỏ bên cạnh anh trong khi anh đang ăn quả táo. Lorelai từ từ ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh mà không cần suy nghĩ đến hai lần. "Cậu biết đó, cậu không cần phải mang thức ăn đến cho tớ đâu. Bà Pomfrey sẽ chuẩn bị cho tớ một ít."

"Chà, tớ muốn làm."

"Ý cậu là gì?"

"Tớ chỉ là muốn có một cái cớ để dành nhiều thời gian hơn để gặp cậu. Vì vậy, đó là lý do tại sao tớ đề nghị mang bài tập về nhà đến cho bạn."

Sau khi nghe lời nói của cô, tim Draco như lệch một nhịp. Lorelai thật tuyệt vời. Anh đã quá yêu cô. Cô khiến anh cảm thấy bình yên trở lại khi ở cạnh cô. Cứ như thể anh cần cô để thở, anh cần cô và cảm giác đó khiến anh sợ chết khiếp vì sợ một ngày nào đó sẽ mất cô.

"Cậu thật tuyệt vời!" Anh buột miệng.

Lorelai khoanh tay trước ngực và hất mặt lên một cách ngứa đòn "Tớ biết."

"Và kiêu ngạo chết tiệt."

"Ở thế giới Muggle có một câu 'gần mực thì đen gần đèn thì sáng', nên từ khi tớ tiếp xúc với cậu nhiều hơn, tớ nghĩ tớ đã bị nhiễm cái tính kiêu ngạo hách dịch của cậu rồi đấy ." Cô nói đùa.

"Ồ dữ vậy sao, Vậy cô nương toả sáng như mặt trời mau mau đến lớp đi sắp đến giờ vào học rồi kìa."

"Được rồi, được rồi, đừng vội đuổi tớ." Lorelai cười khổ nói. "Hẹn gặp lại." Cô nói trước khi bước xuống giường rời khỏi bệnh thất, khiến Draco có hơi luyến tiếc. Tiết đầu tiên là môn Bùa chú của giáo sư Flitwick, một lớp học mà Lorelai phải học chung với không ai khác ngoài chính Harry Potter.

Lorelai dành thời gian đi bộ lên tầng ba cũng vừa kịp lúc trước khi vào học, tuy không bị trễ giờ học nhưng tầm giờ này đa số học sinh đã đến đông đủ từ trước. Điều này có nghĩa là lớp học đã đầy và không còn chỗ trống. Sau khi liếc nhìn quanh lớp trong vài giây, khuôn mặt cô trở nên cau có. 'Vì tình yêu của Godric, tại sao tôi lại bị trừng phạt tàn nhẫn thế này'! Cô nghĩ. Chỗ ngồi duy nhất còn trống là bên cạnh người mà cô không muốn gặp ngay lúc này nhất. Harry chết tiệt Potter. Lorelai Đảo mắt, cô từ từ đi về phía chiếc ghế trống. Một số người có thể nói rằng cô đang phản ứng thái quá nhưng Lorelai thực sự không quan tâm.

"Lorelai." Harry bắt đầu nói.

"Lớp học bắt đầu. Bồ chú ý im lặng đi." Cô lạnh lùng nói khiến cho Harry chỉ biết căm nhín.

"Bây giờ ổn định, ổn định nào. Chào buổi sáng, hôm nay chúng ta sẽ học Bùa đầu bong bóng. Ai có thể cho ta biết bùa này là gì không?" Giáo sư Flitwick dõng dạc nói. Hermione lập tức vung tay lên. Thông thường Lorelai sẽ tham gia, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng cho lắm. "Vâng, trò Granger."

"Bùa Đầu bong bóng được sử dụng để cho phép một người thở được dưới nước. Một bong bóng khổng lồ xuất hiện xung quanh đầu của người thi triển bùa chú, khiến cho các đặc điểm của họ trông rộng và dài ra một cách kỳ lạ." Hermione luyên thuyên nói.

"Ừ rất tốt. 5 điểm cho Gryffindor." Giáo sư Flitwick nói.

Vì bài học hôm nay chỉ học về lý thuyết nên các học sinh sẽ không được thực hành câu thần chú, Lorelai khoanh tay lại đặt trên bàn. Lorelai rất có thể sẽ ngủ gật đi nếu Hermione không ném một mảnh giấy da nhàu nát vào lưng cô nàng. Giáo sư Flitwick không chấp nhận những học sinh ngủ trong lớp của mình, ông ấy sẽ tức giận và cấm túc học sinh đó ngay lập tức. Lorelai giật mình tỉnh dậy khiến một số học sinh ở gần đó nhìn về phía cô, Lorelai bắt đầu nhìn xung quanh xem ai đã ném tờ giấy da vào mình. Lorelai thấy Hermione đang nhìn mình với cái nhìn hiểu biết, Lorelai làm khẩu hình miệng nói 'Cảm ơn'.

"Cả lớp giải tán. Tiết sau chúng ta sẽ thực hành bùa Đầu bong bóng." Giáo sư Flitwick nói trước khi gập sách lại.

Ngay khi Lorelai bước chân ra ngoài lớp học, cô nghe thấy tiếng Hermione hét lên sau lưng. "Lorelai đợi đã!" Lorelai quay đầu lại rồi đợi Hermione bắt kịp mình. "Sao vậy?"

"Hôm nay bồ Sao vậy? Trong lớp bồ cứ luôn không để tâm đến bài giảng." Hermione hỏi.

"Tớ đoán tớ chỉ đang có quá nhiều điều cần suy nghĩ ở trong đầu."

"Bồ chỉ có một điều duy nhất trong đầu thôi. Là Malfoy." Hermione nói, Lorelai mở miệng định nói nhưng Hermione cắt lời cô . "Hãy để tớ nói hết. Tớ biết bồ quan tâm đến cậu ấy, và bồ cũng thấy khó chịu khi nhìn thấy cậu ta nằm trong bệnh thất trong khi Harry vẫn đi nhởn nhơ quanh trường mà hầu như không hề bị trừng phạt, nhưng bồ phải hiểu rằng Harry không bao giờ muốn làm tổn thương Malfoy. Cuối cùng thì bồ nên nói chuyện với Harry, vì lợi ích của Merlin, cậu ấy đã vứt bỏ cuốn sách chết tiệt đó đi mà không cần suy nghĩ đến hai lần!"

Cô biết Hermione nói đúng. Lorelai thậm chí cũng không thực sự giận Harry. Cả Harry và Draco đều có lỗi trong chuyện này, Draco là người đã bắt đầu cuộc đấu tay đôi trước và Harry thì đã sử dụng một câu thần chú mà cậu ấy chưa từng nghe đến. "Bồ nói đúng, Mione." Cô thở dài, "Tớ đoán tớ sẽ giải quyết mọi chuyện với cậu ấy sau."

"Cảm ơn Godric, thôi nào, chúng ta nên đến lớp cổ ngữ Runes. Hai ta đều không muốn để giáo sư Babbling phải chờ đợi." Hermione nói rồi nắm lấy cánh tay của Lorelai.

"Làm ơn nói cho tớ biết là tại sao tớ lại chọn môn Cổ ngữ Runes làm môn tự chọn thay vì Tiên tri đẫm máu vậy." Lorelai phàn nàn. "Ai đã nghĩ ra sáng kiến tuyệt vời này vậy?"

"Ồ, đến rồi." Hermione vừa nói vừa kéo cô bạn mình vào lớp 6A.

Theo cách đó, Môn Cổ ngữ Runes dường như phải mất nhiều thời gian mới hoàn thành và đến cuối buổi học, gần như tất cả học sinh, tất nhiên, ngoại trừ Hermione, đã hoàn toàn được giải thoát khỏi bể khổ. Lorelai muốn rời khỏi lớp học càng nhanh càng tốt ngay khi nó kết thúc, cô không muốn dành thêm một giây nào ở đây nữa cả. Lorelai nhanh chóng đi đến Đại Sảnh Đường để lấy bữa trưa cho cô và Draco. Cô có thể làm như vậy mà không bị nhiều người nhìn thấy, điều đó thật tốt, bởi vì nếu mọi người bắt đầu phát hiện ra cô và Draco đang mập mờ với nhau thì họ sẽ phát điên lên mất. Mặc dù họ luôn cư xử lịch sự với nhau, nhưng họ vẫn ở trong những ngôi nhà đối đầu nhau. Một Gryffindor và một Slytherin đang qua lại mờ ám với nhau, thật là một vụ bê bối.

"Này bạn gì ơi!" Cô nói khi bước bệnh thất, vì Draco là người duy nhất ở đó.

"Cảm ơn Salazar. Tớ sẽ phát điên nếu phải dành thêm một giây nữa mà không làm gì cả, tớ chán kinh khủng." Anh chán nản nói.

"Ăn nhiều lên." Lorelai vừa nói vừa đưa bữa trưa cho anh.

"Tớ thích ăn thứ khác hơn." Draco nói, một nụ cười nhếch mép hình thành trên gương mặt anh.

"Đừng có như vậy, Draco." Lorelai nói đảo mắt nói.

"Tớ đùa thôi, thả lỏng đi." Anh nói, nhưng Draco thực sự không phải vậy. Anh chưa bao giờ muốn bất cứ ai như cái cách mà anh muốn có được cô như vậy và dục vọng trong anh ngày càng trở nên cực kỳ khó kiểm soát.

"Vì vậy, tớ có một số tin tốt." Lorelai bắt đầu.

"Ồ vâng là gì thế?"

" Lúc tớ gặp Bà Pomfrey ở cửa trước khi vào đây, bà ấy nói là sáng mai cậu có thể xuất viện rồi."

"chết tiệt." Anh nói. "Vậy tớ vẫn còn cả buổi chiều bị mắc kẹt ở đây mà không có việc gì để làm."

"Xin lỗi. Tôi sẽ ở lại chơi với cậu, nhưng trước đó tớ cần nói chuyện với Harry."

"Ồ." Đó là tất cả những gì Draco nói, sự ghen tị chảy trong huyết quản của anh. Anh muốn cô là của riêng mình, điều này nghe có vẻ hoàn toàn điên rồ khi anh nghĩ về nó, nhưng đó là sự thật. Cô và Potter là bạn nhưng anh không muốn cô làm lành với cậu ta chút nào.

"Ừ, tớ phải đi làm rõ một số chuyện với cậu ấy."

"Điều gì?" Anh tò mò hỏi.

"Chỉ là xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ với cậu ấy." Cô lẩm bẩm.

"Xin lỗi? Hãy nhìn những gì tên đó đã làm với tớ. Cậu không thể thực sự muốn nói chuyện với tên đó chứ. Tớ cứ nghĩ cậu quan tâm đến tớ, nhưng rõ ràng cậu thích tên Potter hơn."

"Cái gì? Tối qua không phải cậu nói rằng Harry thậm chí còn không biết câu thần chú có tác dụng gì, rằng tớ nên dễ dàng bỏ qua cho cậu ấy hay sao!"

"Tớ biết nhưng-"

"Không có nhưng nhị gì ở đây hết, Draco. Cậu đang cư xử như một đứa trẻ và tớ không đủ kiên nhẫn để chịu đựng những đứa trẻ lúc này, nếu tớ làm thế, tớ nghĩ sau khi tốt nghiệp tớ nên kiếm một công việc ở nhà trẻ, ôi nghĩ đến đã thấy thật điên rồ rồi. Tớ phải đi nói chuyện với Harry, chừng nào cậu chịu lớn lên." Tớ sẽ xem xét việc có nên trở lại đây không."" Lorelai nói trước khi đứng dậy và rời đi mà không thèm nhìn lại Draco lấy một giây.

Làm thế nào mà Draco có thể mặt dày như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro